Tôi lén đi vào từ cửa sau của khách sạn, bồi bàn nói với tôi phòng ăn cao cấp ngay tại tầng một.
Vào đại sảnh, tôi nhanh chóng tìm được Bruce ngay tại bàn lớn xa hoa góc đông nam, anh đang vô tư cười nói với các tân khách, sau đó cơ hồ là lập tức thấy tôi, đứng lên vẫy tay gọi to: “Vera! Bên này!”
Trong lòng tôi thầm mắng ngốc, nhanh chóng nhìn quanh một vòng, may mà quy củ bên trong khách sạn Wayne rất nghiêm ngặt, không để đám paparazzi vào, hơn nữa tất cả những người này đều là nhân vật phụ của phim, dù có Earle ở đây nhưng nhìn thấy mặt tôi cũng không sao, vì thế thoáng nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu vội vàng đi đến, đứng ở bên cạnh Bruce, cung kính nói: “Ngài Wayne, thật ngượng quá, tôi đã tới chậm.”
“Mau ngồi xuống, cô muốn ăn gì? Vừa rồi tôi đã gọi nước khế cho cô rồi…” Bruce vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh.
Tôi tận lực giữ tư thế thục nữ ngồi xuống, còn dùng tay vén tóc, tay kia thì ở phía dưới cái bàn hung hăng véo đùi anh một cái.
Bruce hơi hít mạnh một cái, mặt không đổi sắc, lại lặng lẽ thò một bàn tay cầm lấy tay tôi, ngón tay còn chậm rãi vuốt lòng bàn tay tôi.
Mặt tôi lập tức nóng lên, tránh mấy lần nhưng không được, nghĩ trên bàn cơm không nên cử động quá mạnh, vì thế đành phải để anh nắm.
Những người ngồi cùng bàn bao gồm cả Earle đều ái muội cười nhìn chúng tôi, hiển nhiên coi tôi là bạn gái mới của Bruce, tôi chỉ có thể cúi mặt làm vẻ thẹn thùng, yên lặng uống nước trái cây, lộ ra sự độc hữu của con gái đại Thiên triều là dè dặt ngượng ngùng hàm súc.
“Vera Lee, trợ lý của tôi, một cô gái rất đáng yêu.” Bruce mỉm cười giới thiệu tôi với mọi người.
Tôi xấu hổ bưng cốc lên thăm hỏi mọi người.
Không bao lâu sau, đề tài trên bàn ăn dần dần chuyển về phía người gần đây đang rất nổi bật – Người Dơi, mọi người khen chê không đồng nhất về người này, Bruce cũng phát biểu quan điểm “Một kẻ ăn mặc giống như một con dơi chắc hẳn là có vấn đề”.
Toàn bộ quá trình, anh biểu hiện rất khá, hoàn toàn nhìn không chớp mắt với mỹ nữ bên cạnh, nhưng hai người mẫu châu Âu tươi đẹp sáng rọi kia lại có vẻ hứng thú với tôi, hai người cố ý thay đổi chỗ ngồi, đến bên cạnh tôi trò chuyện.
Bruce không dấu vết đưa cho tôi một ánh mắt lo lắng, tôi nháy mắt với anh, ý bảo tôi có thể ứng phó được.
“Vera phải không, cô thoạt nhìn thật đặc biệt! Da vàng tóc đen mắt đen, cô là người Nhật Bản hay là người Hàn Quốc? Ồ rất xin lỗi là người Trung Quốc à thật sự có lỗi rất có lỗi ~ cô là trợ lý của ngài Wayne à! Đúng là nghề nghiệp làm người ta hâm mộ ~ ngài Wayne là người thế nào thế có thể cho chúng tôi biết không đúng rồi mỗi ngày đều ở bên cạnh một tiên sinh trẻ tuổi đẹp trai lại có tiền như vậy, hai người đâu thể chưa xảy ra cái gì nhỉ? Hi hi hi hi đừng thẹn thùng mà cứ nói cho chúng tôi đi hi hi hi ~~ ”
… Hi cái đầu mấy cô!
Ông đây là người Trung Quốc! Không phải người lùn cũng không phải cái gậy!
Còn nữa, tôi và vị tiên sinh trẻ tuổi anh tuấn nhiều tiền này lên cả giường rồi các cô thật sự muốn biết chi tiết cụ thể sao hi hi hi!
