Lão Phu Thiếu Thê

chương 78

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Củi đốt càng lúc càng lớn, vốn sợ gió lớn gây trở ngại, hiện tại lại thành trợ lực. Cung Phàm nhấc mấy cành củi lên bảo đảm không khí lưu thông.

“Phi Phi, đến giúp anh.” Cung Phàm nhặt lên hai sợi dây thừng trên mặt đất, bắt đầu dựng một cái lều đơn sơ.

Tỉnh Phi dựa theo Cung Phàm giải thích, nắm dây thừng đi tới một cây dừa gần đó, Cung Phàm dùng mảnh sắt cứa ra một đường rãnh trên thân cây, cậu chỉ cần đem dây thừng quấn vào chỗ vết cắt vừa rồi. Sau đó đứng ở một bên nhìn nửa thân trên của Cung Phàm.

Cung Phàm mặc một cái quần bò, trên đầu gối có một vết rách, không biết bị thứ gì cắt phải. Cung Phàm như vậy thoạt nhìn rất có khí thế của tuổi trẻ. So với bộ dạng cẩn trọng, bất cẩu ngôn tiếu mọi khi đúng là khác biệt rất lớn. Tỉnh Phi nhìn không dời mắt.

Sau khi buộc chặt hai sợi dây thừng, Cung Phàm đặt tấm sắt lên trên hai sợi dây, hình thành nên một cái sườn dốc, sau đó cố định tấm sắt. Tỉnh Phi ở một bên theo dõi anh, con ngươi tròn vo di chuyển không ngừng. Cung Phàm cũng không có thời gian nói chuyện với cậu.

Tỉnh Phi nhìn bắp thịt của anh, đủng đỉnh đi tới, sau đó nhấc cạp quần của Cung Phàm lên. Cung Phàm quay đầu lại nhìn cậu.”Làm gì đó?”

Tỉnh Phi dùng đầu lưỡi liếm mồ hôi trên lưng anh, “Giúp anh giữ quần đó, hình như nó sắp tụt đến nơi rồi.”

Cung Phàm trở tay đặt lên mông cậu, hơi hơi uốn cong eo, liền đem Tỉnh Phi cõng lên lưng.”Anh còn đang nghĩ rằng em muốn cởi quần anh chứ.”

Tỉnh Phi mặt đỏ bừng, “Nói bậy…”

Cung Phàm cười cười, không trêu cậu nữa, bàn tay vỗ vỗ cái mông cậu, sau đó liền đem hai chân của cậu kéo qua vòng lấy hông của mình, nói rằng, “Kẹp chặt, anh phải dựng lều.”

Tỉnh Phi ở sau lưng anh cười ha ha, “Lều nguyên thủy.”

Cung Phàm cũng cùng cười rộ lên. Sau khi chân Tỉnh Phi đã kẹp chặt eo, treo ở trên người anh, anh liền rảnh tay đi dựng lều. Anh đẩy tấm sắt trên dây thừng một chút, tắm sắt vẫn lay động, không quá ổn định. Cung Phàm liền cõng Tỉnh Phi đi về phía mấy cây dừa trong rừng.

Ngoài rừng được vây bằng một loạt cây dừa, cây cọ, bên trong cũng có vài loại cây khác nữa. Cung Phàm liền bẻ một vài cành cây, dùng mảnh sắt vụn cứa đứt vỏ của chúng. Sau khi liên tục góp nhặt được chừng hơn hai chục cành cây, liền một tay đỡ Tỉnh Phi, một tay thì xách đống cành cây trở về chỗ dựng lều.

Lửa vẫn chưa bị tắt. Tỉnh Phi từ trên lưng Cung Phàm nhảy xuống, chạy qua bên cạnh đống lửa nhặt thêm vài cành củi cho vào.

Cung Phàm đem chỗ cành cây ném tới, “Phi Phi, lại đây đem vỏ cây rút ra, chúng ta phải làm dây thừng.”

