Trans: Tama07
Edit: therenoparadie
__________
Truyện chỉ được đăng và cập nhật tại trang chủ của hako và nhóm dịch Seven Translate
__________Mấy ngày sau kể từ chuyện ở Sokcho, Min Jun bước ra từ ngân hàng Thương Thiên sau khi xong việc.
Anh định bắt taxi nhưng rồi lại thôi. Anh nhìn xung quanh như thể vừa chợt nhớ ra gì đó, vừa hay có một tiệm hoa ở ngay gần đó.
“Mời vào.”
Đi qua những chậu Mandragora đã ngắt bỏ cơ quan âm thanh, những giỏ cỏ tiết axit diệt muỗi, Min Jun dừng lại trước một chậu cây bình thường. Nó có kích thước vừa phải, tiện cầm đi, lại còn có nhiều lá cây đúng kiểu Elf thích.
“Cái này là cây gì thế?”
“Nó là cây kim tiền. Lá cây nhìn y chang đồng xu nên còn được gọi là cây đẻ tiền. Người ta thường tặng loại cây này cho những cửa hàng mới khai trương.”
“Vừa khéo thật. Cho tôi một chậu cây này.”
Anh vốn không quan tâm tới tên của cây cối, nhưng nó sẽ là cái cớ hợp lý để đem chậu cây tới tiệm sách.
Radio phát thời sự trong khi chủ tiệm đang gói chậu cây lại.
- Quan điểm của chính phủ về mưu bão xảy ra ở bãi biển thành phố Sokcho tuần trước vẫn không thay đổi. Đó chỉ là một hiện tượng tự nhiên. Chuyện một số siêu năng lực gia cư trú ở Sokcho đã trình báo là sự thật. Chính phủ giải thích thêm rằng hiện tượng bão như thế dễ bị nhầm lẫn với hiện tượng được tạo ra do ma thuật….
Chủ tiệm hoa đang lắng tai nghe bỗng hừ một tiếng.
“Thiệt tình. Nói thế ai mà tin? Quý khách cũng xem video rồi chứ? Nó được đăng hàng loạt trên youtube ấy.”
“À….vâng.” Min Jun thờ ơ đáp.
Chủ tiệm nói tiếp trong khi vẫn chăm chú gói chậu cây.
“Hiện tượng tự nhiên bình thường á? Nói gì nghe được coi…. Anh biết người ta bảo gì không? Ai cũng bảo chính phủ bưng bít như thế thì chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra. Đương nhiên là không thể nói toạc ra thế trên mạng hay truyền hình rồi. Nhỡ loan thuyết âm mưu rồi bị chính phủ túm gáy thì chỉ tổ bị giảm tiền trợ cấp…”
Chủ tiệm đang nói thì bỗng giảm dần âm lượng. Bà ta làu bàu một thôi một hồi thì chợt nhận ra mình lỡ miệng, đưa mắt nhìn một lượt trang phục Min Jun đang mặc. Sau đó mới kết câu vì trông anh không có vẻ giống người làm việc cho chính phủ.
“Dẫu sao thì ôi cái thời nay, sao có thể lấp liếm một sự kiện như thế được cơ chứ.”
Min Jun nhận chậu cây và trả lời.
“Đúng vậy đấy.”
Anh lên taxi ngay khi ra khỏi tiệm hoa. Sau khi nói điểm đến, Min Jun chìm vào trong suy nghĩ.
‘Quả nhiên kết giới ấy là chưa đủ.’
Trận chiến khốc liệt giữa Min Jun và một Rồng trưởng thành với một con Rồng ngang sức với Rồng trưởng thành kéo dài suốt hơn một tiếng đồng hồ, có dư chấn với quy mô khó có thể che dấu được hoàn toàn.
Dù thế nhưng chân tướng của vụ việc vẫn được giữ kín triệt để. Đó là kết quả từ sự can thiệp của Jenkinson. Hiện giờ chuyện này vẫn đang huyên náo dư luận, nhưng chỉ vài ngày nữa thôi những bản tin về nó sẽ mất dạng trên các kênh truyền thông, giống như từ trước tới nay vẫn thế.
