Lão nam nhân cứ như vậy ở lại công ty, hạn công việc này không lâu lắm, có lẽ chỉ ở đây khoảng nửa tháng.
Anh cũng muốn có thời gian là xuất hiện trước mặt em trai, đáng tiếc căn bản không nhìn thấy em trai.
Chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua phòng làm việc, thấy em trai ngồi ngay ngắn ở bên trong, nghiêm túc đọc văn kiện.
Em trai đã trưởng thành rồi, dáng vẻ nghiêm túc kia khiến lão nam nhân thấy rất yên tâm, vui mừng.
Nhưng em trai không có tiếp tục học đại học, thời gian mới có năm, làm gì cũng không đủ.
Chưa học xong ở trường quả thật là một điều đáng tiếc.
Thật may mắn vì nhìn thấy cuộc sống em trai hiện tại rất tốt.
Thích Tranh vừa mới tan làm, mở cửa ra thấy lão nam nhân đang đứng ở hành lang đợi mình.
Cậu biết lão nam nhân luôn nhìn trộm mình, ánh mắt vừa mềm mại vừa ham muốn khiến cả người cậu không nỡ rời đi.
Rất dễ dàng nhận ra.
Quả nhiên lão nam nhân đứng đợi ở chỗ này, hỏi cậu có thể đến nhà ăn cơm không.
Lần nước lão nam nhân bị sốt được Thích Tranh chăm sóc.
Thích Tranh "hừ" một tiếng:"Cảm ơn thì không cần, anh nên nói xin lỗi mới đúng." Lão nam nhân nhìn má phải của cậu, lúc đó anh tát cậu bên này.
Lão nam nhân thuận theo cậu nói xin lỗi.
Thích Tranh lãnh đạm nói:"Tôi rất bận, nếu như anh muốn mời tôi ăn cơn, vậy báo trước với thư kí đi."
Lão nam nhân trợn tròn mắt "a" một tiếng, sau đó vội vàng nói:"Tôi, tôi chỉ muốn hai chúng ta, đến nhà tôi, tôi nấu cho cậu ăn."
Thích Tranh cắt ngang:"Tại sao tôi phải đến nhà anh? Ai biết anh sẽ làm gì tôi?"
Lão nam nhân gấp đến mức mặt đỏ bừng:"Tại sao tôi phải làm gì cậu chứ?"
Thích Tranh không muốn chỉ trích chuyện lão nam nhân cưỡng hôn mình lần.
Chuyện lão nam nhân mời cơm không thành công, một tuần sau em trai lại đi công tác.
Lúc này, người bạn tìm đến anh, hiểu chi lấy tình, động chi lấy lễ.
Dùng tình cảm đả động để người khác động lòng, dùng đạo lý để người khác hiểu rõ.
Nói rất nhiều, đại khái là em trai không chết, nhìn có vẻ sẽ không quay về, lão nam nhân nên tìm nửa còn lại cho mình, không thể lẻ loi một mình mãi được.
Sau đó còn hẹn với người phụ nữ kia đến nhà ăn cơm, giữa chừng kiếm lí lo rồi chuồn mất.
Trong những ngày Thích Tranh đi công tác, lão nam nhân vẫn luôn nhắn tin qua weixin cho cậu.
Từ lúc nhắn đến giờ Thích Tranh cũng không hề trả lời tin nhắn, chỉ xem lão nam nhân tự nói một mình như: Hôm nay ăn gì, làm gì, bên kia thời tiết như nào, bên này có mưa vân vân....
Sau khi nói lòng vòng đủ chuyện cuối cùng là muốn cùng cậu ăn bữa cơm.
Đúng là phương thức theo đuổi người quê mùa, bủn xỉn, thế nào cũng phải đến nhà ăn cơm.
Khi trở về, cậu quyết định đến nhà lão nam nhân.
Cậu nghĩ, mình chỉ cần đến ăn một bữa, là có thể làm cho lão nam nhân hết hi vọng, không nhắc đến chuyện này nữa.
Thích Tranh về nhà thay bộ quần áo khác, cầm quà thư kí đã chuẩn bị, nhấn chuông cửa.
Không ngờ rằng, người đến mở cửa là một người phụ nữ.
Sau đó lão nam nhân xuất hiện phía sau người phụ nữ, dáng vẻ có hơi hốt hoảng.
Trực giác Thích Tranh vô cùng chuẩn xác, tiềm thức cậu cảm thấy bản thân mình đã phá hoại một buổi hẹn hò.
Nhìn người phụ nữ lớn tuổi tô son, mặc bộ váy rực rỡ, hai má có hơi sắc xuân.
Nhìn thế nào cũng không giống một người bạn bình thường.
Ở nơi người phụ nữ không nhìn thấy, cậu ra khẩu hình với lão nam nhân: Anh đúng là lợi hại.
Có thể đùa giỡn với tôi hết lần này đến lần khác.