Tôi cố nén gân xanh nổi lên thái dương, nhẫn nại mỉm cười ứng phó hai mỹ nữ.
“A!” Bỗng nhiên, một mỹ nữ kêu một tiếng, giống như phát hiện đại lục mới vậy, chỉ vào môi tôi nói, “Xem kìa! Môi cô bị rách! Có phải bị ngài Wayne…”
… may mà cô em này hiểu phải khống chế đê-xi-ben = =
“Không, không… cô suy nghĩ nhiều rồi quý cô” tôi kiên trì giải thích, “Là tự tôi không cẩn thận cắn rách…”
Bỗng nhiên, một vị mỹ nữ khác nhẹ đẩy bạn một cái, chỉ chỉ cái bể suối phun cách đó không xa dùng để trang trí.
Cô gái kia ngầm hiểu gật gật đầu.
Tôi cũng ngầm hiểu, đây là muốn lên diễn đoạn vào khách sạn bơi lội sao? Nhưng lần này hai cô gái này không phải là làm bạn đại thiếu gia Wayne mà đến, nếu bị bồi bàn mời ra, phỏng chừng Bruce sẽ không giải vây cho họ.
Vì thế căn cứ nguyên tắc chủ nghĩa nhân đạo quốc tế, tôi quyết định ngăn họ lại, “Ừm, các quý cô, các cô đang nói đến cái bể kia sao? Aha ha, đó là trang trí rất có đặc sắc cho khách sạn của tập đoàn Wayne chúng tôi, dùng để làm trang sức cho nhà ăn cao cấp, quả thực… ”
Nói còn chưa dứt lời, tôi đã bị hai ‘người cao ngựa lớn’ một trái một phải kéo lên, vui cười nửa lôi nửa túm đi về phía cái bể.
Tôi lập tức bị dọa.
… Trời ạ! Họ muốn làm gì? Lôi kéo tôi cùng tắm rửa sao?
Bruce cơ hồ là lập tức nhận ra động tĩnh bên này, bật dậy định đến gần.
Tôi nhanh chóng lắc đầu với anh, người anh em, lúc ở công cộng như thế này thì anh không thể biểu hiện quá để ý đến em!
Nhưng mà Bruce hiển nhiên không nhận được chỉ thị qua sóng điện não của tôi, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, sải bước đi về phía này.
Mà đúng lúc đó, hai mỹ nữ đã cười lớn nhảy vào bể, thuận tiện giật mạnh cánh tay tôi. Hai cô gái cao lớn không phải là mạnh bình thường, tôi phản xạ có điều kiện vừa định phản kích, lại lập tức ý thức được trường hợp này không thích hợp bại lộ chuyện tôi mang võ công cao thâm, vì thế lập tức thu lại động tác mạnh, kết quả mất thăng bằng một cái…
Cũng chỉ là sự tình chưa đến vài giây, khi Bruce quá sợ hãi gần như chạy tới bên bể, tôi đã ngã lộn nhào vào trong nước.
Khi tôi uống ùng ục ùng ục mấy ngụm nước, cuối cùng nhô được đầu lên mặt bể, Bruce đã bị bồi bàn chắn đường.
“… Tôi nghĩ tôi phải mời các ông rời đi, thưa ngài.” Bồi bàn mỉm cười nho nhã lễ độ nói.
“Cút!” hiếm thấy Bruce thô lỗ mắng một câu, sau đó lập tức cởi áo khoác âu phục khoác lên người tôi, vươn hai cánh tay vào trong nước, nhẹ nhàng lại mạnh mẽ ôm ngang tôi ra.
Hai mỹ nữ châu Âu và cả đám tân khách ngây người nhìn.
Bruce ôm chặt tôi, ngực hơi hơi phập phồng, hơi thở có chút nóng phả lên cái trán ướt sũng của tôi.
Tôi đẩy vài cái nhưng không được, ở công cộng thế này lại không thể dùng lực quá mạnh, chỉ có thể nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Mau thả em xuống!”