Đó cũng là một trong những nguồn sức mạnh khiến cho xã hội chênh vênh này vẫn được duy trì cho tới tận nay.
‘Jang Tae Jun tin rằng thế giới như thế này là không bình thường sao?’
Anh cứ thế tiếp tục nghĩ sâu hơn để phỏng đoán ý đồ của gã hoang tưởng ấy.
‘Thế nhưng, giả dụ Rồng có bị xóa sổ đi nữa thì tất cả có thay đổi hay không? Thí dụ nếu như con người thay thế chỗ trống ấy và cai trị tất cả thì sao?’
Rốt cuộc đó chỉ một suy nghĩ nguy hiểm chẳng khác gì hoang tưởng. Min Jun nhớ lại những gì Jang Tae Jun nói trước khi qua đời.
***
Cơn mưa với gió mạnh dồn dập lên cửa biển Sokcho đã dần trở nên dịu đi.
Sức sống giống như bông pháo hoa của Jang Tae Jun cũng đang nhanh chóng lụi tàn.
Min Jun biết rằng nếu ông ta là loài khác thì vết thương trên người đã khiến ông ta lâm vào tình trạng hôn mê. Tình trạng không thể cứu vãn, được đưa đến phòng cấp cứu chỉ để chờ chết.
Thế nhưng cơ thể của Rồng giúp cho ông ta có thể duy trì ý thức và suy nghĩ ngay cả trong tình trạng như vậy. Min Jun đoán rằng có khoảng hơn ba não trên tổng sáu não nằm trong hộp sọ của ông ta đã ngừng hoạt động.
Hắc Long chỉ gửi sóng giao cảm mà mình Min Jun nghe được. Cuộc trò chuyện của họ diễn ra với tốc độ nhanh như suy nghĩ lướt qua đầu, tốc độ mà Jenkinson không thể nhận ra được.
[Vốn dĩ ta sẽ rời khỏi thế giới này vào ngày mai.]
Chỉ vì sai số một ngày mà cuộc đào tẩu của ông ta thất bại, mất cả tính mạng. Vậy nhưng trong sóng giao cảm của ông ta lại không có chút oán hận nào.
[Nếu người bình thường phát hiện ra homunculus ấy thì nó đã được hỏa táng như di chúc rồi. Dù có nhanh thì cũng phải một tuần sau khi ta rời đi nó mới diễn ra.]
Một tuần là tính cả thời gian thi thể được kiểm chứng xong, sau đó được chuyển giao cho người đại diện pháp lý và ba ngày tang lễ.
‘Ra vậy.’
Lúc này Min Jun đã được giải đáp một trong hai thắc mắc khi tìm thấy homunculus. Tại sao ông ta đợi một tuần sau khi mất tích rồi mới treo xác giả lên? Xét theo tình trạng thối rữa của xác chết thì vẫn còn dư nhiều thời gian.
‘Mình đã nghĩ là do cần thời gian để tạo ra homunculus, vì vốn không phải kế hoạch lập sẵn…. Vậy nhưng vẫn còn có một ý đồ nữa. Có lý do mà việc hỏa táng phải diễn ra sau khi ông ta rời khỏi Trái Đất.’
Min Jun điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt mình mình. Dùng những mảnh ghép anh nhận được trong thời gian ngắn ngủi, Min Jun nhanh chóng động não và đưa ra kết luận.
‘Ông…. đã bày trò lên xác chết.’
Bên trong câu trả lời của Jang Tae Jun có lẫn một chút cảm xúc hài lòng.
[Ta đã gieo một hạt giống tai ương lên nó]
Dù đang chết dần nhưng ông ta vẫn nói với vẻ thú vị.
[Thể biến dị đã xuất hiện trong quá trình nghiên cứu. Đặc tính chỉ lây cho loài Rồng của virus vẫn được giữa nguyên, tuy nhiên dấu hiệu bị nhiễm lại rất hỗn tạp]
Thực ra nghiên cứu của Jang Tae Jun đã hoàn thiện hơn so với dự đoán của Min Jun và Cục Di Dân.
