Trans: Tama07
Edit: therenoparadie
__________
Truyện chỉ được đăng và cập nhật tại trang chủ của hako và nhóm dịch Seven Translate
__________“Anh hết câu hỏi rồi chứ? Xin lỗi nhưng tôi hơi bận.”
Jung Pal hỏi đồng nghiệp thông qua ánh mắt xem câu giờ như thế này đã đủ chưa.
Min Jun lần đầu mở lời.
“Tôi nghe nói ủy viên khác của công ty đã báo cáo về sự mất tích của giám đốc.”
“Đó là thông tin bí mật mà toàn ban lãnh đạo đều biết, chẳng lẽ mỗi người chúng tôi đều phải gọi điện báo cho cảnh sát hay sao?”
“Nghe nói giám đốc điều hành Kim Yeonju đã phản đối báo cảnh sát.”
“Bởi vì tôi nghĩ làm như thế là hành động quá đường đột. Biết đâu giám đốc sẽ quay về thì sao.”
“Bà biết rõ con người của giám đốc đến mức đưa ra phán đoán ấy sao?”
“..........”
Nếu đã làm việc cùng nhau trong mười năm thì người ta sẽ dễ vô thức trả lời rằng biết rõ nhau, nhưng Kim Yeonju im lặng không nói gì. Bà ta đã động não để không nói gì mâu thuẫn với chuyện tôn trọng đời tư cá nhân mà mình vừa nói ban nãy.
Min Jun không đợi bà ta trả lời mà hỏi tiếp.
“Nếu tổng giám đốc tiếp tục mất tích như thế này thì bà nghĩ ai là người được lợi nhất trong công ty.”
Kim Yeonju cười khẩy.
“Không phải câu hỏi hơi lộ liễu sao?”
“Câu hỏi của tôi làm bà thấy phiền sao?”
Kim Yeonju cầm chặt hai tay ghế.
“.......Không có lợi hay có hại gì hết. Không chỉ tôi mà toàn bộ nhân viên trong công ty đều như thế.”
“Bà nghĩ tâm trạng của tổng giám đốc hiện giờ như thế nào?”
“Tôi mong là ông ấy đang an toàn ở nơi nào đó.”
“Phải chăng giám đốc điều hành nhận được nhiều hảo cảm từ thể sống không phải con người?”
“.......”
Một câu hỏi bất ngờ trượt ra khỏi mạch truyện.
Vẻ mặt của Kim Yeonju bị lung lay như một lâu đài cát dần sụp đổ. Bản thân bà ta cũng ý thức được điều đó. Một sự căng thẳng cực độ vây lấy bầu không khí.
‘Bingo!’
Min Jun mừng rỡ trong lòng.
“Tôi có sở hữu chút năng lực đặc biệt.”
Anh chỉ tay vào mũi mình.
“Tôi….từng nghe về năng lực kiểu đó.”
Cuối cùng giám đốc điều hành không phủ nhận mà đỏ mặt thổ lộ.
“Vâng, đúng vậy. Tôi là người phát sinh ISP. Nhưng điều đó có liên quan đến việc điều tra vậy?”
ISP là viết tắt của Pheromone tình dục ngoại chủng (Interspecific Sex Pheromone)
Nó là một điều ký bí của sinh học mà căn nguyên vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Vốn dĩ theo thường thức thì Pheromone chỉ có thể gây ảnh hưởng đến cá thể thuộc giống có thể giao phối. Tuy nhiên đôi khi lại có những cá thể phát sinh Pheromone thu hút cả giống loài không thể lai giống cùng, giống như một thể đột biến.
Ví dụ điển hình là người tộc Rắn Biển mà một Salamander đã yêu đơn phương trong truyện cổ tích nổi tiếng toàn giới.
Theo thói quen, Min Jun lại nhìn vào những con chữ mà chỉ mình anh nhìn thấy.
Thực hiện công việc đặc biệt mà cơ quan đề ra:
.
.
.
Làm sáng tỏ nguyên lý một số cá thể đặc biệt của một loài phát ra Pheromone hấp dẫn loài khác: 50,000 talent
Anh nhìn nó với một ánh mắt trầm ngâm.
