Chương :Em không cần trở lại
Cô thoáng cái liền cứng người,cắn môi hồi một câu cũng nói không ra,thanh âm của hắn bỗng dưng chìm xuống,
“Tại sao không nói chuyện?”
“Cái kia. . . . . .”
Cô kiên trì mở miệng,
“Em không thể. . . . . . Mấy ngày nữa trở về được không?”
Tình trạng hiện tại của Trần Thanh Sở thật làm cô không yên lòng,cô muốn đợi mấy ngày nữa thân thể của hắn khôi phục tốt một chút,đến lúc đó hắn không phối hợp trị liệu của bác sĩ cũng không có gì đáng ngại.Ngoài tình cảm bạn bè ra giữa cô và Trần Thanh Sở không có phần tình cảm gì,cũng không nên xát muối lên vết thương hắn.
“Tại sao?”
Hắn hỏi cực kỳ bình tĩnh,cô lại nghe vô cùng chói tai,liền trầm mặc lý do đến miệng cũng nói không ra.
Hắn cười lạnh một tiếng,
“Bởi vì Trần Thanh Sở bị tai nạn xe cộ,nên em phải ở lại chăm sóc hắn có phải không?”
Cô nhếch khóe miệng tự giễu tiếp tục trầm mặc,cô cũng không biết hắn tại phía nam xa xôi tại sao cái gì cũng biết trong lòng bàn tay,bây giờ còn giả mù sa mưa tới hỏi cô tại sao,làm như vậy là có ý gì?
Lời hắn nói ra bắt đầu mang theo châm chọc sắc bén,
“Hứa Lưu Liễm,em cho rằng em là ai? Chẳng lẽ hắn không có cha mẹ,không có vợ ——”
Lục Chu Việt nói tới chỗ này bỗng dưng ngừng miệng,hắn vốn muốn nói tên kia không có cha mẹ chăm sóc,không có vợ chăm sóc ư,tuy nhiên lời vừa nói vội nuốt xuống,chuyện Trần Thanh Sở kết hôn bởi vì được gia tộc Katherine giữ bí mật rất tốt,cho nên cực ít có người biết.
Hắn vẫn không nói cho cô biết vì không nhẫn tâm nhìn cô thương tâm khổ sở,bởi vì hắn biết tin tức kia tuyệt đối sẽ làm cho cô đau khổ,cô gái bảo bối của hắn,hắn làm sao nỡ cho cô chịu chút khổ sở nào chứ?
Hắn muốn đợi đến lúc cô dần dần bỏ xuống tình cảm với Trần Thanh Sở,rồi sẽ tìm thời cơ thích hợp nói cho cô biết. Khi đó có lẽ cô sẽ khó chịu nhưng không đến nổi đau đến không muốn sống.
“Hắn hiện tại cảm xúc rất không ổn định,nên em không thể rời đi——”
Giọng nói châm chọc của hắn để cho trong lòng Hứa Lưu Liễm rất không thoải mái,tính mở miệng giải thích ình,lời cô nghĩ còn chưa nói hết đã bị hắn lạnh lùng cắt đứt,
“Hắn không phải nói nếu em không ở lại hắn sẽ không chịu chữa trị? Có phải cầu xin em đừng rời khỏi hắn?”
Cô thoáng cái im miệng,hắn tại sao cái gì cũng biết? Thanh âm của hắn bỗng dưng cất ang theo gió lốc tức giận,
“Hứa Lưu Liễm,thủ đoạn hạ lưu kia anh thật khinh thường!”
“Khổ nhục kế không phải sao? Ai không có?”
Hắn tàn bạo nói,
“Nếu như anh hiện tại cũng cầm lấy dao đâm mình một nhát,sau đó khóc hô gọi em trở về ,em có trở về không?”
“Đừng mà!”
Khi cô nghe đến hắn nói lấy đao đâm mình tim liền run mãnh liệt,sau đó không hề nghĩ ngợi hét to lên tay che bộ ngực vô lực tựa vào trên tường.
Hắn cười lạnh một tiếng,
“Đừng?”
“Hứa Lưu Liễm,em thật đau lòng vì anh cho nên mới nói đừng mà,hay bởi vì sợ anh thật bị thương,em phải rời đi Thanh Sở của em trở lại chăm sóc anh cho nên mới nói đừng?”
Hắn một khắc cũng không cho cơ hội thở dốc,liên tục hùng hổ ép hỏi cô.
