Trans: Tama07
Lần đầu thử sức với thể loại này. Bộ này lắm tên riêng mà không có bản eng nên mị không chắc chắn về đống tên riêng cho lắm.
__________________________
“Tôi không muốn làm việc. Muốn phát điên lên vì chán ngán. Làm việc ít mà kiếm được nhiều thì tốt biết mấy. Dẫu sao thì có vẻ tính tôi hợp với việc ăn không ngồi rồi. Có cách nào để sống mà không phải làm việc không vậy?”
Ye Min Jun, chàng trai vừa nói một tràng không nghỉ, ngồi ngả ngớn nhìn đối phương.
Sau một hồi im lặng, phản ứng của bác sĩ cũng vô vị như cách tư vấn ở khoa thần kinh diễn ra.
“Có vẻ anh đã quá mệt mỏi rồi nhỉ, anh Ye Min Jun”
Bác sĩ liếc mắt nhìn vào tài liệu, sau đó đưa mắt nhìn đồng hồ. Min Jun đã ngồi ở đây được hơn 7 phút, nhưng những gì anh nói toàn là chuyện không muốn làm việc, công việc hiện tại khiến anh thấy khổ sở, anh sắp phát điên vì chán ngấy.
Chỉ còn 3 phút nữa để Min Jun có thể than vãn tiếp như thế, bởi vì thời gian đều trị chỉ giới hạn trong đúng 10 phút.
“....Mệt mỏi ư? À, đúng vậy. Tôi mệt mỏi quá rồi.”
Min Jun chép miệng vài lần như thể đang nghiền ngẫm dư vị của từ mệt mỏi, rồi mở lời.
“Tôi mệt rồi. Đúng vậy còn gì? Tôi đã làm một công việc trong thời gian quá dài. Tôi tự hỏi như thế này có đúng là sống hay không.”
Bác sĩ lại lần nữa đọc lại hồ sơ của đối tượng tư vấn mà mình đã thuộc sau nhiều lần xem qua. ‘Đúng thế, đúng là anh ta đã làm việc trong thời gian quá dài.’ Bởi vì lặp lại một công việc trong suốt thời gian quá dài mà mà phát sinh cảm giác mệt mỏi và kiệt sức cực độ.
Bác sĩ hoàn thành ba công đoạn chuẩn đoán, kê đơn và lấy thuốc trong cùng một lúc. Cô mở ngăn kéo, lấy lọ thuốc ra và đưa cho Min Jun.
“Phải để cho sợi dây chun lấy lại sức đàn hồi trước khi hoàn toàn bị dãn. Hãy dùng liều lượng thuốc như từ trước đến giờ vẫn dùng.”
Hộp thuốc nhỏ hơn hộp thuốc lá một chút. Min Jun đăm chiêu nhìn vào bên trong lọ thuốc, rồi xốc ra một viên thuốc màu xanh.
“Lượng thuốc này dùng trong bao lâu vậy?”
“Lần điều trị tới đã được đặt trước vào 23 năm sau, sẽ không thay đổi nếu không có chuyện gì đặc biệt. Vậy nên đó đương nhiên là liều lượng dùng trong 23 năm rồi.”
Một ngày uống một viên thì lượng thuốc cho 23 năm phải chất tràn cả một cái thùng. Thế nhưng bác sĩ chỉ đưa một lọ thuốc nhỏ cho Min Jun và anh cũng không bắt bẻ gì.
Sau khi được hướng dẫn sử dụng thuốc thì cũng vừa hết thời gian điều trị 10 phút.
Bác sĩ không nói gì, chỉ chớp mắt qua trái qua phải. Con ngươi trắng hai bên mắt lần lượt bị che đi rồi lại lộ ra như cách đóng mở rèm.
“.......”
“.......”
Thấy Min Jun không phản ứng, bác sĩ dùng vây vuốt bên trái miệng. Tộc Tudel lạnh nhạt với tính cách nham hiểm thường được gọi là những quý ông quý bà nhạy cảm với việc xưng hô, rất hay lệ thuộc vào ngôn ngữ hình thể. Rất khó để các chủng tộc khác có thể hiểu được các cử chỉ đa dạng và phức tạp của họ nhưng người nhạy bén như Min Jun thì lại khác.