Bruce không nói gì, chỉ ôm tôi chặt hơn, sau đó quay đầu nhìn ngài Earle, ôn hòa nở nụ cười: “Ngài Earle, hai quý cô kia… tôi nghĩ bất kể họ là ai mang đến, tập đoàn Wayne đều sẽ không cho tập đoàn công ty họ dù chỉ một đồng, trừ khi ngày mai tôi nhận được thông báo rằng họ bị sa thải, ông thấy thế nào?”
“Không! Anh không thể như vậy! Anh không có tư cách khai trừ chúng tôi!”
“Chúng tôi chỉ là muốn đùa một chút với cô ta! Đồ công tử đào hoa không học vấn không nghề nghiệp!”
Hai mỹ nữ mặt trắng bệch bắt đầu thét chói tai.
“Bruce, cậu hãy bình tĩnh lại…” Earle cau mày định khuyên giải.
“Tôi đi về trước, thực ra, cuộc gặp mặt này thật sự chẳng có gì vui vẻ cả.” Bruce lạnh lùng nói một câu, sau đó ôm tôi sải bước về phía cửa, không hề có ý định thả tôi xuống.
Cả người tôi đều ướt đẫm, cơ hồ ánh mắt mọi người đều dừng vào tôi, cứ nghĩ đến việc lát nữa ra cửa có lẽ sẽ phải nhận đống đèn flash của đám paparazzi tiếp đón nhiệt tình, vò đã mẻ lại sứt, tôi cảm thấy tiếp tục được Bruce ôm kỳ thực cũng không sao.
Tối thiểu có thể danh chính ngôn thuận giấu mặt vào lòng anh, không sợ bị ai nhìn thấy.
Chưa đến mười mấy giây, tôi liền phát hiện quyết định này vô cùng sáng suốt, bởi vì… Bruce vừa đi tới cửa đã phải đối mặt với một quý cô đang đi vào.
Tôi nhanh chóng vùi mặt vào áo Bruce, chỉ lộ ra mái tóc đen ướt đẫm và cái cổ trắng tuyết cho công chúng chiêm ngưỡng.
“Bruce?” Giọng nói tươi ngọt của Rachel vang lên.
“Ừ. Chào buổi tối.” Giọng Bruce nghe có vẻ thản nhiên.
“Anh thế này là…” Nghe Rachel có vẻ buồn cười và không dám tin, còn có một chút khinh miệt như trước đây. Tôi cảm thấy một ánh mắt nhìn chăm chú vào mình.
“Để hôm khác tán gẫu, bây giờ anh hơi gấp, hãy nhường đường cho anh một chút, Rachel.” Không biết có phải tôi nghe nhầm hay không, tôi cảm thấy trong giọng nói của Bruce có vẻ mất kiên nhẫn.
“À… Thế à… anh biến mất lâu như vậy, quả nhiên thay đổi rất nhiều, Bruce.” Rachel cười lạnh, nhưng chắc chắn cô ta còn chưa tránh đường.
“Rachel, bây giờ anh bề bộn nhiều việc… ”
“Bruce, em còn vội hơn anh, hơn nữa không giống anh ngày nào cũng bận chuyện tham gia các bữa tiệc hoặc là quyến rũ các cô gái” Giọng nói của Rachel có vẻ hơi mất bình tĩnh, có chút gấp châm chọc, “Có lẽ ở sâu trong nội tâm, anh vẫn là cậu bé chính trực tuyệt vời như mười năm trước, nhưng trong lòng anh nghĩ cái gì không quan trọng, quan trọng là những gì anh làm…”
Lúc này, Bruce cao giọng đánh gãy cô ta: “Rachel, phiền toái em nhường nhường, rất cảm ơn.”
Tôi nghe thấy Rachel hít mạnh một hơi, sau đó có tiếng bước chân tránh ra, Bruce ôm tôi sải bước đi ra khách sạn.
Bên ngoài la hét ầm ĩ hỗn loạn, đèn flash và máy quay phim không ngừng vang lên, chiếc áo âu phục mang theo mùi hương và nhiệt độ cơ thể đàn ông gắt gao bao trùm tôi, tôi kề sát mặt vào ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Tôi giống như một cô công chúa được anh hùng của mình ôm rời khỏi nơi khiến tôi lúng túng, một đôi cánh tay và chiếc áo tách rời tôi ra khỏi toàn bộ thế giới, bảo vệ tôi giống như bảo vệ đứa trẻ trong tã lót vậy.
