Editor: Nha Đam
Phụ nữ giống như quần áo, anh em như thể tay chân.
Cố Sanh cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói này.
Sau khi Chương Văn Hào hú hét rú lên , Ôn Thành cầm áo vest của mình lên, muốn rời khỏi biệt thự.
Máu mũi của anh vẫn chưa ngừng chảy. Chiếc áo sơ mi thiết kế màu trắng như tuyết đã bị dính máu. Cố Sanh có đôi mắt sắc bén và nhìn thấy màu đỏ thẫm trên vành tai của anh ấy. Ngoài ra, lúc ôm Ôn Thành, rõ ràng cảm nhận được tiểu Ôn Thành đang sẵn sàng hành động.
Ôn Thành đứng dậy, nghiêng nửa khuôn mặt nhìn Cố Sanh, vừa rồi còn hơi động tình, bây giờ đã trở lại sắc mặt lạnh lùng như trước, giọng nói có chút khàn khàn: "Em nghe lời một chút, người đó ... cậu ta khác em, em có thể tự chăm sóc mình nhưng cậu ta thì không thể. "
Quả nhiên trẻ con khóc là có kẹo ăn!
Cố Sanh rất tức giận, cô biết Ôn Thành luôn thờ ơ với người khác, nhưng chỉ cần đó là người anh quan tâm, anh sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với người đó.
Chương Văn Hào thực sự có năng lực, dám giả heo ăn thịt hổ, thật sự có thể khiến Ôn Thành đối xử chân thành với mình.
Cố Sanh hừ lạnh, cảm thấy héo heo nói: "Anh đi đi, tiểu tiên nữ người gặp người thích như em đây chưa bao giờ thiếu người đi cùng. Ngày mai ta sẽ cùng đám người Lý Thấm tham gia khóa học bơi."
Đôi môi mỏng gợi cảm của Ôn Thành hơi mím lại, trên đó vẫn còn dấu răng nhỏ, anh biết rằng Cố Sanh thích trêu chọc người khác. Ngay cả những cô gái học ở Tứ Trung cũng rất thích cô. Dù Ôn Thành không thể đi cùng cô nhưng anh vẫn nhấn mạnh một câu, "Anh sẽ cho người nhìn chằm chằm em, em không được phép plàm bậy, tránh xa nam nhân ra một chút!"
Cố Sanh lại hừ lạnh một tiếng.
Anh sai trước, vậy mà lại uy hiếp cô?!
Ôi nam nhân!
Cố Sanh vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, "Đi, anh đi đi, nếu không đứa em trai bảo bối của anh sẽ treo cổ tự tử!"
Chương Văn Hào thực sự có thể làm những việc như một khóc hai nháo ba thắt cổ. Cố Sanh không nghi ngờ gì về điều này. Cậu ta thật xảo quyệt. Nhìn bề ngoài thì có vẻ vô hại , nhưng lại khiến Ôn Thành và Lương Hạo đều hướng về cậu ta!
Cố Sanh bây giờ mới lờ mờ nghi ngờ rằng Chương Văn Hào vì để trả thù cho sự việc cô đá cậu ta, đã cố tình lấy đi hai người con trai quan tâm đến cô nhất.
Ôn Thành lúc này mới bất lực nở nụ cười, trong lòng nhấn mạnh một điều, "Chỉ có em là bảo bối của anh, tên đó không tính."
Cố Sanh: "Nói dối! em không tin!"
Ôn Thành có thể nói gì đây? Anh thực sự không dám ở lại nữa, vừa rồi suýt chút nữa đã lau súng cướp cò, trước khi thời cơ tới, anh chỉ có thể trốn trước.
Là một người đàn ông khỏe mạnh, thèm muốn Cố Sanh trong nhiều năm, những năm này thực sự dày vò anh.
Trước khi Ôn Thành đi, anh còn tiếp tục cảnh cáo, "Anh sẽ tìm em bất cứ lúc nào."
Không hiểu vì sao, nhìn thấy thiếu niên độc đoán như vậy, Cố Sanh cảm thấy trong lòng có chút vui mừng, khẩu thị tâm phi nói:: "Anh mau đi đi! Thật là khó chịu mà——"
Giọng nói hờn dỗi của cô, âm cuối thật sự rất quyến rũ, khiến người ta nhịn không được muốn kéo cô lại, hung hăng "Giáo huấn" một bài.
Ôn Thành cười trầm thấp, cảm giác được tiểu Ôn Thành lại ngóc đầu lên, anh nhanh chóng bước đi.
Cố Sanh nhìn bóng lưng hơi vội vàng của anh, liền muốn đánh Chương Văn Hào một cách thô bạo.
Không ngờ, tình địch lớn nhất của cô lại là con chó Husky kia!
...
Nam Thành vào giữa tháng tám, hai bên đường đều có cây ngô đồng, trên mặt đất đều có bóng râm.
Cả Cố Sanh và Lương Hạo đều đỗ đại học B. Điểm thi đại học của Ôn Thành đứng thứ nhất ở Nam Thành. Ban đầu, anh muốn vào đại học B, nhưng vì Chương Văn Hào kiên quyết chọn học lại nên Ôn Thành đành phải ở lại Chương thị.