“Ồ ——” Tỉnh Phi đáp một tiếng, khêu đống lửa một chút, sau đó hớn ha hớn hở chạy đến bên người Cung Phàm. Cậu ngồi dựa vào bên cạnh Cung Phàm, đem đống vỏ cây Cung Phàm vừa lột xuống túm lại với nhau, hai tay nhanh nhẹn buộc một đầu lại, sau đó bắt đầu chà xát xoắn chúng lại thành dây thừng.

Tỉnh Phi trước đây ở trong núi cũng từng bện dây thừng rất thành thạo, từ sau khi ở cùng Cung Phàm đến nay mới được làm lại nên có chút cảm giác mới lạ, bất quá rất nhanh liền tìm được cảm giác.

Hai người bỏ ra nửa giờ đem vỏ cây lột xuống, bện dây thừng. Cung Phàm dùng đám dây thừng thủ công này đem tấm sắt cố định lại, sau khi xác định dù bị gió thổi cũng không đổ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Có đói bụng hay không?” Dù không làm gì thì đây cũng là phản ứng sinh lý của cơ thể. Một ngày không ăn uống gì, lại không ngừng vận động, thể lực tiêu hao rất lớn.

Tỉnh Phi xoa xoa bụng, sau khi thả lỏng thân thể, cậu cảm thấy vừa đói vừa mệt. Mà Cung Phàm so với cậu làm còn nhiều hơn, thể lực tiêu hao ít nhất cũng gấp ba bốn lần so với mình, khẳng định so với mình mệt hơn nhiều.

“Anh, em không đói bụng.” Tỉnh Phi không muốn gia tăng áp lực cho Cung Phàm. Cung Phàm cười cười.”Lại đây, cõng em đi tản bộ.”

Tỉnh Phi nằm nhoài trên lưng anh, không biết Cung Phàm muốn mang mình đi đâu. Sau đó Cung Phàm cõng cậu đi vào trong rừng, lúc này mới biết Cung Phàm dẫn cậu đi kiếm quả dừa, thuận tiện kiếm thêm củi lửa.

Cung Phàm cõng cậu đi vài vòng trong rừng, nhìn thấy vài quả dừa, bất quá đều là những quả dừa khô, đã không còn chút nước nào. Tỉnh Phi có chút thất vọng.

“Tối hôm nay có thể phải chịu đói rồi.” Cung Phàm cõng cậu đi ra khỏi rừng.

Tỉnh Phi gật gật đầu, nằm nhoài trên lưng Cung Phàm rất ngoan ngoãn.

Thời tiết trong mùa bão thật sự khó lường. Thời điềm trời bắt đầu tối, gió cũng mạnh dần lên, lá cây bị thổi vang lên tiếng phần phật. Cung Phàm lo lắng buổi tối hạ nhiệt độ, lại lo lắng trời mưa sẽ làm lửa bị tắt.

“Phi Phi, tối nay có vẻ sẽ mưa rồi, chúng ta phải dời lửa ra chỗ khác.” Cung Phàm vốn muốn đi bờ biển bắt cá, mà hai người không có nước ngọt, hiện tại ăn đồ ăn chỉ càng làm lượng nước trong người tiêu hao nhanh hơn, làm như vậy sẽ bất lợi cho sinh tồn.

“Ừm.” Tỉnh Phi gật gật đầu.

“Anh đi chuyển tảng đá, em thu thập đám cành cây vừa nãy anh lấy về nhé, anh muốn làm vài cái dùi gỗ.” Cung Phàm nói xong cũng bắt đầu di chuyển tảng đá, lại không yên lòng quay đầu lại nói rằng, “Đừng đi vào trong rừng kiếm củi nữa, hôm nay đã đủ rồi.”

Tỉnh Phi gật đầu, đi đem vỏ cây Cung Phàm đã lột nhặt lên, đặt bên cạnh tấm sắt. Gió thổi qua một chập, gặp phải tấm sắt có độ dốc nên sức gió được giảm đi không ít, cho dù là thể thì tấm sắt vẫn bị gió thổi lắc lư không ngừng.