Theo như anh biết thì cử chỉ vừa nãy có hai nghĩa. Một là ‘ngủ lại hôm nay nhé?’. Thứ hai là nghĩa hoàn toàn trái ngược, mang ý xỏ xiên một cách lạnh nhạt ‘giờ tôi đang bận lắm’.
Min Jun cho rằng nếu bác sĩ tộc Tudel kia có xu hướng nảy sinh tình ái với ngoại tộc thì đã ngạt phăng hết phương châm cũng như đạo đức nghề nghiệp và giờ đang quyến rũ anh rồi, bởi thế anh quyết định hiểu cử chỉ vừa nãy theo nghĩa thứ hai.
Lựa chọn ấy còn tốt cho cả sức khỏe thần kinh của anh nữa.
“Vậy tôi xin phép đi đây.”
“Hẹn gặp lại anh sau 23 năm nữa.”
Ngay sau khi Min Jun rời phòng điều trị, bác sĩ lần nữa nhìn vào tập hồ sơ.
Chỉ mình bác sĩ nhìn thấy những con chữ, kí hiệu và video trông như thể một phần của mặt bàn là ánh sáng hóa lỏng.
Cô lại đọc nó lần nữa từ đầu theo thói quen.
[Lý lịch của đối tượng tư vấn.]
1. Thân phận ngụy trang (Họ tên/chủng tộc): Ye Min Jun/ Con người
2. Thân phận thật (Họ tên/chủng tộc): Để tiếp cận với thông tin này bạn cần mã xâm nhập và được sự đồng ý của quản ý cấp ‘Evan Jule’
3. Tội danh: Giống trên
4. Loại hình xử phạt: Lao động giáo hóa
5. Nơi làm việc: Trái đất (Không gian #22-189, vùng hẻo lánh cấp 4)
Cô viết nội dung tư vấn hôm nay xuống phía dưới đó, cuối cùng cô ngừng vây cá lại ở danh mục bên dưới. Đó là phần mà cô phải lực chọn.
Có 5 ô vuông để đánh dấu tích.
□ Lưu nhiệm
□ Cảnh giác
□ Chờ lệnh
□ Chuyển đi
□ Xóa sổ
Bác sĩ không suy nghĩ nhiều mà đánh dấu tích vào ô trên cùng.
□ Lưu nhiệm – Bạn đã chọn danh phục này.
Sau khi gửi báo cáo về trụ sở, bác sĩ mệt mỏi dụi mắt. Chàng trai vừa nãy là bệnh nhân cuối cùng của bác sĩ ở thế giới này, nhưng lịch trình công tác của cô vẫn chưa kết thúc. Cô nghĩ lại lời Min Jun liên tục lải nhải trong gói hành lý và chuẩn bị đi đến bến.
‘Có cách nào để sống mà không phải làm việc không vậy?’
Điều anh ta than thở không phải là cuộc sống không cần làm việc vẫn no bụng, mà là nói về cách không phải làm công việc được giao nhưng vẫn có thể 'sống sót'.
Dĩ nhiên là bản thân anh ta cũng biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Bác sĩ lẩm bẩm câu trả lời chua chát mà mình đã không thể nói với bệnh nhân.
“Không có cách nào cả.”
Cô không thể nói rằng nếu thấy cực quá thì cứ bỏ hết tất cả đi với người như Ye Min Jun được.
Min Jun sẽ chết nếu không làm việc.
***
Sau khi được tư vấn, Min Jun mở cách cửa sắt kêu lẹt kẹt và đi ra ngoài. Nơi mà anh vừa đi vào là kho chứa đồ nằm ở một góc của công viên Chim Ưng. Kho chứa đồ ảo này nhìn từ ngoài nó chỉ rộng khoảng 10 mét vuông, không thể nào chứa nổi không gian rộng lớn mà anh vừa gặp bác sĩ ban nãy.
