Tôi xoay người, nhìn thấy Selina Kyle đứng đằng xa, khẽ mỉm cười xinh đẹp, giống như một con mèo mẹ nhẹ nhàng quyến rũ trong bóng đêm.
“Có phương thức giải quyết tốt hơn giết người.” Tôi trầm thấp nói, xuyên thấu qua mặt nạ thưởng thức tỉ mỉ dáng người thướt tha của cô ấy, bởi vì hồi trước khi xem phim, tôi luôn nhìn theo các nhân vật chính diện, nên tôi thật sự không thuyết phục được mình không sinh ra hảo cảm đối với cô gái xinh đẹp này.
… đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô ấy không có uy hiếp gì với tình yêu của tôi = =
“Cổ hủ.” Miêu Nữ cau mũi, sau đó chậm rãi bước về phía tôi, “Nói tôi thô lỗ sao, tiểu thư, thủ đoạn bẻ đốt ngón tay của cô cũng không nhân từ hơn tôi chỗ nào. Đôi khi, bọn tù binh càng hi vọng có thể được một cái chết thống khoái, mà không phải là tra tấn.”
“Tôi đã nối lại các đốt ngón tay cho hắn, hơn nữa đánh ngất rồi mới làm vậy, tương đương với gây mê toàn thân, thật nhân đạo.” Tôi ngoài miệng chế nhạo với cô ấy, trên tinh thần lại tuyệt không dám thả lỏng cảnh giác. Đó là một đối thủ lợi hại, tuy sức cô ấy không mạnh bằng tôi, nhưng tốc độ cao siêu của cô ấy lại là thứ tôi không có được.
“Mà rốt cuộc cô là ai? Cũng cùng bọn chúng…” Selina dừng chân lại, đá Phillip dưới đất một cái, “… làm đúng không?”
Tôi biết hiện tại Selina khá sốt ruột, muốn có phần mềm “Tẩy án” trong tay Phillip mà lại không được, hiện giờ dù là ai, chỉ cần có vẻ có chút liên quan đến việc này, phỏng chừng cô ấy cũng không muốn buông tha.
Huống chi trông tôi hiện giờ lại thần thần bí bí như thế.
“Tôi và cô cũng không khác nhau nhiều…” Tôi thuận miệng than thở một câu, định nhanh chóng rời đi, nhưng hiển nhiên Miêu Nữ không tính cho tôi đi dễ dàng như vậy.
“Cô biết tôi là ai?” Cô ấy nhăn mày lại, tiếp tục tới gần tôi.
Tôi còn đang suy nghĩ nên trả lời biết hay là không biết, bỗng nhiên ánh mắt thoáng nhìn thấy một thứ ngọc sáng gì đó trong túi váy cô ấy, trong lòng đột nhiên khó chịu, quyết đoán tung một cú đấm thẳng về phía khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Miêu Nữ phản ứng rất nhanh, đầu nhoáng lên một cái tránh né được, nhưng tôi sớm biết rằng tốc độ của cô ấy rất nhanh, một đấm này đương nhiên là chiêu lừa, không đợi cô ấy phản kích, liền lùi nắm tay về cúi thấp thân mình xuống, nhanh chóng cướp được chuỗi vòng cổ trân châu trong túi cô ấy.
Miêu Nữ không nói hai lời phi một cước lên về phía tôi, tôi né tránh được, lộn vòng một cái đến cạnh tường, ấn cái nút trên đai lưng, một móc móng vuốt bắn ra móc lên đỉnh tường, vèo một tiếng, tôi đã được dây thừng kéo lên trên.
Miêu Nữ mặc váy, đương nhiên không có cách nào cản lại được tôi. Tôi ngồi trên đỉnh nói: “Tôi giống như cô, cũng là kẻ trộm, cho nên chuỗi trân châu này về tôi.” Xong rồi lại gật đầu với cô ấy: “Còn nữa, quần lót ren màu đen rất xứng đôi với váy cô đấy.”
Đúng vậy, vừa rồi cô ấy tung chân lên đá tôi đã bị lộ hết.
“Cô…” Gương mặt kiều diễm của Selina vặn vẹo, dở khóc dở cười.
Tôi cười hì hì, quay đầu chạy đi, che dấu công và danh.
Có vẻ như bị Miêu Nữ giữ chân rất lâu, nhưng trên thực tế cũng chỉ ngắn ngủn vài phút mà thôi, lúc chạy ra ngõ nhỏ, chợt nghe thấy nhiều tiếng súng vang lên cách đó không xa.
Sau đó là nhiều tiếng la hoảng sợ, “Giám đốc Sở Cảnh sát! Bảo vệ giám đốc Sở Cảnh sát!” “Ôi SHIT, ông ấy bị thương!” “Giám đốc Sở Cảnh sát bị rơi xuống cống!” “Đúng vậy, chân ông ấy bị bắn phải do đấu súng!”