“Trường hợp của giám đốc điều hành thì nó ảnh hưởng tới tộc nào vậy?”
Kim Yeonju không hề che giấu, biểu lộ sự tức giận lên trên khuôn mặt.
Đó là một câu hỏi bất lịch sự mà anh cố tình đưa ra, nhưng anh cảm nhận được diễn xuất vụng về ở phản ứng của bà ta. Vẻ mặt của bà ta không giống như đang thực sự tức giận, mà giống như đang cố thuyết phục Min Jun rằng bà ta đang rất tức giận.
Thay vì làm một cử chỉ mang tính công kích thì Kim Yeonju lấy một tay ôm lấy khủy tay còn lại. Cử chỉ mang tính phòng bị, khuôn miệng hơi hé và cặp mắt căng thẳng.
Đằng sau đó là sự bất an.
“Tôi không có lý do gì phải trả lời câu hỏi mang tính cá nhân.”
“Nghe nói phải thường xuyên tiếp xúc với chủng tộc bị ảnh hưởng thì ISP mới phát sinh. Nếu thế thì đó chắc hẳn là chủng tộc có số lượng tầm cỡ và còn hòa nhập với xã hội nữa nhỉ.”
“Anh…..!”
“Elf và Ork đều có thể sinh con với con người nên loại trừ vậy. Chủng tộc đạt yêu cầu là Troll, Goblin, Rồng…”
Đồng tử của Kim Yeonju thu hẹp lại trong một khắc khi Min Jun nhắc tới từ ‘Rồng’. Đó là một sự thay đổi nhỏ không thể nắm bắt được bằng thị lực thông thường.
‘Sắp rồi.’
Min Jun nói câu cuối cùng với Kim Yeonju đang giận dữ đi ra cửa.
“Bà quen biết Adelines từ khi nào vậy?”
“........!”
Bầu không khí lạnh ngắt ám lấy căn phòng.
***
Giám đốc điều hành bảo rằng bà ta không thể tiếp tục trả lời những câu hỏi bất lịch sự nữa và ra khỏi phòng. Sau khi quay lại xe, Min Jun và Jung Pal đỗ lại ở một bãi đỗ xe công cộng gần Công ty Hyosung.
“Đáng ngờ thật đấy nhỉ?”
Jung Pal bắt đầu cảm thấy đáng ngờ từ khi Kim Yeonju trả lời là ‘mong giám đốc hiện đang an toàn ở đâu đó’ cho câu hỏi yêu cầu dự đoán về ‘tâm trạng hiện giờ của tổng giám đốc Jang Tae Jun’.
Yêu cầu dự đoán về ‘tình trạng tâm lý’ mà bà ta lại đưa ra câu trả lời lệch lạc về ‘sự an toàn và dấu hiệu sinh tồn’.
“Jung Pal, cậu nghĩ sao? Câu hỏi quan trọng nhất đối với chúng ta là Jang Tae Jun đã thế nào rồi.”
“Chỉ có hai câu trả lời. Một là đã bị Rồng bắt cóc. Hai là đã trốn đi vì biết sắp bị Rồng bắt cóc.”
Rồng của thế giới ngày nay lại đi bắt cóc một CEO trung niên sống ở ngôi nhà cao cấp ở phường Han Nam thay vì bắt cóc công chúa trên đỉnh tháp.
“Nhưng khả năng đầu tiên không cao. Nhìn phản ứng của Kim Yeonju thì em càng chắc chắn hơn.”
“Nói tiếp đi.”
“Nếu đúng là ông ta đã bị con Rồng ấy bắt…..Tên là Adelines nhỉ? Thế thì Jang Tae Jun đã nhượng hết cổ phần cũng như vị trí của két bí mật như những gì Rồng muốn rồi. Vì ông ta khó mà chống cự nổi.”
Tuy nhiên Rồng đã giao ủy thác cho Society, còn tài sản của Jang Tae Jun vẫn còn nguyên vẹn.
“Anh cũng nghĩ thế.”
“Nếu thế thì Jang Tae Jun đã chạy trốn…..thế sao ông ta không nhờ đến cảnh sát mà lại đào tẩu giữa đêm như thế?”