Không ai để mắt tới Min Jun cả. Chỉ có một mình anh là có thể nhìn thấy kho đồ ảo này. Nhân viên quản lý đã làm việc 20 năm ở công viên cũng không biết đến sự tồn tại của nó, hình ảnh ghi được trong CCTV cũng chỉ cho thấy Min Jun đang đi bộ ở góc khuất.
‘Thời tiết ấm áp thật’
Anh hướng mắt tới những người đang nghỉ chân trong công viên.
‘Thời điểm đẹp đấy’
Hoa anh đào đã bắt đầu nở. Mùa xuân đã tới, những tia nắng phủ xuống khuôn mặt anh. Những vị khách đi chơi xuân, nằm dưới bóng của tán hoa, vừa cười khúc khích, vừa thì thầm với nhau.
Anh hướng mắt lên nhìn bầu trời xanh trong trẻo.
‘Đúng vào mùa đẹp’
Vào những năm 1980, Seoul vẫn chưa được như thế này. Ngày ấy trông nó như một thành phố bị bảo phủ bởi một lớp màu vàng vì khói và bụi mịn dày. Người ta đã mặc kệ vì cứ nghĩ rằng nó chỉ là hiện tượng bão cát vàng, mà không biết rằng nó gây hại như thế nào đến cơ thể.
Tình hình bắt đầu thay đổi vào năm 1892, trái đất nhận được phần thưởng từ Hội Đồng sau khi đồng ý nhận đoàn dân di cư tập thể lần thứ 7.
Dường như họ đã rất để tâm với cuộc khủng hoảng dầu mỏ trước đó, Hội Đồng đã ban tặng cho nhân loại quyền thu mua dài hạn đá ma thuật, thứ có thể thay thế hoàn hảo cho loại nhiên liệu truyền thống.
Sau khi cuộc cạnh tranh kéo theo kết thúc thì số lượng doanh nghiệp dầu mỏ lớn chỉ còn một phần ba, còn những doanh nghiệp than đá thì hầu hết đã bị xóa sổ. Đổi lại là bầu không khí trong lành và bầu trời xanh này.
- Bípppppppppp!
Thứ kéo Min Jun ra khỏi suy tư là tiếng báo động phát ra từ xung quanh. Những người đang tận hưởng khoảnh khắc bình yên bắt đầu trở nên căng thẳng. Bọn họ nhốn nháo, có tiếng trẻ con khóc vì tỉnh giấc, có cả than thở bàng hoàng.
“Có tin báo thảm họa đấy!”
“Ơ, mình để điện thoại ở đâu rồi?!”
Ai đó đã đọc nó lên.
“Tại ngân hàng Hana chi nhánh phố kỹ thuật số Guro xảy ra vụ bắt cóc con tin. Dự đoán kẻ tình nghi là năng lực gia. Yêu cầu dân cư xung quanh nhanh chóng lánh nạn...?”
Min Jun nghe thấy hết, kể cả âm thanh nhỏ từ nơi xa. Nhờ thế mà anh nắm được hết tình hình, anh tặc lưỡi.
Cướp ngân hàng cơ đấy.
Đúng là thế giới đã trở nên tốt đẹp hơn, nhưng cũng có những phần ngược lại. 40 năm trước số lượng người Hàn có khả năng thực hiện cướp ngân hàng là rất nhỏ. Ít nhất là so với hiện giờ.
- Ta Ta Ta Tàn!
Bản giao hưởng số 5, ‘Định Mệnh’ được phát lên bằng âm máy móc kém chất lượng. Min Jun nhấc chiếc điện thoại 2G, thứ không thể nhận được tin báo thảm họa. Anh có thể đoán được người gọi là ai bằng nhạc chông. Người gọi ‘Cathie’
Anh mở nắp gập điện thoại lên và đáp lại người gọi bằng một từ ngắn ngủi.
“Ờ”
Đằng sau ống nghe là tiếng của một cô gái trẻ.
“Anh Min Jun, có việc rồi.”