Tôi nhắm mắt lại, dụi dụi mặt vào ngực anh, hôn lên nút áo anh.
Bruce lấy tốc độ nhanh nhất quay trở về biệt thự Wayne, Afred trầm tĩnh mở cửa cho chúng tôi.
Tôi tắm nước ấm xong, cảm thấy hơi choáng váng đầu và nghẹt mũi, thể chất vốn luôn rất tốt, không hiểu sao lại lạnh đi.
Bruce vừa lo lắng vừa áy náy, nhưng giờ đã quá muộn, không thể gọi bác sĩ riêng đến, đành phải lấy thuốc uống tạm, còn có một ly trà gừng nùng cho tôi uống, cay khiến tôi chảy nước mắt ròng ròng.
Sau đó… tôi thiêm thiếp rơi vào giấc ngủ vừa ngọt vừa tối.
Đại đa số người lúc nằm mơ, là sẽ không ý thức được bản thân đang nằm mơ; nhưng có những lúc lại có thể ý thức được rất rõ ràng bản thân mình đang ở trong mơ.
Hiện giờ tôi đang ở trạng thái ấy.
Bởi vì tôi cảm thấy sự tình không bình thường, tôi rõ ràng đứng ở bên cạnh Bruce, còn lớn tiếng gọi anh, nhưng anh không nghe thấy tôi, cũng không nhìn thấy tôi.
Bên cạnh nhiều người như vậy, lại không có bất cứ ai có thể nhìn thấy tôi, thậm chí cũng không thể chạm vào tôi… bọn họ đi xuyên qua người tôi.
Giống như lại trở lại lúc trở thành quỷ hồn vậy.
Nơi này rất quen, chính là khách sạn mà tôi vừa rời đi không lâu.
Đây hiển nhiên là màn nguyên tác trong phim, cả người Bruce ướt đẫm, anh đang đứng trước mặt Rachel trang phục sáng rọi hoa lệ. Rachel vừa buồn cười vừa ngạc nhiên, hơn nữa còn khinh miệt, mà Bruce, vẻ mặt của anh… rất xấu hổ, rất lúng túng, rất… khổ sở.
“… Em nghe nói anh đã trở lại… Anh đã làm gì vậy?” Rachel hỏi.
“À, chỉ là… chỉ là bơi lội mà thôi… Aha, trời ạ, thật tốt khi được gặp em.” Bruce xấu hổ nói, sau đó ngốc nghếch chuyển đề tài.
Rachel hiểu, không tiếp tục đề tài vừa rồi: “Ừ… Em rất nhớ anh, anh đi lâu quá rồi còn gì.”
“À, đúng vậy, đúng vậy… Vậy em… ý anh là, em dạo này thế nào?” Bruce hơi lắp bắp, hình như không biết nên nói gì lại cực kỳ không muốn nhanh chóng kết thúc đoạn đối thoại này, mà khi anh hỏi ra câu “em dạo này thế nào”, ánh mắt anh nhìn Rachel mang theo khẩn thiết và khát vọng mà chính anh cũng không biết.
“Vẫn vậy, công việc càng ngày càng bận.” Rachel cười cười, còn mang theo sự yên tâm và đắc ý… có lẽ là tôi nhìn nhầm, nhưng tôi lại cảm thấy cô ấy sở dĩ lộ ra vẻ mặt này, hoàn toàn là vì cô ấy nhìn thấu Bruce vẫn có tình cảm với mình như trước.
Tôi gắt gao che miệng, mở to mắt theo dõi ánh mắt Bruce nhìn cô ấy, trong lòng đau thắt từng đợt, vừa chua xót vừa khổ sở.
“Mình em thì không thể thay đổi thế giới được, Rachel.” Bruce lắc lắc đầu nói, trong ánh mắt anh nhìn cô ấy mang theo vẻ dịu dàng đau lòng và hâm mộ.
“Em còn lựa chọn nào khác đây.” Rachel cười nói, “Khi anh quá bận bịu với việc bơi lặn của mình?”
