Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

chương 53

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vera không khóc! Mau đứng lên!

Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua những lời này.

Ngay cả bản thân tôi cũng phải quỳ xuống trước cái tính cách dở hơi chẳng phân biệt được thời gian chẳng phân biệt được tình hình không có lúc nào là không có này của tôi!

Nhưng cho dù trong lòng ra vẻ thoải mái đến thế nào, dòng nước trong mắt lại không thể dừng được, tôi cảm thấy tầm mắt mơ hồ, hoàn toàn bị nước mắt mãnh liệt bao phủ, ngực gần như không thở nổi, cả người run run, nhưng mà thân thể lại giống như bị trời trồng, dù thế nào cũng không thể tới gần mẹ một bước nhỏ, chỉ biết đứng ở tại chỗ vừa rung run vừa khóc nức nở.

Sắc mặt mẹ cũng rất khó coi, vành mắt cũng có chút đỏ, bà giơ tay lên hình như định đi tới, nhưng hơi dừng lại, cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống.

“Mẹ… Ngài khẳng… khẳng định… con không phải con gái ngài sao… Nhất, nhất định phải đuổi con đi?” Tôi nghe thấy mình vừa khóc thút thít vừa nói, cơ hồ khóc không thành tiếng.

Mẹ há miệng thở dốc, hơi nhắm mắt lại, tựa hồ không đành lòng nhìn tôi nữa, “Vốn bác cũng không tin, nhưng mà mấy ngày nay cháu có chút kỳ quái, hơn nữa cuộc điện thoại kia lại là cục cưng đánh tới, giọng nói đúng là con bé, không sai được…” Giọng nói của bà có chút khàn khàn, “Vừa rồi bác đến nhà ga gặp nó, vừa nhìn thấy nó, bác đã… cô bé, trực giác của người mẹ nói với bác, nó mới là con gái của bác, mà cháu…”

“Cháu và nó rất giống nhau, cực kỳ cực kỳ giống, phải nói rằng nếu không có cuộc điện thoại hôm nay, bác căn bản sẽ không có một chút ít hoài nghi về cháu. Nhưng mà… khi ở nhà ga nhìn thấy cục cưng, bác mới thấy ra sự khác biệt… Cháu đen hơn nó, gầy hơn nó, ít lời hơn nó, nhưng thân thể tuyệt đối mạnh mẽ hơn nó, cũng trầm ổn ơn, ngay cả lúc bình thường, cháu cũng đi nhanh hơn nó, đứng ngồi đều càng… Cô bé, bác làm mẹ, cục cưng là đứa trẻ mà bác nuôi hai mươi mấy năm từ nhỏ đến lớn, cho dù nó có một chút ít biến hóa, bác đều có thể cảm giác được.”

“Bác cũng từng nghĩ tới, nếu bác và ba nó dằn lòng đưa cục cưng vào bộ đội rèn luyện vài năm, cố gắng thì nó sẽ trở thành dáng vẻ cháu hiện giờ. Nhưng dù sao đó chỉ là ngẫm lại, không làm bao giờ.”

“Cho nên… vừa nhìn thấy nó ở nhà ga, bác đã biết… cháu không phải là con của bác.”

Bà không nói thêm gì nữa, chỉ hơi đau thương nhìn tôi.

Tôi dần dần ngừng khóc.

Tôi nhìn thấy ánh mắt bà, có nhu hòa, thương tiếc, đồng tình và một chút đau lòng, nhưng không có cảm giác ấy… giữa hai mẹ con, thật kì lạ, cảm giác huyết mạch tương liên.

Tôi đã biết, đây chỉ là một thế giới song song.

Bà không phải là mẹ của tôi, bà không thuộc về tôi, mà chỉ thuộc về một cái “Tôi” khác ở trong thế giới song song này.

Sau khi bà biết tôi là giả, vẫn còn có thể nói với tôi những lời ấy, đưa quần áo, đồ ăn và tiền cho tôi, đã… đã là hết lòng rồi.

Nhưng trong lòng tôi vẫn cực kỳ khó chịu.

Thế giới này tuy chẳng phải thế giới của tôi, nhưng mà không nhất định là có Bruce. Dù là có, “Bruce” nơi này cũng không nhất định là Bruce ấy của tôi.

Cho nên… Tôi lại biến thành kẻ cô đơn sao?

Có lẽ là trông tôi rất bi ai, “Mẹ” rốt cục có chút không đành lòng, thở dài, xe một tờ giấy, viết một chuỗi chữ số: “Đây… là số di động của bác, nếu, nếu thật sự gặp nạn, hãy gọi điện thoại cho bác.”