[Khó mà coi là nó đã thành công. Thứ ta muốn là loại virus gây tử vong 100% ở bất kỳ điều kiện môi trường nào…. Thế nhưng triệu chứng virus gây ra lại chỉ như trò may rủi. Có thí nghiệm chỉ kết thúc ở một phản ứng nhẹ, có thí nghiệm lại kết thúc với DNA của mẫu vật bị phá hủy hoàn toàn trong vài giây. Trong thí nghiệm cho phản ứng mạnh nhất, virus gần như cho hiệu quả gây tử vong 100%.]
Lý trí đang cố phát ra sóng giao cảm của ông ta đang yếu dần. Ông ta cố gắng tập trung hết cỡ, để bộc bạch hết ác ý mà mình che dấu đến cùng.
[Do kết quả thí nghiệm quá hổ lốn nên ta cần thêm mẫu hình. Vì thế…. ta đã muốn thử phát tán virus tại nơi có số lượng cá thể Rồng vừa phải này.]
Cách ông ta nói như thể dù nó có thất bại cũng không sao. Ông ta cất tiếng nghe như tiếng cười thì thầm.
[Ta đã thêm một đặc tính ma thuật vào thể virus biến dị ấy, để nó có thể thoát khỏi trạng thái ngủ đông, bắt đầu hoạt động khi tiếp xúc với nhiệt độ trên 500 độ C.]
Đó là nhiệt độ mà virus thông thường không thể nào sống sót. Điều đó có thể là nhờ loại ma thuật rất tinh vi.
Homunculus là phương tiện phù hợp nhất để giấu nó. Dù cảnh sát có khám nghiệm thì cũng không có thể phát hiện ra điều gì, kết quả, xác chết sẽ được chuyển giao cho đại diện pháp lý.
Cuối cùng, xác chết sẽ được hỏa táng theo ý nguyện của người quá cố, virus sẽ phát tán ra xa khi tiếp xúc với ngọn lửa thiêu cháy cái xác. Đó là kế hoạch của Jang Tae Jun.
Min Jun hỏi.
‘Sao ông lại nói chuyện đó với tôi?’
[Xem nào, lý do thì chắc ngươi cũng đoán ra rồi đấy, phạm nhân ạ]
‘.......’
[Giờ ta đã nói hết tất cả rồi. Lựa chọn như thế nào….tất cả nằm ở ngươi.]
Đó là câu nói cuối cùng của ông ta.
Cuộc trò chuyện này chỉ diễn ra trong một tích tắc. Min Jun nhìn thấy mắt của Jang Tae Jun dần mất đi sức sống.
Đó là cái chết của kẻ hoang tưởng ghê tởm đồng loại.
“......Kết thúc rồi.”
Jenkinson im lặng giữ phép lịch sự trước một người đã khuất.
Vài giây im lặng ấy đủ để Min Jun đưa ra quyết định của mình, về việc phải làm gì với homunculus.
“Jenkinson.”
Anh đưa ra quyết định rất nhanh.
***
Goblin cảm nhận được sự hiện diện và ngước đầu lên.
“A… Chủ nhân!”
Dong Cheol đang quét dọn, mừng rỡ chào Min Jun.
“Cơ thể đã đỡ hơn chưa?”
“Em...ổn rồi. Hehe”
Sau cái ngày đưa Leikefeld lánh nạn an toàn khỏi con Rồng tùy tiện xâm nhập, Dong Cheol đã phải nằm liệt giường suốt ba ngày.
Dù đã dùng ý chí để chiến thắng nỗi sợ Rồng khắc sâu trong gen di truyền, nhưng sự kháng cự kịch liệt ấy để lại mệt mỏi và độc tố lên cơ thể.
“Nếu đỡ hẳn rồi thì hôm nay cùng đi ăn gì ngon sau khi đóng tiệm nhé.”
Đôi mắt của Goblin rực lên nhiệt huyết và vui mừng. Cậu bé hứng khởi, quét sân với tốc độ nhanh gấp đôi khiến cho bụi bay tứ phương, còn Min Jun thì đi vào bên trong tiệm sách.
“Tôi tới rồi đây. Cái này là quà.”
Ánh mắt của Elf đang cố định ở cuốn sách dày, di chuyển sang nơi khác. Ông nhìn chậu hoa kim tiền trên tay Min Jun rồi thằng thừng nói.