Sắc mặt Bruce hơi thay đổi, “Rachel, mấy chuyện này… chuyện em nhìn thấy kỳ thực đều…” anh vội vàng nói, “Không phải là con người anh… Đúng vậy, kỳ thực ở trong nội tâm anh… anh, anh… không nông cạn như vậy… ”
Anh vừa hốt hoảng vừa khẩn trương, miệng mở lại đóng, lời thốt ra lại chỉ có vài từ ngữ tái nhợt vô lực như vậy, anh như khẩn cầu lấy lòng, dè dặt cẩn trọng tươi cười, vội vàng lại ngốc nghếch cứng ngắc biện giải cho mình, như muốn cầu xin cô gái xinh đẹp trước mặt này có thể tin tưởng anh, có thể hiểu anh, có thể ủng hộ anh.
“Bruce! Mau tới nha! Bọn em còn vài khách sạn nữa để cho anh mua nè!” Phía sau, tiếng cười của mỹ nữ tóc vàng như từ nơi rất xa xôi truyền đến.
Tia sáng hi vọng trong mắt Bruce dần dần ảm đạm.
“Bruce, có lẽ ở sâu trong nội tâm, anh vẫn là cậu bé chính trực tuyệt vời hơn mười năm trước” Rachel lắc lắc đầu, cười như thở dài, tôi nhìn ra được rằng lúc này cô ta đang xem thường Bruce, “Nhưng trong lòng anh nghĩ cái gì không quan trọng, quan trọng là những gì anh làm.”
Bruce không nói nổi được một lời, chỉ có thể sững sờ nhìn bóng lưng cô ta rời đi.
Tôi ở bên canh nắm chặt nắm đấm, sớm khóc không thành tiếng, nước mắt rơi như mưa.
Đúng vậy… Tôi vô dụng bị đau lòng đến mức phát khóc như vậy đấy.
Bruce, anh yêu cô ta đến thế sao? Yêu đến mức có thể khiến anh buông tha tự tôn của mình, hèn mọn như vậy, giống như ăn xin hy vọng được cô ta tin cậy? Một người kiêu ngạo như anh làm sao có thể cúi thấp cái cằm vốn cao ngạo của mình như thế?
Rachel Dawes, cô ta không hề hiểu gì cả, không hề biết gì cả, cô ta luôn tự cho mình là đúng, là đương nhiên như thế, quả thật cái lý luận “Nội tâm không quan trọng bằng hành động” kia có chút đạo lý, nhưng cô ta là thanh mai trúc mã của anh, là cô gái duy nhất mà anh yêu trên đời này, cô ta làm sao có thể… làm sao có thể dễ dàng hiểu lầm anh như thế, trắng trợn phê phán anh như thế, lại bởi vì cái suy nghĩ nông cạn mà phán tử hình anh như thế?
Cô ta không hề biết gì cả… Cô ta không biết sự khổ sở và tịch mịch mà anh phải chịu suốt bảy năm qua, cô ta không biết anh ở trong bóng đêm trả giá vì thành phố bao nhiêu. Cô ta luôn phô trương tỏ vẻ mình vội đến mức nào, luôn bày tỏ mình đang vì sự nghiệp chính nghĩa của thành phố mà cố sức cố gắng như thế nào; có lẽ cô ta luôn luôn cho rằng chính cô ta mới là người duy nhất nắm giữ pháp luật chân lý ở thành phố Gotham, có lẽ, cô ta thậm chí còn luôn luôn cảm thấy bản thân cô ta mới là người trả giá nhiều nhất!
Cho nên cô ta coi thường anh đấy Bruce! Cô ta khinh thường một tỉ phú không học vấn không nghề nghiệp cà lơ phất phơ như anh!
Bruce… Em thật sự đau lòng khi thấy anh như vậy.
Tôi rốt cục không nhịn được lớn tiếng khóc lên, bản thân tôi cũng cảm thấy âm thanh kia đủ để lật ngược mái nhà, nhưng vẫn không có ai chú ý tới tôi.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =====
“… Vera? Vera? Em tỉnh lại đi, mau tỉnh lại…”
Dường như có một giọng nói xa xôi lại ấm áp đang gọi tên tôi, còn có người đang nhẹ nhàng đẩy tôi.
Tôi mở mắt.
Ánh vào mi mắt là gương mặt hơi tiều tụy của Bruce, trên cằm dài ra một tầng râu màu xanh nhạt, anh lo lắng lại đau lòng nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy dịu dàng và tình cảm giống như muốn tràn ra.