“Cướp ngân hàng à?”
“Anh biết rõ thật đấy.”
Cô ấy cúp máy sau khi giải thích cặn kẽ tình hình và địa điểm anh được điều đến.
Min Jun làu bàu rồi mau chóng bước đi. Đã đến lúc làm việc.
“Chán chết mất.”
Anh biết một thuật ngữ miêu tả chính xác tình trạng tâm lý hiện giờ của mình.
Anh đang mắc phải hội chứng Burnout. [note31020]
***
“Ớ? Đại ca!”
Min Jun dễ dàng vượt qua cảnh giới nghiêm ngặt của hiện trường sau khi cho xem chứng minh thư. Anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong số cảnh sát và đội dân phòng đang bao vây ngân hàng.
Trung úy Park Jung Pal là cảnh sát mà anh thường xuyên bắt gặp do đặc điểm công việc, sau khi quen biết họ thỉnh thoảng uống rượu với nhau. Min Jun coi
Park Jung Pal như đàn em của mình.
“Thủ phạm có một mình đúng không?”
“Vâng, hắn một mình phạm tội. Theo lời của người cuối cùng thoát ra được thì có tổng 4 con tin.....Trừ một người ra, tất cả đều đã bất tỉnh. Chưa rõ sống chết thế nào.”
“Anh biết rồi. Từ giờ để anh lo.”
Jung Pal nghiêng đầu.
“Nhưng mà, đại ca là đặc vụ của Cục Di Dân mà? Sao Cục Di Dân lại cho người tới thay vì Sở cảnh sát vậy?.......À, khoan đã! Không lẽ là!”
Jung Pal nhìn vào ngân hàng với ánh mắt bất ngờ. Do thủ phạm đã hạ hết rèm xuống nên không thể nhìn thấy cảnh bên trong.
“Điều em đang nghĩ là đúng sao?”
Min Jun gật đầu rồi lấy ra vài lá bùa ném lên không trung. Phừnggg! Đốm lửa xanh lóe lên trên không và bao quanh ngân hàng.
Những người dân lì lợm đến xem đang đứng sau rào chắn bắn đầu hô hào.
“Nhìn kìa, pháp sư đấy!”
“Hình như có đặc vụ đến rồi!”
Vùuuuuuu!
Toàn nhà của ngân hàn đột ngột bị bao phủ trong một làn sương lấp lánh.
Kết giới.
Kể từ giờ không một ai có thể đi ra hoặc vào bên trong nếu chưa có sự cho phép của thuật sư.
“Anh đi đây.”
Min Jun bước vào trong làn sương không chút chần chừ. Ngay khi bóng dáng của Min Jun khất hẳn, trung ý Park Jung Pal ra lệnh.
“Nào! Không cần đứng đây nữa, hãy đi giải tán toàn bộ người dân xung quanh. Quyền hành động đã được chuyển giao cho Cục Di Dân.”
Từ lúc này, dù bắt được hay để để xổng tội phạm đều thuộc trách nhiệm của Ye Min Jun. Điều mà cảnh sát phải quan tâm bây giờ là ngăn không để người dân bị vướng vào quá trình bắt giữ.
Có vẻ bọn họ đều đã quen với chuyện này, tất cả đều im lặng hạ súng xuống, và tập trung vào việc đuổi người dân tụ tập xung quanh ra xa. Sau khi giải tán người dân, họ lại lần nữa lập đội hình ở khoảng cách xa.
Một thành viên của đội dân phòng đang đứng cạnh trung úy thắc mắc hỏi.
“Trung úy, pháp sư vừa nãy ấy.”
“Ờ”
“Công việc của Cục Di Dân không phải là bắt mấy người nhập cảnh trái phép từ nước ngoài đến đây làm việc tay chân hay sao? Sao anh ta lại đến đây vậy ạ? Kẻ tình nghi là người Hàn mà.”
Đến cả thành viên của đội dân phòng cũng đã biết được lai lịch và ảnh của tên cướp. Kẻ gây ra chuyện này là một năng lực gia ngoài 20 tuổi, quốc tịch Hàn Quốc.