“Lần này không có dư thời gian để làm héo nó nhỉ?”
Min Jun gãi đầu rồi đặt chậu hoa bên cạnh chậu cây xương rồng. Sau đó anh ngồi đối diện với chủ tiệm sách.
“Cơ thể ông thế nào rồi?”
“Ta vốn lành lặn không sao, có mỗi Dong Cheol thôi.”
Thần kinh của Elf này vẫn vững như thép dù cho cơ thể đã già yếu và lão hóa. Trái lại thì người mà bọn họ thấy lo hơn là Dong Cheol. Min Jun hạ thấp giọng và nói.
“Tôi lo thằng bé bị chấn thương tâm lý.”
“Dạo gần đây nó toàn dùng điện thoại tìm video về Rồng trên mạng để xem thôi.”
“......vậy sao?”
Hành động ấy có thể phân tích theo nhiều nghĩa khác nhau.
“Thế nhưng cậu không có gì muốn nói với ông già này à?”
Giờ Elf mới hỏi câu hỏi mà ông đã tạm gác lại. Ánh mắt của ông hướng tới hai chậu cây cảnh.
Tuy nhiên Min Jun không giải thích lý do mình bảo vệ tiệm sách bằng kết giới trong suốt thời gian qua. Anh cũng không nói lý do vì sao mình không cho Leikefeld biết mà chỉ cười cười.
Elf già nheo mắt nhìn khuôn mặt tinh quái của Min Jun. Sự im lặng không bất tiện diễn ra trong vài giây.
Người mở lời trước là Elf. Ông bắt đầu kể sự đời thời nay, còn Min Jun đối đáp lại bằng những câu bông đùa. Sau vài phút tán gẫu, Min Jun đứng dậy trước vì cần trình báo cáo tới ‘công ty chính’.
Leikefeld chìa quyển sách dày cộp mà mình vừa xem cho anh. Đó là tác phẩm mới nhất của tác giả Dwarf mà ông thích. Leikefeld đã đọc xong, ông bảo Min Jun có thể mượn đọc nếu quan tâm. Min Jun thẳng thắn từ chối đề nghị.
***
Rùuuuu! Rùuuuu!
Thứ chào đón anh khi bước vào văn phòng là tiếng rung phát ra từ kho. Cái chảo có bản ngã với xu hướng tình dục kỳ quái vẫn còn ở nơi này.
Ngay sau khi thân phận của Jang Tae Jun được làm sáng tỏ, di chúc của ông ta hoàn toàn mất hiệu lực pháp lý, toàn bộ tài sản bị nhà nước thu hồi. Vậy nên đáng ra Min Jun phải chuyển giao cái chảo cho Cục Di Dân nhưng Jenkinson chuyển lời qua thư ký rằng không cần thiết phải làm thế.
Khi tìm hiểu mới biết, rất lâu về trước Troll bị sao chép nhân cách, Dignove Alcha Teikyu đã tố cáo công ty sản xuất, khiến mẫu chảo này bị ngưng bán. Nguyên nhân là do phía công ty sao chép cả những ‘phần thầm kín’ của đầu bếp, thứ không được đề cập tới khi bàn bạc. Điều đó khiến cho sở thích thầm kín của ông ta bị bại lộ trước toàn thể các thế giới. Khá dễ để hiểu được động cơ của đầu bếp.
Dù thời gian đã trôi qua lâu nhưng vấn đề pháp lý vẫn còn phức tạp, nên có vẻ Cục Di Dân không muốn tùy tiện xử lý nó.
Rùuu! Rùuuuu!
Min Jun phớt lờ đòi hỏi nói chuyện cùng của cái chảo.
‘Nó lấy lại tinh thần rồi nhỉ?’
Khi nghe được tin Jang Tae Jun chết, phản ứng nhân tạo của nó chỉ cho ra một câu trả lời ngắn ngủi ‘À, vậy sao?’. Thế nhưng nguyên ngày hôm đó cái chảo không nói gì và cũng không rung lên.
Dường như đó là một cách tưởng niệm người chủ đã khuất.
Bíp!