Đó là ánh mắt mà anh nhìn Rachel trong giấc mơ của tôi.
Nhưng giờ phút này anh đang nhìn tôi.
Tôi dần dần định thần lại.
Đúng… Người trước mặt này, mới là người yêu tôi, cũng là người tôi yêu, mới là Bruce Wayne mà tôi nhận định.
Còn về giấc mơ kia… Chỉ là trí nhớ kiếp trước hiện về mà thôi. Đó là thế giới kia, sớm đã không có quan hệ gì với tôi.
“Bruce…” cổ họng tôi hơi khàn, nhưng vẫn thò hai tay ra khỏi chăn ôm lấy cổ anh, kéo mặt anh xuống, há miệng ngậm bờ môi của anh.
Bruce hơi kinh ngạc, nhưng vui sướng nhiều hơn, anh nghiêm túc hôn lại tôi, tinh tế trượt theo viền môi tôi.
“Bruce, em rất nhớ anh.” Tôi thì thào nói, bỗng hốc mắt nóng lên, không nhịn được rớt nước mắt xuống.
Trời ạ… Sao hôm nay vô dụng đủ kiểu vậy ┭┮﹏┭┮
Bruce luống cuống tay chân lau nước mắt cho tôi, nhưng càng lau ngược lại càng nhiều, đành phải ôm cả tôi và chăn vào trong lòng giống như ôm đứa trẻ, vừa liếm nước mắt trên mặt tôi, vừa nhẹ giọng dỗ dành tôi.
Tôi cảm thấy tôi cực kỳ hạnh phúc.
Tác giả có chuyện muốn nói: Đúng vậy… Kỳ thực người bị đoạn kia làm đau đớn đến mức khóc là tôi = =
Buổi tối hôm kia ôn tập nguyên tác điện ảnh, xem đến đoạn ấy… Có lẽ là kỹ thuật diễn của Cristian và Katy rất tốt, tôi thật sự bị đau lòng.
Lão gia là một người kiêu ngạo… Lúc ấy lại hèn mọn như thế.
Nhưng chỉ có cô gái mà đến chết anh vẫn yêu, lại dễ dàng hạ bản án cho anh như vậy, trong lời nói chỉ có sự cười nhạo, thương hại, khinh miệt, châm chọc, thất vọng… Quả thực khiến tôi không đành lòng nhìn thẳng.
Khóc rất kinh.
Ừm, tôi quả nhiên là một cô em Mary Sue, có lẽ là bị nhập quá sâu ┭┮﹏┭┮
Cho nên chương này vẫn ‘đen’ cô em Rachel… Rất xin lỗi
Nhưng mà đây đều là suy nghĩ sâu trong nội tâm của tác giả mà thôi, luôn luôn muốn viết ra. Những người không đồng ý với ý kiến của tôi thì phiền toái các bạn thông cảm… Dù sao cũng là phiêu văn, ở văn án đã nói tác giả không có khả năng đối đãi công bằng với đối tượng mà tác giả muốn ‘đen’ cả đời _(:″ ∠)_
Cuối cùng, cúi đầu! Mong nhắn lại, người nhắn lại sẽ mơ được thân ái lão gia đấy!
(Tojikachan: phiêu văn là văn mà nhân vật chính do mình sáng tạo có vai diễn trong văn từ đầu đến cuối, lấy người nổi tiếng như danh nhân lịch sử, nhân vật chính trong truyện hay phim, thần tượng… làm đối tượng tình yêu)
Spoi:
“Anh cũng biết, Bruce, em… Nhà em không ở đây…” Tôi châm chước từ ngữ.
“Anh biết, em là người Trung Quốc.” Bruce cười hơi ngại ngùng, giống như lại thành cậu bé lớn đầu lúc mới tốt nghiệp từ Princeton, “Có lẽ chờ chuyện thành phố có thể gác lại được… Anh cực kỳ muốn em dẫn anh về Trung Quốc một chuyến, ít nhất nên giới thiệu anh cho cha mẹ em biết.”
Tim tôi bỗng nhiên đập thình thịch, trên mặt không nhịn được hơi nóng lên, giật mình ngẩng đầu nhìn anh, anh, anh đây là… yêu cầu… gặp cha mẹ? Chẳng lẽ anh muốn…