Tôi đờ đẫn nhận lấy tờ giấy, mở hộp da ra, bên trong có hai chiếc quần lót mới chưa xé nhãn, còn có hai chiếc quần đùi bò, hai chiếc T-shirt ngắn tay và áo khoác, đều là mới.

Tôi máy móc thay quần áo, cảm thấy động tác của mình giống như người máy, ngay cả các đốt ngón tay lúc hoạt động cũng sẽ phát ra tiếng ca ca của máy móc.

Cầm túi da, đặt ví da vào trong túi, cửa đã mở ra, tôi chậm rãi đi ra ngoài, quay đầu lại vừa khéo nhìn thấy bà đứng ở cửa, ánh mắt áy náy.

“… Tạm biệt, mẹ… bác….” Tôi gượng cười, so với khóc còn khó coi, chữ cuối cùng nói như thều thào.

Tôi lãng đãng đi trên đường cái, nhìn người đi đường đi qua đi lại, còn có ánh mặt trời hoàng hôn ngày hè chiếu xuống. Bỗng nhiên trong lòng toát ra một câu văn nghệ.

Bọn họ thật vui vẻ, còn tôi chẳng có cái gì cả.

… Trời ạ đúng là tôi chẳng có gì hết!

Bây giờ phải làm sao bây giờ! Không có giấy tờ tùy thân thì ngay cả nhà nghỉ, tôi cũng sẽ bị đuổi ra!

Trời lại sắp tối rồi!

… Thôi vậy, tìm gì đó điền đầy bụng trước rồi nói sau.

Tôi nỗ lực quẳng đi hết thảy suy nghĩ trong lòng cùng trí nhớ bị đuổi ra khỏi nhà vừa rồi, tuy rằng tuyệt không cảm thấy đói, nhưng tâm tình không tốt thì nhất định phải rượu chè ăn uống mới chính là chân lý.

Đi đến ATM gần đó lấy ba tờ ông Mao màu phấn hồng, sau đó quét một vòng, vừa khéo nhìn thấy bên kia đường có KFC, vì thế bắt đầu qua đường cái.

Bên cạnh KFC vừa khéo là rạp chiếu phim nhỏ, vì thế trước khi tôi vào cửa lại nhìn lướt qua.

Nơi dễ thấy nhất là một cái bảng rất lớn, có dán tấm áp phích của một người rất cao, một người da đen đeo kính râm lái một thứ gì đó hình tròn giống như lốp xe đạp cũ, vẻ mặt ngốc nghếch, bên cạnh còn làm ra rất nhiều chùm tia sáng màu bạc để chiếu theo lốp xe đạp này chạy tới chính giữa, hơn nữa tốc độ rất nhanh.

Bên cạnh là mấy chữ Hán rất lớn: bộ phim khoa học viễn tưởng mới nhất được chế tác năm XX! Siêu sao nước Mĩ West Smith làm diễn viên chính trong “Đặc Vụ Áo Đen ”, ngày X tháng X sẽ trình chiếu! Mời mọi người cùng đón xem! Vé giảm giá %! Đồ uống, đồ ăn vặt nửa giá!

Tôi nhìn lướt qua rồi vào KFC, chọn một chiếc hamburger cắn một cái, bỗng nhiên nhận ra có gì đó không bình thường.

… West Smith?

Không phải là West Smith sao!

Tôi lập tức bị dọa, ngậm hamburger lao ra KFC, thở hổn hển ngồi xổm trước cái áp phích kia, nhìn cẩn thận từ đầu đến cuối.

Không sai, chính là West Smith! Tên này thật khiến người ta đau lòng!

Tôi kích động, khớp hàm bắt đầu hơi hơi run, sợ hamburger rơi xuống đất, nhanh chóng cầm lấy.

“… West Smith làm diễn viên chính, rất tuyệt không phải sao. Thực ra tôi luôn luôn là fan trung thành của ông ấy, năm tôi tốt nghiệp, trên tiệc rượu của tập đoàn Wayne, tôi còn cùng ông ấy ăn cơm một bữa.”

Này này này này tuyệt đối là người mà Bruce nói với tôi!

(Tojikachan: ở chương , Bruce nói về siêu sao này, ở thế giới mình thì là Will Smith, ở đó thì là West Smith =))))))

Lúc đó hai chúng tôi một nghèo hai trắng, ở trong ngõ nhỏ của Cape Town qua đêm, vừa ngẩng đầu nhìn trời sao vừa nói chuyện phiếm!

Còn nữa… Đúng rồi! Vừa rồi ở nhà xem mẩu tin tức kia! Ông tiến sĩ vật lý hạt nhân gì đó chẳng phải là vật hi sinh không hay ho từng đã xuất hiện trong phim sao!