Mới vừa rồi cô thật bị lời kia hù,lúc này lại bị hắn dồn ép,trong đầu chỉ cảm thấy ong ong hỗn loạn,tay nắm điện thoại lớn tiếng hét lại,
“Lục Chu Việt,anh có thể đừng ngây thơ thế không? Hiện tại tình trạng như thế,coi như là bạn bình thường cũng nên quan tâm một chút đúng không? Anh tại sao không ngừng chất vấn em,giễu cợt em,kích thích em!”
Cô cơ hồ muốn điên rồi,giọng khàn khan lớn tiếng hô,mọi người chung quanh đi qua không khỏi nhìn cô thêm mấy lần,tại sao tại sao? Hắn tại sao bức cô đến hít thở không thông mới bằng lòng bỏ qua,cô đã đồng ý vĩnh viễn cũng không rời khỏi hắn,hắn tại sao còn muốn ép sát không tha?
Cô làm sao biết,cô ở bên cạnh Trần Thanh Sở một giây đối với Lục Chu Việt mà nói cũng là đau khổ,cô một mình sống ở Ôn Thành mấy ngày,còn hắn quả thực sống một ngày bằng một năm. Hắn không phải không yên tâm cô,hắn không yên lòng chính là Trần Thanh Sở.
Mấy ngày qua vẫn bình an vô sự,hắn vừa muốn thở phào nhẹ nhõm lại bị phải chuyện này,có lẽ Trần Thanh Sở bị tai nạn xe cộ thật sự do thương tâm quá độ say rượu lái xe,nhưng lại được hắn lợi dụng rất tốt .
Hắn lợi dụng vụ tai nạn xe cộ tranh thủ cô đồng tình cùng thương hại,lợi dụng vụ tai nạn xe cộ này giữ cô bên cạnh người,có lẽ hắn còn có thể thừa cơ hội này nhớ lại chuyện cũ ngọt ngào giữa hắn và cô,thuận tiện nhắc lại một chút hắn không chừa thủ đoạn chia rẽ chuyện bọn họ,hắn dám cam đoan trong lòng cô sẽ lần nữa hận hắn,mấy ngày qua tất cả việc hắn làm đều muốn trôi theo nước chảy.
Nghĩ đến những việc kia trong lòng hắn vô cùng tuyệt vọng,trong lòng giận giữ không khỏi quăng lại một lời tàn nhẫn,
“Được! Hứa Lưu Liễm,em thật giỏi!”
Hắn nói tới chỗ này dừng một chút, giọng nói vô cùng tàn nhẫn,
“Có bản lãnh em cứ ở lại bên cạnh hắn cho anh,đời này cũng không trở lại!”
Hắn nói xong liền dứt khoát cúp điện thoại,Hứa Lưu Liễm nắm điện thoại đứng ở nơi đó,trong lòng có thật nhiều loại suy nghĩ luân chuyển xông tới đến mức cô rất muốn dùng sức hô to thành tiếng.Không biết sao hắn nói cho cô ở lại bên cạnh Trần Thanh Sở đời này cũng không cần trở về,nghe thật chói tai.
Lục Chu Việt mặt lạnh cúp điện thoại ngã người vàp trong ghế,nghĩ lại những lời mình nói ảo não cau mày,nắm lên điện thoại di động gọi cho Trác Thính Phong,bảo hắn đến bệnh viện bắt cô đưa về đây .
Hắn từng nghĩ nghe theo lời Trác Thính Phong,sau cách làm hoàn toàn bất đồng với dự tính hắn làm vậy có thể nói cường bạo bắt người,Trác Thính Phong ở bên kia điện thoại kia nói,
“Ta nói lão Lục này,lần này ngài phải nghe theo chiêu của ta?”
Hắn ôn hoà đáp lại một tiếng,ý bảo Trác Thính Phong nói tiếp,bởi vì hiện tại đối với vấn đề của cô hắn không biết dùng thái độ nào đối xử mới chính xác nhất.
Trác Thính Phong hắc hắc cười mờ ám,
“Chiêu này gọi là dục cầm cố túng(vờ tha để bắt thật)!Anh không phải mới ném lời tàn nhẫn cho cô ấy sao? Bất cứ giá nào anh cũng không cần quan tâm đến cô ấy,anh càng quấn cô ấy không buông,cô ấy sẽ cảm thấy anh không có cô ấy là không được!”