Trong lòng tôi lộp bộp một cái, đầu óc nhanh chóng nhớ lại đoạn nguyên tác này, tôi nhớ rõ ràng là Gordon dẫn theo hai cảnh sát nhảy vào cống thoát nước truy tìm tội phạm, khi đó ông ấy căn bản không bị thương mà, sao bây giờ lại thế này! Cái gì mà “chân ông ấy bị bắn phải do đấu súng sau đó rơi xuống” chứ!
Nếu cứ tiếp tục thế này… Trời ạ, chân mà bị trúng đạn, tuy các loại điện ảnh tiểu thuyết miêu tả tình tiết này rằng nhân vật chính cho dù tay chân trúng đạn cũng vẫn vui vẻ như trước, nhưng sự thật căn bản không phải như thế! Tay chân trúng đạn đau đớn kịch liệt hơn thân thể bị trúng đạn rất nhiều, cho dù là người luôn rèn luyện, nhưng tay chân một khi đã trúng đạn, thì cũng rất khó hành động!
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất có khả năng Gordon không thể tự cứu mình được! Rất có khả năng sẽ bị Bane giết!
Tôi nhất thời có chút hoảng, hơi chần chờ một chút nhưng vẫn quyết định thế nào cũng phải đi xem, vì thế lặng lẽ đi dọc theo đầu tường chạy sang bên ấy, chạy qua vài ngôi nhà nhỏ, vừa khéo nhìn thấy trong phố nhỏ phía dưới có một cảnh sát lạc đàn, đang vừa chạy vừa tìm gì đó.
Tôi chạy phía trước vài bước, vốn tính toán tiêu sái vững vàng rơi xuống đất ngăn lại ở trước mặt anh ta, tính tính kết quả lại sai lầm, trực tiếp làm tôi va phải cậu cảnh sát kia, tôi bị cậu ta ngã gục xuống đất!
“Ouch! Tôi rất… rất xin lỗi cô!” Cậu cảnh sát vừa xoa đầu vừa không quên lịch thiệp kéo tôi lên, nương ngọn đèn, tôi mới phát hiện tên này cư nhiên cũng là người quen!
Chính là cái kia Seph 囧… a không đúng, là tiểu Robin! Là Johann Blake!
(Tojikachan: “Seph 囧” là biệt danh mà fan Trung Quốc đặt cho diễn viên Joseph Gorden Levitt, người diễn vai Johann Blake trong bộ phim Batman này, vì mặt anh ta giống hệt kí tự 囧 trong tiếng Trung Quốc)
Cậu thiếu niên xanh tươi tám năm trước đã trổ mã thành mỹ thanh niên nhiệt huyết hiện tại rồi! Đáng khen!
Nhưng hiện giờ tôi không có thời gian ôn chuyện với anh ta, “Giám đốc Sở Cảnh sát Gordon ra sao rồi? Ông ấy bị thương sao?”
Tiểu Robin sửng sốt một chút, nhìn tôi từ trên xuống dưới một cái, bỗng nhiên kinh ngạc tươi cười vui mừng: “Cô! Cô chính là… hey tôi nhớ cô! Ít nhất cũng đã gần mười năm trước rồi! Lúc đó bọn họ đều nói Người Dơi có một nữ trợ thủ rất thần bí… ”
… Mười năm trước? Là lúc “Người Dơi xuất hiện” diễn ra? Tôi chưa hề nghe nói qua điều này? = =
“Trả lời vấn đề của tôi đã!” Tôi có chút sốt ruột.
“A… Đúng rồi, vừa rồi giám đốc Sở Cảnh sát bị những kẻ đó bắn súng một cái, hẳn là cẳng chân trái, tôi nhìn không rõ lắm… Sau đó bị rơi xuống bên dưới nắp cống!” Robin nói nhanh, vừa nâng tay chỉ một phương hướng, “Cô cứ chạy theo hướng đó, sau đó quẹo trái là đến, đồng sự của tôi đều ở đấy!”
“Tôi biết rồi.” Tôi gật đầu, “Phía dưới rất nguy hiểm, anh đừng xuống một mình.”
Sau đó tôi chạy đi.
Rất nhanh là đến cái cống thoát nước kia, không có ai ở đó, nhưng xung quanh thì lại có không ít người đang tranh luận ầm ĩ, anh cảnh sát tên Foyle đang hô to gọi nhỏ ra lệnh, nhưng không một ai dám đi xuống, tình hình cực kỳ hỗn loạn.