“Nếu giả sử ông ta là người ngoài trái đất nên mới như thế thì nghe hơi thiếu cơ sở nhỉ? Nếu đã che giấu thân phận được đến tận giờ, thì vẫn có thể tiếp tục che giấu sau khi báo cảnh sát. Ông ta sợ vì đối phương là Rồng sao? Nhưng làm sao ông ta biết kẻ nhắm tới mình là Rồng chứ?”
Jung Pal đã dò toàn bộ lịch sử cuộc gọi và ổ cứng nhưng không tìm thấy bằng chứng ông ta đã bị đe dọa.
Còn một điều nữa.
‘Homunculus’
Min Jun vẫn chưa nói cho Jung Pal biết về thứ đó, cũng như chưa báo cáo với Cục Di Dân.
Nếu anh nhờ Leikefeld muộn đi một ngày thì xác chết đã bị phát hiện và cổ phần sẽ rơi vào tay người khác như trong bản di chúc.
‘Thứ đó là do ai làm ra….Rồng? Kim Yeonju? Hay chính Jang Tae Jun? Chỉ bằng sức của bọn họ thì không thể làm ra chuyện đó được. Trừ khi một trong 7 tài phiệt có dính dáng tới.’
Đó không phải là việc mà con Rồng trẻ ranh, hay một người đàn ông bị tình nghi là người của thế giới khác đang vất vả dẫn dắt một doanh nghiệp, có thể làm ra.
“Nhưng mà sao anh chỉ danh ngay được tên con Rồng ấy thế? Mặt của Kim Yeonju tái mét như thấy tử thần ấy.”
Min Jun giải thích quá trình thu hẹp đối tượng tình nghi xuống con ba người. Jung Pal tỏ ra rất hứng thứ, có vẻ đây là lần đầu ông được nghe những chuyện kiểu này. Khi Min Jun định nói lý do anh chỉ định tên của Adelines trong số ba người đó thì…
- Rùuu! Rùuuu!
Cái chảo lại bắt đầu cộng hưởng.
“Ah, cái thứ phiền phức này thật là!”
Min Jun cục cằn với tay ra ghế sau túm lấy cái tay cầm. Anh đang định chửi nó một trận để nó không làm phiền công việc của mình.
[A! Tôi xin lỗi! Thực sự xin lỗi mà! Tôi có chuyện muốn nói vì nghe thấy hai người nói chuyện tới Công ty Hyosung, không nhẫn nhịn được nên mới rung lên thôi. Lại đúng lúc hai người đang nói tới người tôi biết….]
“Người mày biết?”
[Vâng, chị Yeonju ấy!]
Ánh mắt của Min Jun trở nên bình tĩnh lại.
Chắn chắn Jang Tae Jun không cầm cái chảo này đến công ty làm việc.
Vậy mà sao bản ngã bên trong cái chảo này lại biết về giám đốc điều hành.
“Mày biết giám đốc điều hành Kim Yeonju ư?”
Jung Pal, người không nhận được sóng giao cảm của cái chảo, ngạc nhiên khi nghe thấy thế.
[Vâng, tôi biết quá ấy chứ!]
“Bằng cách nào?”
[Thì tôi thấy chị ấy ở nhà của anh Tae Jun! Hồi trước cứ một hai tuần là chị ấy đến ngủ qua đêm. Gần đây không biết có chuyện gì mà không thấy tới.]
“........”
Khi ấy.
“Ơ, đại ca! Nghe thấy tiếng này!"
Lý do Min Jun bảo Jung Pal câu giờ khi gặp Kim Yeonju không chỉ đơn giản là để tìm điểm đáng ngờ.
- Rùuu! Xẹt xoẹt xẹt!
Min Jun đã bí mật gài một ma thuật lên trên người bà ta. Nó là ma thuật nghe trộm sẽ thu âm thanh xung quanh và chuyển đến người làm phép.
Tiếng nói phát ra từ quả cầu thủy tinh đặt giữa xe. Có vẻ Kim Yeonju không gặp ai ngay sau khi họ rời đi, quả cầu yên ắng từ nãy, bây giờ mới phát ra âm thanh.