Min Jun bật máy tính để ở góc văn phòng. Nó là mẫu máy đời cũ với màn hình, ổ cứng và bàn phím. Những con chữ màu trắng hiện lên trên màn hình khi Min Jun gõ bàn phím. Anh tổng hợp cả nội dung điều tra hôm nay và viết bản báo cáo tổng kết.
- Cục Di Dân chính phủ Hàn Quốc thuộc Trái Đất đã tịch thu tài sản của người cư trú bất hợp pháp đã tử vong. Không tìm thấy manh mối có thể đoán ra ai là đồng phạm của ông ta thông qua nội dung của di chúc.
Sáng nay Min Jun đã ghé thăm két VIP của ngân hàng Thương Thiên trụ sở chính, cùng với đặc vụ hành chính của Cục Di Dân. Khi đã xác thực thân phận là người ngoại giới của Jang Tae Jun, thì họ hiển nhiên có thể thi hành theo pháp luật.
Min Jun cố tìm ra manh mối về những kẻ đã giúp ông ta nhập cảnh trái phép trong nội dung của di chúc. Tuy nhiên thất vọng thay, anh không thể tìm được thứ mình kỳ vọng. Thay vào đó lại biết được một sự thật không mấy quan trọng.
- Tóm tắt di chúc: Jang Tae Jun mong muốn quyên góp số cổ phần (ước tính giá trị khoảng 200 tỷ won) của Công ty Hyosung mà ông ta sở hữu cho tổ chức phúc lợi xã hội. Đã xác nhận tổ chức phúc lợi trên không có liên quan tới tổ chức tội phạm hay người của thế giới khác.
Anh vừa hồi tưởng lại ký ức vừa gõ.
- Ngoài ra, toàn bộ số tiền tiết kiệm, tài sản chứng khoán, sản phẩm nghệ thuật, kim loại quý, quyền sở hữu trí tuệ và bất động sản bao gồm ngôi nhà hiện đang ở (ước tính giá trị khoảng 800 tỷ won) được chuyển nhượng cho một phụ nữ loài người có quan hệ thân mật với ông ta cho tới trước khi thiệt mạng.
Kim Yeonju đã nghĩ rằng phần lớn tài sản của Jang Tae Jun là số cổ phần của Công ty Hyosung, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Cổ phần chỉ chiếm một giá trị nhỏ, Jang Tae Jun cho rằng tiếp tục giữ nó chỉ gây nguy hiểm nên đã định giải quyết nó bằng cách quyên góp trước khi rời Trái Đất.
Ngoại trừ cổ phiếu ra, thì nội dung chính của di chúc là nhượng lại toàn bộ tài sản cho Kim Yeonju.
‘Lý do ông ta treo Homunculus ở núi hoang xa nhà cũng là vì…. ngôi nhà ấy là tài sản ông ta để lại cho Kim Yeonju sao?’
Nếu Jang Tae Jun mất tích bằng cách nào đó tự nhiên hơn một chút thì có lẽ Min Jun đã không nhận vụ này, ông ta cũng đã chết dưới danh nghĩa một con người, mọi thứ sẽ được thực thi theo đúng như di chúc.
Nhưng tới lúc này thì đó chỉ là giả thuyết vô nghĩa.
Min Jun tập trung vào phần tiếp của bản báo cáo và gõ thêm vài dòng nữa.
‘Đây mới là phần quan trọng nhất!’
Chính là phần liệt kê công trạng của bản thân một cách rõ ràng và gãy gọn bằng từ ngữ.
Anh đã nhận được tiền công giao kèo cá nhân với Jenkinson. Còn bản báo cáo này là quy trình để nhận một phần thưởng dạng khác, thứ mà anh khao khát hơn nhiều. Anh có thể dùng hình thức báo cáo như khi bắt tội phạm truy nã, nhưng trong trường hợp đặc biệt như thế này, anh cần khoe mẽ công lao của mình một chút.
Chưa kể nhờ kinh nghiệm 800 năm làm việc (của phạm nhân) mà anh có thể dùng câu từ đánh bóng công lao của bản thân giỏi hơn bất cứ ai.
‘Gửi!’