Gordon hiện giờ bị thương, tuyệt đối không thể để ông ấy tự lăn vào cống nước để tự cứu mình giống nguyên tác, nếu ông ấy ở trong tay Bane, có lẽ không nhất định sẽ chết, nhưng khẳng định tôi sẽ không thể biết trước được sự tình sẽ phát triển thế nào, đến lúc đó chỉ sợ sẽ khó giải quyết hơn.
Trời ạ! Liều mạng! Phải đi cứu ông ấy!
Đại thần xuyên không! Cầu ánh sáng nữ chủ Mary Sue tỏa ra!
Tôi thở sâu, lặng yên không một tiếng động vọt ra, trực tiếp nhảy vào miệng cống thoát nước, đương nhiên, cũng không bị ai phát hiện.
Kết cấu bên trong cống thoát nước này không khác gì nhiều so với cống thoát nước mà tôi từng vào ở Estonia, ngay cả mùi cũng cơ bản giống nhau. Nhưng bất đồng là tôi và Bruce ở nơi đó, ngoài hai chúng tôi ra, chỉ có con gián con chuột và ruồi bọ là sinh vật, mà nơi này lại có rất nhiều thành viên Liên minh Bóng tối vác súng lên vai, đạn lên nòng.
Nhưng có vẻ như Bane không quá hiểu biết quy tắc ngầm trong cách xây dựng tổ chức ngầm, hơn nữa thủ hạ cũng không nhiều, tóm lại hắn bố trí tuần tra rất rời rạc, một chút cũng không dày đặc, có lẽ là bởi vì cho tới bây giờ, nơi này vẫn chưa bị ai phát hiện ra?
Tôi thoải mái tránh thoát vài kẻ tuần tra, chạy được một đoạn, đi qua một cái ống cống liền nhìn thấy phía trước có hai người đang kéo giám đốc Sở Cảnh sát Gordon đi. Gordon thoạt nhìn đã hôn mê rồi, chân trái bị bắn đang chảy máu.
Hai người kia đều có súng trong tay… Hơn nữa nơi này cách chỗ Bane chắc chắn không xa.
Tôi dậm chân một cái.
Hai người kia quả nhiên dừng lại, liếc nhau, tên to con đẩy tên nhỏ gầy một cái: “Hey, mày đi xem thế nào.”
Tên nhỏ gầy lẩm bẩm mắng câu gì đó, nhưng vẫn ghìm súng dè dặt cẩn trọng đi về phía tôi.
Chờ hắn đi qua góc, tôi quyết đoán bổ nhào lên từ sau lưng, đánh hắn ngất đi, một chút tiếng động cũng không có.
Sau đó lớn tiếng ho khan vài tiếng, cố gắng biến giọng trở nên quá mức hưng phấn đến nỗi đổi giọng: “Hey! Mau tới đây! Mày không thể tưởng tượng nổi là tao đã phát hiện ra cái gì đâu!”
Tên kia quả nhiên mắc mưu, ném Gordon xuống đất rồi vui vẻ chạy tới, rồi cũng bị tôi đánh ngất.
Kéo hai tên kia đến góc tối, tước vũ khí, sau đó trói lại. Để bảo đảm, tôi còn mặc quần áo của tên nhỏ gầy kia, dựng thẳng cổ áo lên vừa khéo có thể che khuất hơn phân nửa mặt, sau đó lại quyệt nước bùn bám trên ống cống dẫn rồi bôi lên mặt, thoạt nhìn khá ổn.
… Hm? Bạn hỏi tôi chẳng phải là đang đội mặt nạ sao? Hừ! Cái mặt nạ đen lớn như vậy rất dễ gây chú ý đấy! Cái đám phần tử khủng bố này đâu có đeo mặt nạ! Nếu tôi đột nhiên đội thì chẳng phải sẽ lộ sao!
Tôi vốn định mang Gordon trực tiếp rời khỏi cống thoát nước, nhưng mà kéo ông ấy đi chưa được mấy bước, đằng sau lại có một người chạy lên, còn cười ha ha vỗ vai tôi: “Hey, anh lợi hại quá! Tôi nghe nói tên kia là giám đốc sở Cảnh sát phải không? Một mình anh xử lý à? Thế nào, chiếu cố bạn hữu một chút đi, chúng ta cùng đi gặp Bane đi, tôi sẽ không quên anh đâu…”
Tôi căng thẳng, quay đầu loáng thoáng thấy vài người nữa ở góc cách đó không xa đang đi tới, xem ra hôm nay không đi gặp Bane một chuyến là không thể, vì thế đành phải ho khan vài tiếng, dùng máy biến giọng làm tiếng nói trở nên khàn khàn: “Được chứ, chúng ta là anh em tốt mà, không phải sao?”
Sau đó hai chúng tôi liền ‘anh em tốt’ cùng nhau kéo Giám đốc Gordon đi gặp Bane.