Thế nhưng, Jung Pal tặc lưỡi và rầy la.
“Lũ trẻ ngày nay thật là.... học gì ở trường mà không phân biệt được Cục Di Dân với Cục xuất nhập cảnh hả?”
Đội viên trẻ mới hơn hai mươi tuổi của đội dân phòng khẽ làu bàu.
“Trường học ấy ạ? Đến trường bận ngủ ạ. Ngày nào cũng làm việc đến tận 5 giờ sáng thì lấy đâu ra sức mà học nữa.”
“............”
Những thành viên của đội dân phòng luôn được điều động làm những việc nguy hiểm cùng với cảnh sát, không phải là công chức, họ nhận được mức lương cực kỳ thấp, phần lớn bọn họ đều thuộc tầng lớp dân nghèo. Đến nỗi có tin đồn thổi rằng công việc này là chính sách bí mật của chính phủ nhằm đồng thời giảm tỷ lệ thấp nghiệp ở độ tuổi trẻ, thứ mỗi năm đều ghi một kỷ lục mới, cũng như giảm tốc độ bùng nổ dân số đang biến mô hình xã hội kiểu mẫu thành mớ giấy lộn. Do vậy mà ít ai làm công việc này vì yêu thích.
‘Mình lỡ lời rồi.’ Khi Jung Pal đang nghĩ vậy, thì chàng trai của đội dân phòng vẫn tiếp tục nói.
“Cha cháu đen đủi, sinh ra là con người chứ không phải Ork nên phải đến 75 tuổi mới được nhận trợ cấp. Chỉ bằng phụ cấp của người nghèo mà sống được là chuyện không thể. Để chờ đến ngày nhận trở cấp, thì cả nhà cháu sẽ phải mút ngón tay mà sống trong 20 năm. Vậy bảo cháu phải làm sao? Ít nhất thì cháu cũng phải làm việc chứ. Tình cảnh của cháu không được như ngài trung úy, chỉ cần cố thêm 5 năm nữa là nghỉ việc, ăn lương hưu.”
‘Lần này thì thằng bé lỡ lời rồi.’ Park Jung Pal để lộ hai răng nanh dài nhọn và thể hiện sự khó chịu. Khi ấy thì chàng trai trẻ của đội dân phòng khẽ run vai vì nhận ra mình đã quá trớn.
“.......cháu xin lỗi.”
“Nhóc, trước mặt ta thì không sao, nhưng đừng nói như thế ở khu vực Ork sinh sống. Không là phải ngồi xe lăn gắn bô vì bị đập tơi bời gãy sống lưng đấy.”
“Ầyyy, sao cháu lại nói chuyện như thế ở chỗ khác được.”
Sau khi biết Jung Pal không bực mình, thì chàng trai trẻ thận trọng hỏi.
“Nhưng mà, hai chỗ ấy khác gì nhau vậy?”
“Nơi làm những việc như nhóc nói là Cục xuất nhập cảnh. Xử lý những vấn đề dân sự liên quan đến những người tới từ nước khác, cũng như thực hiện cưỡng chế nếu cần. Còn đại ca kia là đặc vụ đã ký hợp đồng với Cục Di Dân...”
Park Jung Pal, một Ork trung niên lại gọi chàng trai trẻ hơn mình rất nhiều là đại ca. Điều đó khiến cho đội viên của đội dân phòng càng tò mò hơn.
“Cục Di Dân làm những việc gì thế ạ?”
“Xử lý những người đến từ nơi còn xa hơi so với nước ngoài.”
Khi ấy thì chàng trai trẻ mới sực hiểu chuyện.
Hai mắt cậu ta sáng lên ba chữ ‘thì ra thế!’ rồi đột ngột làm vẻ mặt hoang mang.
“Ơ? Thế, thế giờ trong ngân hàng kia là......?”
Jung Pal gật đầu.
“Đúng thế, không như chúng ta nghĩ, hắn là khách không mời đến từ nơi rất xa.”