Sau cái chết của Chương lão gia, nhiều người trong ban quản trị bắt đầu ngo ngoe rục rịch, không ai không động tâm với miếng bánh béo bở Chương thị.
Nhưng lão già họ Chương đó lại biết mình biết người, không ngại hi sinh con trai để đổi lấy cháu trai, quả thật là một nhân vật khiến người ta sợ hãi.
Ôn Thành còn rất trẻ, nhưng thủ đoạn lợi hại đến mức mấy ông chú, lão già trong ban quản trị đều phải sợ hãi.
Vài năm nữa, thực sự không biết cậu thiếu niên này sẽ làm được những điều gây sốc gì nữa.
Khai giảng lớp bắt đầu tương đối sớm, Chương Văn Hào trông có vẻ buồn bã, "Cố Sanh, Lương Hạo, người nhất định phải đợi tôi ở thành phố B. Cho dù không thi đỗ, tôi cũng sẽ đến thành phố B để đi học."
Cố Sanh luôn có ý kiến về cậu ta. Cô không muốn đợi cậu ta ở thành phố B!
Ôn Thành bây giờ không thể cùng cô học đại học, cô luôn cảm thấy thanh xuân thiếu thốn thứ gì đó, nhưng nhìn thấy sự kích động của Chương Văn Hào, Cố Sanh cũng không muốn ỷ mạnh bắt nạt yếu.
Lương Hạo đưa Chương Văn Hào đến cổng trường Tứ Trung, đẩy kính nói: "Được, chúng tôi đang đợi cậu, cậu cứ yên tâm đi."
Chương Văn Hào: "..." Lời này không có gì xấu, nhưng nghe có vẻ không được thoải mái.
Cố Sanh liếc nhìn hai người họ, cô chợt nhớ ra Lương Hạo muốn học ngành tài chính, cô lại chọn ngành truyền thông, nguyện vọng đầu tiên của Lương Hạo không phải là tài chính, có lẽ là vì chó Husky ... đúng không?!
Nếu Chương Văn Hào có thể sớm có ai đó tốt quản cậu ta, nếu không cậu ta vẫn sẽ quấy rầy Ôn Thành mãi mãi.
...
Vào giữa tháng bắt đầu chuẩn bị khai giảng.
Người anh họ thứ hai của Cố Sanh cũng đang học ở thành phố B nên nhà họ Tô đã sớm sắp xếp mọi việc cho Cố Sanh . Miễn là Cố Sanh ở đó thì họ sẽ làm được.
Ôn Thành vẫn rất bận rộn, anh và những người cùng tuổi đã trải qua những cuộc đời hoàn toàn khác nhau.
Cho dù bây giờ đã có trong tay Chương thị nhưng Cố Sanh biết rằng anh vẫn có tham vọng của riêng mình.
Cố Sanh cũng có một tính khí nhỏ nhen, giống như tất cả các cô gái đang yêu, cô biết rằng Ôn Thành không có lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ qua những cảm xúc nhỏ của cô, nhưng cô vẫn không thích điều đó, đi đến thành phố B trước thời hạn, ngay cả Lương Hạo kéo đến.
Lúc xuống máy bay mở điện thoại ra, cô nhận được vô số tin nhắn và cuộc gọi từ Ôn Thành.
Anh họ thứ hai Tô Hiền hôm nay đến sân bay đón, thấy Cố Sanh mắt đỏ hoe, liền đoán: "Em cãi nhau với bạn trai à?"
Mọi người trong nhà họ Tô đều biết về Ôn Thành và Cố Sanh, nên việc Tô Hiền đoán như thế này là chuyện bình thường.
Lương Hạo đứng sang một bên không nói tiếng nào, lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Ôn Thành, 【Cố Sanh tức giận. 】
Tại Nam Thành, Ôn Thành sẵn sàng đích thân đưa Cố Sanh đến trường đại học B. Anh đã từng hứa với cô nhưng giờ lại thất hứa. Anh ý thức rất rõ về bản lĩnh mang thù của Tiểu tiên nữ ...
Ôn Thành trả lời, 【Tôi biết, hãy giữ liên lạc bất cứ lúc nào. 】
Lương Hạo trả lời với lương tâm cắn rứt, anh biết Ôn Thành không muốn liên lạc với anh bất cứ lúc nào! Ôn Thành đã yêu cầu anh làm mật thám bên cạnh Cố Sanh!
Trong trường hợp này, Cố Sanh không muốn gọi lại cho Ôn Thành, cũng như không muốn trả lại tin nhắn của anh.
Mặc dù không khống chế được tính khí kiêu ngạo của mình, nhưng trong lòng cô biết Ôn Thành yêu cô, nhưng ... Người như anh không thể giống như một thằng con trai, chỉ biết quanh quẩn bên bạn gái.
Anh ấy có tham vọng, khát vọng và có cả sự nghiệp của mình.
Hơn nữa, anh chắc chắn swex càng ngày càng bận rộn.
