Chương :Không rời khỏi anh
Nhiều … ngày sống chung hắn xem như hiểu,bất kể cô sai hay hắn sai,cô gái này vĩnh viễn không thể cúi đầu nhận sai với hắn,thậm chí đều do hắn lấy lòng cô trước.
Có đôi khi cho dù hắn là người lấy lòng cô trước cũng không nhất định được hoan nghênh,ví như lúc này hắn cầm tay cô đã bị cô vùng ra,hắn thở dài lần nữa dùng sức cầm tay cô,
“Lưu Liễm,nếu không chúng ta đánh cuộc đi?”
Cô rốt cục chịu quay đầu lại nhìn trong mắt đều là dò hỏi,ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn chăm chú vào cô trịnh trọng mở miệng,
“Anh đồng ý để em đi họp mặt bạn,nhưng nếu như lần này Trần Thanh Sở giống anh nói đi đến đó,như vậy em phải đồng ý với anh sau này vĩnh viễn không rời khỏi anh! “
Có đôi khi hắn thử nghĩ ,bản thân so với Trần Thanh Sở không khá hơn là bao,hắn không phải vì cô mà giở hết thủ đoạn sao? Rõ ràng nhìn thấu Trần Thanh Sở nhất định sẽ đi,còn bảo cô hứa hẹn vĩnh viễn không rời đi. Nhưng hắn không có biện pháp,hắn sợ không chừng ngày nào đó cô sẽ rời khỏi hắn.
Hứa Lưu Liễm chăm chú nhìn hắn,hi vọng từ tròng mắt thâm thúy có thể nhìn ra hắn rốt cuộc tính toán gì,nhưng cô cái gì cũng nhìn không ra,đấu với hồ ly này cô sợ chưa ra chiêu đã thua.
Nhưng cô mặc dù kinh hoảng với hứa hẹn vĩnh viễn không rời đi,nhưng cũng vừa tin tưởng Trần Thanh Sở sẽ không xấu xa như hắn nói,cho nên vừa giận dỗi vừa đồng ý,
“Được!”
Lời nói cứng rắn của cô vừa đi ra,liền thấy khóe miệng của hắn cong lên một độ cong hài lòng và quỷ dị,trong lòng cô lộp bộp rơi xuống,trong lòng không khỏi dâng lên một tia hoảng hốt cùng bất an,cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác che dấu tâm trạng của mình.
Hắn giơ tay lên xoay mặt cô lại nghiêng người dựa vào,khoảng cách giữa hai người rất gần,hơi thở nóng rực của hắn phun tại hai bên cánh mũi, mắt thấy môi của hắn sẽ hôn lên cô,
“Lưu Liễm,tối nay theo anh về nhà được không?”
Cô lập tức giống như một thú con giương răng nanh,trên khuôn mặt toàn phòng bị cùng địch ý,
“Thôi đi Lục lão sư,em không muốn bố em ấm ức,cũng đừng khiến cho Lục gia hiển hách của các người náo loạn !”
Cô nếu đi theo hắn trở về nhà hắn,Lục Phương Đình không điên mới là lạ,đương nhiên tiếp theo bố cô sẽ gặp tai ương. Về chuyện cô đã kết hôn với hắn,cô vẫn chưa nói với Hứa Định Biên,ngay cả Liên Tố cô cũng không nói,nhưng cô không biết hắn có tính nói với Liên Tố hay không.
Nhưng không biết tại sao,mặc dù đều bị gia đình phản đối,lại không để cho cô có cảm giác tuyệt vọng như với Trần Thanh Sở,trong vô thức cô cảm thấy hắn sẽ bảo vệ cô chu toàn.
“Em tính lúc này nói cho bố em biết chuyện giữa chúng ta?”
Lục Chu Việt không phải lo lắng Lục Phương Đình có phản đối hay là thế nào,nếu hắn coi trọng ý kiến của Lục Phương Đình,ban đầu cũng sẽ không cưới cô.
Hắn lo lắng chính là tình cảnh của cô, hắn sợ cô bị Hứa Định Biên làm khó,cho nên vẫn dung túng cô giấu chuyện này, nhưng thật ra trong lòng hắn không muốn . Hắn không thể dễ bỏ qua chuyện kết hôn quan trọng như vậy bị cô che giấu.
Bị hắn hỏi như vậy,Hứa Lưu Liễm đưa mắt sang nơi khác tránh né ,
“Để nói sau,tối thiểu phải chờ sau khi em tốt nghiệp. . . . .”
Hắn dùng lực nắm chặt tay cô,trong giọng nói tất cả đều là kiên quyết chân thật đáng tin,
“Lưu Liễm,anh sẽ tiếp tục chờ nhưng em đừng quên vừa đồng ý gì với anh!”