Cung Phàm di chuyển những tảng đá xếp thành một vòng cung, sau đó Tỉnh Phi đem mồi lửa dẫn lại đây, Cung Phàm buộc mấy thanh dùi gỗ thành hình tháp, đặt nó xung quanh đống lửa. Chắn gió che mưa, sau đó lưu một vài khe nhỏ, bảo đảm không khí lưu thông.

Hai người mới vừa làm xong thì trời đổ mưa. Mới đầu hạt mưa chỉ to bằng hạt đậu, sau đó biến thành kích cỡ tương đương với mấy hạt pha lê.

“Phi Phi, vào trong lều đi!” Cung Phàm lớn tiếng kêu Tỉnh Phi, bản thân anh thì ở bên ngoài tiếp tục gia cố mấy thanh gỗ, lửa nhất định không thể tắt, không chỉ để phòng thú hoang, còn có hiệu quả sưởi ấm. Mặt trời vừa lặn, Cung Phàm cũng cảm giác được nhiệt độ đang giảm xuống, hơn nữa còn rất rõ ràng. Cho nên Cung Phàm mới cõng Tỉnh Phi để cho cậu dán vào người mình sưởi ấm.

Tỉnh Phi không nghe lời, nhất định muốn ra giúp đỡ, Cung Phàm giơ nắm đấm lên với cậu, Tỉnh Phi do dự một chút liền trốn vào trong lều.

Phía dưới lều trải một tầng lá dừa lá cọ thật dày, sẽ không phải lo lắng phía dưới có côn trùng bò lên. Cung Phàm hết bận liền đi kiểm tra tấm sắt, xác định gió lớn cũng không khiến nó bị đổ mới đi vào trong lều. Tỉnh Phi ôm lá cây chạy đến bên cạnh anh, Cung Phàm dùng tay đẩy cậu ra.”Đến bên cạnh sưởi ấm đi, trên người anh toàn là nước.”

Cung Phàm đem quần áo cởi ra, chỉ mặc một cái quần lót, sau đó dùng một cây gậy treo quần áo lên, cắm nó bên cạnh đống lửa để hong khô. Tỉnh Phi nhìn thấy dưới thân anh tạo thành một vũng nước, nói rằng, “Anh, mau ngồi lui lại đây.” Tỉnh Phi dịch sang bên cạnh, nhường vị trí sưởi ấm tốt nhất cho anh.

Cung Phàm nhìn vậy liền nhấc cả lông mày lên, “Ngồi im đừng nhúc nhích! Lại cử động nữa thì ném em ra ngoài cho thú hoang ăn thịt!”

Tỉnh Phi ở bên cạnh cười ha ha, “Ném đi, ném đi.” Tỉnh Phi chạy đến phía sau Cung Phàm, nằm nhoài trên lưng anh, Cung Phàm đẩy mấy lần, lại không nỡ dùng sức, liền mặc kệ Tỉnh Phi tiếp tục dán lấy anh.

Cung Phàm cảm giác được sau lưng một mảnh ấm áp, Tỉnh Phi cảm thấy hai người dán vào nhau da dẻ cọ xát hết sức thoải mái, quả thực muốn rên thành tiếng.

Cung Phàm đem cậu kéo lên, hai người chuyển đến vị trí sưởi ấm tốt nhất, quay đầu lại nói, “Không được thổi khí nữa. Phải giữ thể lực.”

Tỉnh Phi ồ một tiếng, tiếp tục nghịch ngợm thổi khí. Sau đó cúi đầu nhìn hạ bộ của anh, thấy anh có phản ứng, vui vẻ đến mức cười ha ha không ngậm miệng lại được. Cung Phàm đem cậu kéo tới phía trước ngồi, hai người ôm lấy nhau, Cung Phàm dùng chân bao lấy cậu.

Một lát sau, trời mưa càng lúc càng lớn, nước mưa đều được lều chắn lại, đống lửa cũng được mấy chiếc tháp dùi gỗ che chắn, không hề bị xối ướt.