Bà ta đang gọi điện thoại. Tiếng chuông chờ kéo dài một lúc trước khi đối phương bắt máy.
“Ờ. Nói ngắn gọn thôi."
Sau khi Min Jun giơ tay lên nâng cao độ nhạy của ma thuật, thì có thể nghe rõ cả tiếng đầu dây bên kia. Đối phương là phái nữ với chất giọng thô lỗ. Kim Yeonju khẩn cấp nói với chất giọng đã kiềm chế, ngay khi người bên kia bắt máy.
“Vừa nãy hai cảnh sát đã tới đây!”
Khiêu khích bà ta ở văn phòng đúng là quyết định sáng suốt. Có vẻ Kim Yeonju rất sốt sắng nên đã hành động ngay.
Người ở đầu dây bên kia im lặng, trong khi nghe Kim Yeonju vội vã tường thuật chuyện đã xảy ra.
“.......”
Điều đó khiến Kim Yeonju hét lên.
“Sao không nói gì? Giờ phải làm thế nào đây! Từ đầu không để xổng mất thì đã không thành ra thế này! Làm sao mà đến tận giờ vẫn không thể tìm ra được một con người cơ chứ?”
“Đừng hối thúc nữa. Bực lắm đấy. Ta đang làm hết sức rồi.”
“Cảnh sát lùng đến tận đây rồi. Cô là Rồng thì ít nhất cũng phải tìm ra ông ta trước con người hay Ork chứ? Rồng gì mà không thể triệu hồi được cả Tinh Linh!”
Jung Pal tròn mắt. Ông nín thở nghe tiếp.
“.....Đừng nói gì ngu xuẩn nữa. Vốn dĩ năng lực cảm hóa Tinh Linh không phải đặc tính dễ xuất hiện ở loài Rồng. Vì thế mà mấy ngày nay ta đã lao tâm khổ tứ ra đấy thôi? Có biết ta đã bắt bao nhiêu Elf để đẩy nhanh việc tìm kiếm Jang Tae Jun không hả?”
Một vụ án đồng thời hiện lên trong đầu của Min Jun và Jung Pal.
Vụ án mất tích hàng loạt của Elf.
Đó cũng chính là vụ án mà tổ trưởng tổ hình sự số hai đã nhận sau khi đùn đẩy vụ án mất tích của Jang Tae Jun lại cho Jung Pal.
“Ta biết phải làm gì khi chưa tìm được vì Tinh Linh thuật của tụi đó quá kém cỏi!”
Người ở đầu máy bên kia la lên, rồi một lúc sau lại nói với giọng như muốn dỗ dành Kim Yeonju.
“Đừng nôn nóng quá, cứ chờ thêm chút nữa đi. Elf mà ta bắt được hôm nay đã nôn ra một thông tin thú vị đấy. Có một Tinh Linh Thuật Sư ẩn dật rất tài ba mà trong cộng đồng Elf ít ai biết tới.”
“.......thật sao?”
“Ừ. Hắn ta ngậm cứng mồn trong mấy giờ liên khi ta hỏi có Elf nào giỏi điều khiển Tinh Linh hơn hắn không. Đến khi ta cho mắt trái của hắn nhìn được mắt phải thì mới chịu mở mồm. Nhờ thế chuyện dễ đi bao nhiêu, ta cũng không phải tra khảo cả con gái hắn.”
Người đầu dây bên kia cười khinh khích và nói.
“Giờ ta đang trên đường đến bắt gã Tinh Linh Thuật Sư tài ba ấy đây. À, đến nơi rồi. Cúp máy đi.”
Lúc ấy hai người họ mới nhận ra đối phương đang nghe điện thoại ở ngoài trời.
Sau một vài tiếng bước chân là một giọng nói với âm lượng không rõ như trước.
“A….có khách….Mời vào!......Ông chủ! Có...khách…!”
Min Jun và Jung Pal hóa đá.
Thứ âm thanh khe khẽ như tiếng nhạc nền chính là giọng nói quen thuộc của một Goblin mà cả hai người đều biết rõ.