Chỉ cần cô đồng ý không rời khỏi hắn,đợi đến lúc nào cũng không sao cả.
Lời nói chắc chắn của hắn khiến Hứa Lưu Liễm thấy bất an,mím môi trầm mặc,Lục Chu Việt cũng không có miễn cưỡng cô,hai người tự mình yên tĩnh trải qua mấy tiếng ngồi trên máy bay,bất quá tay hắn vẫn nắm chặc không cho cô tránh thoát.
Máy bay đáp xuống phi trường Ôn Thành đã là buổi chiều,xe của hắn lao thẳng đến lầu dưới nhà cô,cô dịu dàng nói câu cám ơn,cằm túi xoay người muốn xuống xe, lại bị hắn lôi trở về kéo dùng sức hôn hít một trận.
Mấy ngày hôm trước chiến tranh lạnh với cô,từ lúc đó hắn chưa từng cùng cô ôn tồn qua,buổi sáng hắn từ nơi công tác trở về thành phố N tiếp theo trực tiếp chuyển máy bay cùng cô đi,cho nên hắn dùng sức hôn thật nóng bỏng,bàn tay to giữ chặt đầu của cô dùng sức kéo cô vào trong ngực mình,môi ngậm môi cô từng chút lại từng chút dùng sức mút,hận không thể đem cô nuốt vào trong bụng,không để ý phía trước còn có tài xế và Lâm San Ni.
Hứa Lưu Liễm quả thực không đất dung thân,mắt thấy tài xế cùng Lâm San Ni rối rít quay mặt qua chỗ khác mở cửa xe đi xuống,cô tức giận đẩy hắn,còn hắn căn bản không để cho cô có bất cứ cơ hội phản kháng nào,ngược lại càng dùng sức mút mạnh môi cô đến đau nhói,đến khi hắn đủ ghiền mới thở hồng hộc buông lỏng ra cô.
Cô giận đến cả người run rẩy,hung hăng lau môi mấy cái xoay người giống như bay xuống xe vọt vào trong lầu,hắn tựa tại trong xe bất đắc dĩ cười nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa thang lầu,suy ghĩ thong thả bay đến phải làm sao vượt qua mây ngày tiếp theo không có cô,Lâm San Ni và tài xế một lần nữa đi về,chiếc xe màu đen không tiếng động chạy nhanh đi.
Ngồi trên xe Lâm San Ni hít một hơi thật sâu khí tận lực làm ình bình tĩnh mở miệng,
“Lục tổng,mấy ngày hôm trước nhận được tin tức ở bộ phận nhân viên,nói Hứa tiểu thư bắt đầu đưa sơ yếu lý lịch tìm việc làm,nộp đơn xin làm bí thư bình thường,thư ký hoặc công việc nhân viên,ngài xem có nên sau lễ gọi cho Bộ nhân viên gọi cô ấy đi phỏng vấn?”
Cô bé kia căn bản không biết Thân Viễn là công ty của hắn,nhìn thái độ cô bé đối với hắn nếu như biết chắc chắn sẽ không gửi lý lịch vào Thân Viễn,càng không nguyện ý làm việc cùng hắn,cho nên hắn mới âm thầm sắp xếp để cô đi vào.
“Ừ. . . . . .”
Hắn nhàn nhạt đáp một tiếng,rũ mắt tựa tại chỗ ngồi phía sau một tay đưa lên chống trán,tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần sau màn kích hôn với cô bé kia,hình ảnh như vậy rơi vào mắt Lâm San Ni tràn đầy đau nhói.
Sau khi chiếc xe màu đen chạy cách xa,một chiếc màu bạc chậm rãi nhanh đến vị trí chiếc xem màu đen vừa ngừng,quay cửa sổ xe xuống,một gương mặt anh tuấn tràn đầy đau đớn xuất hiện trong xe,Trần Thanh Sở ngưỡng mặt lên nhìn phương hướng trong đó cúi đầu lẩm bẩm,
“Lưu Liễm Lưu Liễm,giữa chúng ta tại sao thoáng cái luân lạc tới bộ dạng bãi bể nương dâu như hiện tại? Hiện tại anh muốn nhìn thấy em,nên chỉ có thể dùng thủ đoạn này?”