Bên ngoài rừng cây bị gió thổi phần phật phần phật, thỉnh thoảng có thứ đập lên tấm sắt, phát ra tiếng “oành” một cái. Cách đó không xa, Tỉnh Phi còn có thể nghe đến thanh âm của sóng biển va vào vách đá, phát ra tiếng gào thét của thiên nhiên.

“Ngủ đi, chúng ta ở nơi khuất gió, lại có rừng cây, gió biển sẽ không ảnh hưởng tới đây nhiều lắm.” Cung Phàm vỗ nhẹ lưng Tỉnh Phi. Tỉnh Phi rất sớm đã mệt đến buồn ngủ, chỉ là nghe đến gió biển cùng thanh âm của sóng, liền nhớ lại trận bão trên tàu cho nên cũng không dám ngủ.

Cung Phàm động viên rất có hiệu quả, Tỉnh Phi dựa vào trên người anh chậm rãi ngủ mất. Cung Phàm nhìn trời mưa bên ngoài, đem Tỉnh Phi ôm đến chỗ an toàn nhất trong lều, sau đó đứng dậy thêm củi khô vào đống lửa, lại đi về chỗ ôm Tỉnh Phi, đem quần áo hong khô đắp lên người cả hai.

Ban đêm mưa càng lúc càng lớn, lều bắt đầu đung đưa kịch liệt. Cung Phàm bị âm thanh này làm tỉnh. Tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, tiếng sóng biển, tiếng sấm sét, cùng với tiếng thú hoang kêu gầm…

Cung Phàm không ngủ nữa, anh mở to mắt, cúi đầu nhìn Tỉnh Phi đang co rúc trong lồng ngực mình. Tỉnh Phi ngủ rất say ngọt, ôm Cung Phàm, một chân còn khoát lên đùi Cung Phàm. Cung Phàm đem cậu ôm vào trong ngực, lại dùng một cái gậy dài gảy lại đống lửa, lửa lại cháy tốt, trán Tỉnh Phi có chút mồ hôi. Cung Phàm lại đưa tay sờ sờ lên bụng cậu, xẹp lép.

Cung Phàm hôn lên trán cậu một cái, sau đó gối đầu lên cánh tay của chính mình, trông chừng đống lửa, một đêm không ngủ.

Ngày thứ hai, lúc Tỉnh Phi tỉnh lại, Cung Phàm đã không ở bên người, đống lửa chỉ còn liu riu, sắp tắt mất, Tỉnh Phi cũng không lo lắng đi tìm Cung Phàm, cậu ngồi dậy, nắm lên vài nhánh củi ném vào đống lửa.

Bầu trời đã quang đãng, Tỉnh Phi không biết khí hậu của biển có phải đều như vậy hay không, buổi tối rít gào như cự thú, sấm sét cuồn cuộn, gió to mưa lớn. Ban ngày lại vạn dặm tinh không, bầu trời trong thành thị ít khi được trong xanh như vậy, mây cũng mềm mại, thật muốn đi tới lăn lộn một chút.

Tỉnh Phi lấy que chọc chọc đống lửa, đem tàn tro khều ra. Sau đó ngẩng đầu lên tìm kiếm thân ảnh Cung Phàm.

Nhìn hồi lâu cũng không tìm được bóng dáng Cung Phàm, Tỉnh Phi có chút sốt ruột cùng lo lắng, không biết Cung Phàm rời đi lúc nào, cũng không biết anh đi đâu, chỉ biết là anh sẽ không bỏ lại cậu một mình.

Tỉnh Phi cả người vô lực đứng dậy, có chút khát, cũng rất đói. Cậu nhặt lên một cây gậy rồi đi về hướng bờ biển, sau đó vừa buồn vừa vui. Sóng biển mang đến vài con cá mắc cạn, còn đang thoi thóp kéo dài hơi tàn. Đáng tiếc Cung Phàm nói, không có nước ngọt thì không nên ăn, nhất định phải tìm được nước ngọt mới có thể ăn cơm.

Truyện Chữ Hay