Màn hình nhấp nháy khi anh nhấn nút enter. Máy tính này không có kết nối cáp điện thoại chứ đừng nói đến cáp mạng, vậy nhưng nhờ sử dụng mạng thông tin thông qua linh giới, mà nó có thể truyền dữ liệu đến cả thế giới nằm cách xa. Giờ Min Jun chỉ việc ngồi chờ xem Hội Đồng sẽ trả anh bao nhiêu talent mà thôi.
Biết đâu anh có thể nhận được 50,000 talent cho công sức đóng góp vào việc làm sáng tỏ nguyên lý của ISP. Bởi vì Cục Di Dân nói rằng họ sẽ chia sẻ mẫu vật thu được tại hang Rồng với phía Hội Đồng.
Vốn dĩ nghiên cứu về Pheromone không phải lĩnh vực anh có thể đụng tới, vậy mà có thể nằm đớp được sung như thế thì đúng là quá mãn nguyện.
‘Nào, giờ thì…’
Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn chút thời gian nữa cho tới khi tiệm sách đóng cửa. Anh mở chai Scotch mà Cathie mới đem tới văn phòng, để giết thời gian. Anh chỉ rót một ít vào cốc rồi nhấp môi.
“......”
Min Jun ngồi cảm nhận hương thơm hòa quyện của chất khoáng và ngũ cốc bên trong miệng. Thế rồi anh đột nhiên mở ngăn kéo như thể vừa sực nhớ ra. Min Jun lấy ra một mẫu vật nhỏ từ bên trong. Máu đen lắc lư bên trong ống nghiệm ma thuật.
Min Jun khẽ lẩm bẩm.
‘Virus chỉ lây nhiễm cho Rồng’
Vào khoảnh khắc Jang Tae Jun trút hơi thở cuối cùng ở Sokcho, Min Jun đã quyết định sẽ xử lý Homunculus như thế nào.
Min Jun bảo rằng xác chết là chứng cứ anh tìm thấy trong quá trình điều tra và chuyển nó lại cho Cục Di Dân. Do người thật đã chết nên anh không còn lý do gì để giữ nó. Cục Di Dân không chỉ trích Min Jun về việc anh không báo cáo ngay khi tìm thấy, vì vốn dĩ cách làm việc của đặc vụ hợp đồng là như thế.
Có điều, vật chứng mà Min Jun nộp không phải là thứ hoàn thiện không thiếu một gram nào.
‘Virus sẽ thoát khỏi trạng thái ngủ đông nếu tiếp xúc với nguồn nhiệt cao à?’
Thứ anh đang cầm là máu trích từ cơ thể của Homunculus.
Anh không đề cập tới cuộc trò chuyện với Jang Tae Jun cho Jenkinson biết. Dẫu sao thì anh cũng biết là Cục Di Dân sẽ không thiêu thứ đó đi ngay tức khắc. Bởi vì nó là thứ tội phạm khủng bố nguy hiểm để lại nên chắc chắn họ sẽ tiến hành khám nghiệm kỹ càng. Khả năng cao họ sẽ phát hiện ra bí mật ấy.
Tuy nhiên, cho đến cuối cùng bọn họ cũng sẽ không biết được rằng Min Jun có trong tay mẫu virus ấy.
‘Cũng có thể sẽ có người hoài nghi. Nhưng không ai có thể động đến mình chỉ vì thế.’
Anh lại cho mẫu máu vào sâu trong ngăn kéo và niêm phong lại.
Việc anh trích mẫu máu từ Homunculus là một hành động do bị hối thúc. Không hiểu sao mà một ‘linh cảm’ đột ngột lướt qua tâm trí anh. Nó nói rằng anh ‘không được’ đụng vào thứ đó trước khi giao lại cho Cục Di Dân.
Bởi thế mà lần này Min Jun đi ngược lại so với linh cảm của mình. Kinh nghiệm 800 năm qua của anh mách bảo anh như thế. Linh cảm anh bao giờ cũng sai, sai tai hại.
Min Jun nhấp ngụm rượu cuối cùng và suy nghĩ xem mình nên sử dụng loại virus kia như thế nào. Khi anh đặt ly rượu rỗng lên trên bàn thì anh đã xóa hết mọi suy nghĩ về kẻ ảo tưởng khờ khạo, đã yêu một con người theo cách của loài Rồng.