Ngực tôi phập phồng kịch liệt, nhìn xung quanh một vòng, máy tính, hiện tại tôi cần nhất máy tính!

Vì thế nhanh chóng tìm được quán net, quán này thật nghiêm túc, không chứng minh thư thì không được vào, tôi thuyết phục mãi hơn nữa thanh toán gấp đôi tiền, chủ quán mới miễn cưỡng đáp ứng dùng chứng minh thư của hắn cho tôi mượn.

Bổ nhào vào máy tính trước mặt như nhìn thấy người thân, lập tức mở Google ra, nhập “Hiệp sĩ bóng tối” “Nolan” “Belle” v.v…, kết quả là… không có! Hoàn toàn không có tin tức này!

Dù là tiếng Hán hay là tiếng Anh đều không tra ra phim này, người này, tôi thậm chí chưa từ bỏ ý định lại lục truyện tranh, liên minh chính nghĩa, siêu nhân đèn xanh hiệp sĩ thần kỳ nữ hiệp v.v…, cũng không tra được tin tức gì.

Lúc tra “Người Dơi”, không tin tức hữu dụng gì xuất hiện, nhưng lúc tra hai từ đơn “Batman” và “Gotham”, một vài tin tức tiếng Anh vụn vặt xuất hiện, tóm tắt chính là Batman là thần hộ mệnh của Gotham v.v…, nhưng số lượng cũng không nhiều.

Tôi hưng phấn đến mức tay phát run, rốt cục gắng gượng đưa vào hai từ “Bruce Wayne”.

Ầm một tiếng, Google trung thực cấp tốc liệt ra hơn N tin tức.

Đây quả nhiên là song song thế giới! Hơn nữa là một thế giới có được Bruce Wayne cùng Người Dơi chân thật!

Tôi đọc nhanh như gió, nhưng mà đại đa số đều là tin tức bảy, tám năm trước, chủ yếu chỉ là nói về tin tình cảm của công tử con nhà phú này.

Lúc xem trang thứ ba mươi, rốt cục đọc chậm lại, trên trang web nghi là có virus, thấy được một tin tức ba năm trước. Tóm tắt chính là thiếu gia Bruce Wayne đã mai danh ẩn tích hơn năm năm, từ lúc hắn rời khỏi giới xã giao, thành phố, thậm chí toàn bộ xã hội thượng lưu nước Mĩ cũng đều ít đi, mà tập đoàn Wayne cũng bởi vì giám đốc không có mặt mà giá cổ phiếu sụt giảm, công ty không được như trước.

Trong lòng tôi lộp bộp, mai danh ẩn tích năm năm? Đây là tin tức ba năm trước, nói cách khác, anh đã tiêu thất ít nhất tám năm, chẳng… chẳng lẽ…

Tôi lại nhìn thoáng qua màn hình máy tính, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ngón tay như bay gõ lên bàn phím.

Google trung thực trước sau như một bày biện ra thứ tôi muốn cho tôi.

Tôi đảo qua màn hình, bắt giữ được một tin tức, hít một hơi thật sâu, sau đó run run click chuột.

Đó là ước chừng chín năm trước, con nhà giàu Bruce Wayne lái xe sang cùng bạn gái đến nhà hàng khách sạn Wayne tham gia tiệc tối, đối với quý công tử mà nói là một chuyện nhỏ cực kỳ bình thường.

Nhưng tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cả người giống như bị chú ngữ vậy, hoàn toàn không cử động được, thậm chí hô hấp cũng ngừng lại.

Trong tin tức đó có ảnh chụp, ảnh chụp không rõ lắm, hiển nhiên là phóng viên chụp hình, nhưng vẫn có thể nhìn ra Bruce Wayne đi ra cửa khách sạn, trong lòng anh còn ôm ngang một người phụ nữ, hình như cả người đều ướt đẫm, cả người cô gái vùi vào trong lòng Bruce, khoác một chiếc áo khoác âu phục trên người, không nhìn thấy tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài màu đen ướt sũng lộ ra bên ngoài chiếc áo khoác.

Trời ạ!!!!

Cô gái này dù có hóa thành tro, tôi vẫn có thể nhận ra!!

Bởi vì đó, là, tôi!

Đây, đây… đây thật là thế giới ấy! Không chỉ có Bruce cùng thành phố cùng Người Dơi chân thật, lại còn là Bruce cùng Người Dơi của tôi!

Tôi cao hứng cơ hồ muốn nổi điên, không nhịn được vung tay hô to: “yooooooooo~”

Toàn bộ quán net lập tức yên tĩnh, cơ hồ mọi người đều quỷ dị nhìn tôi.