Mới vừa rồi hình ảnh cô bị người đàn ông kia kéo vào trong xe hôn môi khiến mắt hắn đau nhói,hắn hỏi thăm biết được cô hôm nay trở về Ôn Thành,chờ dưới lầu nhà cô.., biết rõ người đàn ông kia đưa cô về nhà,nhưng vẫn muốn nhìn cô một chút,sau đó hắn thấy Lâm San Ni cùng tài xế xuống xe.Lõa lồ,trắng trợn nhắc nhở hắn trong xe đang trình diễn hình ảnh gì,một khắc kia hắn thật rất muốn xông qua đẩy người kia ra ôm cô vào trọng lòng ngực mình hôn cô cuồng nhiệt một trận.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết,hắn không thể, hắn cũng không muốn trở thành đầu đề tin tức sáng sớm ngày mai”Trần tổng mới vừa trở về nước đã đánh nhau ẩu đả với tổng tài Lục thị”. Lái xe ở dưới lầu nhà cô quay một vòng,trong lòng hắn oán hận nghĩ: Lục Chu Việt,tôi không có được cô ấy,anh cũng đừng hy vọng có được!
Hai người đàn ông có riêng cách xoay chuyển của mình chỉ có Hứa Lưu Liễm hoàn toàn không biết,cô vừa vào nhà Liên Tố đã dịu dàng đi đến đón,cô nhìn thấy Liên Tố sắc mặt dần dần đỏ hồng hốc mắt ngăn không được có chút chua xót,có chút bệnh quả thật phải cần tiền chữa trị.Nghỉ ngơi một lúc sau cô miễn cưỡng đi đến nhà Hứa Định Biên một chuyến,Phương Tuệ thấy cô sắc mặt như cũ không tốt lắm,nhưng bên cạnh có Hứa Định Biên nên bà không dám nói lời nào quá đáng, Phương Tuệ thẳng thừng cho Hứa Định Biên ức hiếp bà,kể từ lần đó bà không chịu cho Liên Tố vay tiền chữa bệnh Hứa Định Biên trong lúc phẫn nộ đánh bà một cái tát, về sau bà không dám lỗ mãng quá.
Hứa Định Biên rất thương Hứa Lưu Liễm,từ khi cô tới nụ cười trên mặt cô chưa từng ngừng lại,còn gọi cô vào thư phòng tỉ mỉ hỏi bài vở của cô cùng với dự định tìm công việc nào sau khi tốt nghiệp,ý của Hứa Định Biên là hi vọng cô có thể trở về Ôn Thành,ông bên này còn có thể sai người giúp cô tìm tốt một công việc,nhưng cô uyển chuyển cự tuyệt.
Cô tạm thời không nghĩ tới trở về Ôn Thành, cho dù trở về cô cũng không muốn dựa vào quan hệ với Hứa Định Biên tìm việc làm,cô cảm thấy cá nhân cô có năng lực còn có trình độ học vấn,tìm một công việc hẳn không phải vấn đề.
Hứa Định Biên cũng rất thích thái độ tự lực cánh sinh của cô,cho nên không có miễn cưỡng cô,hỏi xong bài tập trên mặt hắn tràn đầy do dự mong mỏi hỏi chuyện Liên Tố,cô trước sau như một cười trả lời,
“Mẹ con rất tốt,xin bố cứ yên tâm!”
Không phải cô không muốn trả lời khác,bởi vì mỗi lần cô tới Hứa gia Liên Tố đều bảo trả lời ra sao,chỉ cần Hứa Định Biên hỏi,bất kể hỏi bọn họ thế nào chỉ cần trả lời mấy chữ: Rất tốt,xin yên tâm.
Hứa Định Biên cảm thấy mất mác,trước kia ông cũng từng chất vấn cô tại sao lúc nào cũng trả lời cho có lệ,còn cô chỉ có thể bất đắc dĩ đây là lời mẹ cô bảo,
“Nhưng Tiểu Liễm,bố nghe nói mẹ con khoảng thời gian trước sống trong bệnh viện thật lâu,hơn nữa còn ở phòng bệnh cao cấp,chi phí đó. . . . . .”
Cô rũ mắt xuống thản nhiên nói,
“Là một người bạn trả dùm. . . . . .”
“Bố nghe nói là lục Chu Việt trả giúp con, tiểu Liễm con và lục Chu Việt. . . . . .”
Hứa Định Biên cẩn thận quan sát sắc mặt của cô hỏi,cô mở miệng,cuối cùng chỉ nói,
“Con và Lục Chu Việt chẳng qua chỉ là quan hệ bình thường giữa Lão sư và học sinh !”
Cô thật sự trong nháy mắt muốn mở miệng thừa nhận quan hệ giữa cô và hắn cho Hứa Định Biên biết,nhưng khi nhìn thấy chút ít tâm sự trong mắt Hứa Định Biên,cô liền nuốt trở vào,cô biết cho dù Hứa Định Biên biết rồi cũng sẽ không nói gì cô,nhưng cô không nhẫn tâm nhìn bộ dạng khó xử của ông,hơn nữa trong lòng cô thủy chung không cho người đàn ông kia thật có thể cùng cô thiên trường địa cửu,nói không chừng một ngày kia bọn họ sẽ chia tay.