Chúng tôi đi đến một đại sảnh rộng rãi, thoạt nhìn giống như nơi mấy ống dẫn to giao nhau, có rất nhiều phần tử khủng bố ghìm súng âm trầm nhìn chúng tôi đi qua. Tôi cơ hồ chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy một tên to con đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn cách đó không xa đang ngồi đưa lưng về phía chúng tôi,.
“Vì sao mày lại ở đây?” Bane âm trầm mở miệng.
Người anh em bên cạnh tôi hiển nhiên nghĩ “you” là Gordon, liền nhanh chóng đá mạnh Gordon một cái: “Trả lời ông ấy đi!”
Gordon đau rên rỉ, thoáng tỉnh táo lại, híp mắt nhìn bốn phía xung quanh, mặc dù đang cố nén đau đớn, nhưng hiển nhiên không hề kinh hoảng.
Tôi giơ ngón cái trước sự trấn định này của ông ấy.
“Tao đang hỏi hai bọn mày.” Bane chậm rãi đứng dậy đi về phía chúng tôi.
“Hắn là giám đốc sở Cảnh sát!” Người anh em bên cạnh tiếp tục vui mừng nói.
Nghĩ đến kết cục của hắn, tôi… xin được bi ai một chút.
“… Bọn mày đã khiến ba kẻ khác bị giết…” Bane chậm rãi nói xong, giơ một tay lên bóp cổ bạn hữu kia, nhấc hắn lên, một tiếng vang vỡ xương làm người ta rùng mình, cổ bạn hữu kia hoàn toàn bị gãy.
“Lục soát hắn đi, sau đó tao sẽ giết mày sau.” Bane ném thi thể xuống như ném rác, hung tợn nói với tôi.
Tôi giả vờ sợ hãi ngồi xuống, vừa khéo nhìn vào mắt Gordon đang quay đầu nhìn tôi, tôi nháy mắt với ông ấy, sau đó bĩu bĩu môi về phía miệng cống thoát nước cách đó không xa.
Gordon rũ mắt xuống, suy yếu quay đầu đi, không biết là có hiểu tôi đang ám chỉ gì không.
Tôi lấy từ trong lòng ông ấy ra bài phát biểu chứng minh Người Dơi trong sạch rồi đưa cho Bane, mắt thấy Bane chú ý đến tờ giấy kia, tôi đột nhiên vung chân đá Gordon xuống nước, sau đó giơ súng lên bắt đầu bắn phá trần nhà.
Bane phản ứng cực nhanh, cơ hồ là lúc tôi vừa nổ súng liền cúi người xuống. Nhưng tôi không định giết người, mắt thấy tình hình hỗn loạn liền nhanh chóng nhảy vào cống thoát nước.
Gordon trôi ở phía dưới một khối xi-măng cách đó không xa, đó là thứ giảm độ trôi rất tốt, rơi vào nước có vẻ khiến ông ấy tỉnh táo lên không ít, ông ấy khẩn trương nhìn bốn phía, chẳng lẽ là đang đợi tôi?
Tôi thở sâu ngụp xuống nước, sau đó lấy mặt nạ trong túi ra đội vào, rồi lại trồi lên, bơi đến chỗ Gordon, gác một cánh tay của ông ấy của lên vai mình.
“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, giám đốc Sở Cảnh sát” chúng tôi trôi theo dòng nước chảy xiết, tôi lấy PDA ra, mở bản đồ GPS ra tra xem chúng tôi hiện đang ở đâu, thứ này phòng nước rất tốt, “Chân của ông vẫn ổn chứ?”
“Còn có thể chống đỡ một lúc” Gordon cố sức nói, nhưng gương mặt đã trắng bệch, “Cô… có phải cô là… của Người Dơi…”
Tôi đặt ngón trỏ ở bên môi thở dài một tiếng.
“Người Dơi đã trở lại?” Gordon kích động.
“Không thể trả lời.” Tôi nhún nhún vai, “Đúng rồi, ông có nhớ mẩu tin tức ngày hôm qua có nói thi thể thiếu niên ấy không, cái miệng cống thoát nước kia ở đâu không?”
Chúng tôi nhanh chóng trôi tới cái miệng cống kia, lúc tôi cõng Gordon lên, vừa khéo nhìn thấy tiểu Robin đang sốt ruột chờ ở bên ngoài.
Spoi:
“Xin cho tôi đưa cô trở về đi, hiện giờ cô ở cạnh ngài Wayne à?” Robin rất khẩn thiết, tuy rằng giọng điệu của anh ta rất thuần khiết, nhưng lời nói lại trực tiếp chỉ ra tôi đang ở chung với Bruce, khiến tôi hơi đỏ mặt.
“… Kỳ thực cậu muốn đi gặp Bruce phải không?” Tôi hỏi.