Tôi xấu hổ buông cánh tay xuống, ngượng ngùng cười: “Hì hì hì, game mới ra phiên bản mới ấy mà, mọi người đừng để ý tôi, cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi…”

Như vậy, việc cấp bách bây giờ là tìm một chiếc điện thoại, hơn nữa là điện thoại gọi được quốc tế đường dài.

Nhưng mà… Di động thì dễ mua, nhưng mà khai thông quốc tế đường dài thì phải dùng thẻ SIM… Làm thẻ, trời ạ, cũng phải dùng chứng minh thư rồi!

Tôi đây ‘ba không’ xin quỳ gối! QAQ

(Tojikachan: ‘ba không’ là không năng lực lao động, không thu nhập, không thể phụng dưỡng ai)

Tôi do dự một lúc, rốt cục nhớ tới hình như là có mấy phần mềm internet cũng có thể gọi quốc tế đường dài, tuy rằng chất lượng trò chuyện kém một chút nhưng mà giá rất rẻ, quan trọng nhất là không cần chứng minh thư, vì thế liền bắt đầu tra Google.

Rốt cục đọc hết mọi trình tự, tôi đăng ký một tài khoản Alipay, bỗng nhiên lại khó khăn, trời ạ chi trả Alipay thì cần ngân hàng trực tuyến, mở ngân hàng trực tuyến thì phải đến quầy làm chi phiếu, làm chi phiếu trời ạ vẫn phải dùng chứng minh thư!

Trái lo phải nghĩ, rốt cục vẫn đi xin chủ quán giúp đỡ, thuyết phục mãi lại trả thêm năm mươi đồng phí vất vả, rốt cục mượn được tài khoản Alipay của chủ quán, đưa ông ấy tiền mặt, sau đó bắt đầu vào phần mềm Skype.

Đăng ký, nạp tiền, trả tiền, hoàn thành.

Tôi nhìn bảng số nhảy ra, nuốt nước miếng, gọi di động cho Bruce trước, quả nhiên tắt máy.

Vì thế tiếp tục gọi điện thoại đến biệt thự Wayne.

Hiện tại biệt thự Wayne hẳn là đang trùng kiến sau vụ hoả hoạn… Thượng đế phù hộ ngàn vạn đừng đổi số điện thoại! Bởi vì tôi chỉ nhớ rõ hai số này thôi!

Từng tiếng đô đô vang lên, mỗi một âm thanh vang lên là hi vọng trong lòng tôi lại ảm đạm thêm một phần, thẳng đến khi tiếng vang lần thứ bảy, tôi gần như tuyệt vọng tắt đi, điện thoại rốt cục chuyển được.

“Hello, đây là nhà Wayne.” Giọng nói hơi trầm, như vừa tỉnh ngủ, tôi giờ mới nhớ tới bên kia hẳn là năm giờ sáng.

Nhưng mà… đây là ông lão Afred! QAQ

Thật là đứng ngồi không yên mà huhuhu!

Tôi vươn tay gắt gao che miệng lại, ngừa mình vui quá mà khóc.

“Hello? Hello? Có ai ở đầu dây bên kia không?”

Tôi nỗ lực trấn định lại, thở sâu, khẽ run mở miệng : “A… Afred?”

Đối phương trầm mặc hai giây, giọng nói hơi khẩn trương: “Quý cô… Ngài là?”

Tôi lại hít một hơi thật sâu: “Tôi, tôi là Vera. Vera Lee.”

Đối phương trầm mặc.

Tôi nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Có… có lẽ ông không tin, kỳ thực tôi cũng không thể nào tin được, nhưng đây đúng là sự thật… Đúng vậy, tôi biết tôi đã chết, nhưng tôi lại sống đến giờ… Tôi tôi tôi cũng không biết thế là thế nào…”

Tôi vội gần như phát khóc.

Ngay lúc tôi càng giải thích càng loạn, ông lão Afred kiên định đánh gãy tôi: “Quý cô, xin hỏi ngài có tài khoản MSN không?”

Tôi hơi sửng sốt, lập tức giây hiểu ra ý ông ấy: “Có có có, tôi sẽ đi đăng ký ngay!”

“Vâng, tôi sẽ đi gọi lão gia rời giường ngay.” Giọng nói của ông lão Afred khoan khoái hơn, hình như còn đang mỉm cười.

Spoi:

Bỗng nhiên một khuông đối thoại bắn ra, viết “BW hi vọng cùng ngài bắt đầu trò chuyện video clip. Nhận (ALT+C) cự tuyệt (ALT+D) nhận nhưng không dùng video clip.”

Tôi hơi sửng sốt, theo bản năng click nhận.

Truyện Chữ Hay