Hắn mở miệng định nói hắn không thể không quan tâm đến cô,Trác Thính Phong lại nói tiếp,
“Không phải em nói anh,nhưng ngày thường anh đúng quá nuông chiều cô ấy,làm cô ấy quen muốn gì được ấy,nếu là em đã sớm đuổi cô ấy ra cửa !”
Trác Thính Phong ở nơi đó lải nhải lên án,hắn không vui cau mày,
“Cậu nói nhảm nhiều quá rồi đó!”
Cho dù hiện tại bị cô chọc tức gần chết, hắn cũng không chịu người khác nói cô không tốt.
Trác Thính Phong vội vàng đầu hàng,
“Được được rồi,em không nói là được chứ gì,dù sao anh cứ dựa theo lời em mà làm là ok,yên tâm đi nơi này còn có em đây,em sẽ không để cho cái tên họ Trần kia làm ra trò gì nữa!”
Hắn suy nghĩ một chút cảm thấy Trác Thính Phong nói cũng có chút đạo lý,phiền não đồng ý rồi cúp điện thoại.
Hứa Lưu Liễm sau khi nghe hắn cúp điện thoại ở bên ngoài hít vài ngụm khí bình phục tâm trạng lo lắng của mình,rồi mới xoay người đi tới trong phòng bệnh Trần Thanh Sở,cha mẹ Trần Thanh Sở đã nghe chuyện chạy tới,đang trong phòng bệnh hỏi han ân cần,mẹ Trần đang khổ sở ngồi ở đó lau nước mắt,
“Thanh Sở,con bị thương thành như vậy, hay là gọi An ——”
“Tiểu Liễm!”
Lời của mẹ Trần còn chưa nói hết ánh mắt Trần Thanh Sở đã phát hiện cô đứng ở cửa,vội vàng lớn tiếng hô một tiếng tên của cô,làm lời mẹ Trần vừa muốn nói ra khỏi miệng liền đè xuống.
Mẹ Trần nhất thời ngậm miệng,mặt không chút thay đổi quay đầu lại nhìn sang Hứa Lưu Liễm.Bà vừa rồi vốn muốn nói hay là gọi Anna tới Trung Quốc chăn sóc con, Anna là cô bé bà rất thích,phía sau có gia tộc khổng lồ thì không nói, con bé rất hiếu thuận cơ hồ mỗi tuần đều gọi điện hỏi thăm bà.
Chỉ tiếc con của bà luôn giữ khoảng cách với con bé ,thật không hiểu cô bé trước mắt này rốt cuộc tốt nơi nào,lại có thể làm con bà cùng với Lục Chu Việt Lục thị yêu thương, người đó thậm chí vì có được cô mà không từ thủ đoạn.
Dung mạo thùy mị thì thế nào? Không phải nói hồng nhan họa thủy sao? Mẹ Trần nhìn Hứa Lưu Liễm một cái trong lòng thầm suy nghĩ,nếu không phải con trai đã nói rõ mục đích của hắn cho bọn họ nghe,bà đã sớm nhìn sắc mặt cô bé này,dù sao bất kể thế nào bà cũng sẽ không buông tha cho con dâu Anna kia.
Hứa Lưu Liễm có chút lúng túng sải bước tới, lễ phép gọi một tiếng,
“Bác trai,bác gái. . . . . .”
Mẹ Trần cùng ba Trần không có sắc mặt tốt nhưng cũng không có sắc mặt xấu,thản nhiên đáp một tiếng,mẹ Trần đứng dậy trước,
“Thanh Sở,con phải nghỉ ngơi thật tốt,mẹ với cha con đi về trước,buổi trưa mẹ sẽ làm đồ ăn ngon đưa tới cho con!”
Nói xong hai người liền rời đi,Trần Thanh Sở nhìn thoáng qua cô sau khi nghe điện thoại sắc mặt không được tốt lắm,
“Tiểu Liễm,em tối hôm qua nằm chỗ này một đêm nhất định ngủ không ngon,anh thấy sắc mặt em rất mệt mỏi,bên trong có phòng nghỉ ngơi em cứ vào ngủ một giấc đi!”
Hứa Lưu Liễm miễn cưỡng xé ra nụ cười, lắc đầu,
“Không,em về nhà ngủ,đúng rồi anh muốn ăn món gì,em sẽ ra ngoài mua cho anh một chút?”
“Anh muốn ăn cháo gần trường học chúng ta còn có bánh nướng không vừng!”
Trần Thanh Sở trong mắt tất cả đều mang theo nhớ nhung,khóe mắt cô chua xót vội vàng quay người đi,
“Em đi mua cho anh!”