Còn cô, không phải lúc nào cũng coi mình là một đứa trẻ, chỉ biết ngang ngược vô lý, lão loạn.
Cô cũng muốn theo đuổi ước mơ của mình và làm cho bản thân trở nên bận rộn.
Lý do cô chọn ở lại thế giới này quả thật là vì Ôn Thành. Nhưng để có một cuộc sống trọn vẹn, chỉ có tình yêu thôi thì chưa đủ.
Với sự nhận biết này, Cố Sanh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, sau khi nghĩ lại, cô vẫn định gửi một tin nhắn cho Ôn Thành, 【Vừa xuống máy bay, mấy ngày nay làm quen với thành phố B với anh họ của em, chắc sẽ rất bận. 】 Hàm ý là không có thời gian để nói chuyện với anh.
Ôn Thành nhìn điện thoại, lộ vẻ lạnh lùng.
Anh cau mày, trong một lúc, như thể anh đã bỏ qua điều gì đó.
Anh đã nhìn Cố Sanh lớn lên, anh vốn dĩ không muốn bỏ lỡ tất cả sự trưởng thành của cô, nhưng giờ có vẻ như kế hoạch của anh ấy đã bị phá vỡ.
Triệu Lương bây giờ là thư ký trưởng của Ôn Thành, thấy Ôn Thành mất hồn vía nói: "Ôn tổng, tuần sau anh còn cần đặt vé đi thành phố B không?"
Ôn Thành đã định đích thân đưa Cố Sanh đến trường và thời gian đã được ấn định vào tuần sau, nhưng quyền lực và tiền bạc gần như đã khiến anh lạc lối. Nếu Cố Sanh không vui, thì kiếm nhiều như vậy có ích lợi gì?
"Đổi sang ngày hôm nay, anh chuẩn bị đi. Tối nay tôi sẽ bay đến thành phố B."
Ôn Thành thở dài, lồng ngực như có gì đó đè nén.
Anh không thích cảm giác Cố Sanh thờ ơ với anh.
Không thích nó chút nào!
...
Tô Hiền là một phú nhị đại. Anh ấy sẽ học năm ngay sau khi khai giảng. Khi các bạn học khác đang cân nhắc xem có nên tiếp tục thi lên thạc sĩ hay tìm việc làm, anh lạitương đối thoải mái hơn. Rốt thì anh cũng là người thừa kế gia ghiệp của gia đình.
Tô Hiền không có em gái, sau khi Cố Sanh đến, anh đã đưa Cố Sanh đi khoe với các chị gái khắp nơi.
Cố Sanh rất sôi nổi, và rất xinh đẹp, và nhanh chóng làm quen với bạn của Tô Hiền.
Lương Hạo lần này được nhận vào Đại học B và được trao Tứ Trung trao vạn tiền học bổng. Vì vậy, đối với anh, hiện tại anh vẫn còn dư dả, vì vậy anh đã theo dõi Cố Sanh và báo cáo cho Ôn Thành bất cứ lúc nào.
Thành phố B thịnh vượng hơn ở Nam Thành, Tô Hiền gọi một nhóm anh em đến tẩy trần cho Cố Sanh ở KTV.
Tô Hiền đang theo học ngành tài chính và có rất ít cô gái theo nghề. Khi những thiếu niên hai mươi mấy tuổi này nhìn thấy Cố Sanh, quả thực chính là mấy chú khỉ con đã nhìn thấy thành quả của cuộc sống. Nếu không có sự hiện diện của Tô Hiền, vài mọi người còn muốn trực tiếp thổ lộ.
Những năm nay, thật khó để thoát khỏi tình trạng độc thân!
"Em gái xinh đẹp như vậy, nhất định phải có bạn trai rồi đúng không?" Chàng trai không khống chế được muốn tìm hiểu.
Hôm nay Cố Sanh mặc một bộ váy trắng như tuyết, làn da trắng như tuyết, dáng người thanh tú và duyên dáng tiêu chuẩn. Cô uống vài ly rượu đỏ pha với Sprite, mắt đã bắt đầu mờ đi, bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, ngay cả Tô Hiền cũng có chút kinh ngạc.
Em họ lúc trước cũng rất xinh đẹp, nhưng cô chắc chắn không phải là một cô gái ngoan ngoãn.
Tình yêu thực sự có thể tạo ra sự thay đổi lớn trong tính khí của con người.
Nghe được ba chữ bạn trai, Cố Sanh mũi hơi chua xót, nói: "Em không có bạn trai. Hiện tại em tập trung vào việc học, việc học khiến em rất vui."
Lương Hạo: "..." Anh chưa bao giờ nói dối, sau khi nghĩ lại, anh gửi nguyên văn lời của Cố Sanh cho Ôn Thành.
Tô Hiền: "..." Cãi nhai chia tay?
Các chàng trai tỏ vẻ hớn hở khi hay tin tiểu tiên nữ chưa có bạn trai.
"Em gái, thật cũng không dám giấu diếm, bọn anh cũng thích học tập, nếu em có gì không hiểu, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận."
"Anh cũng rất thích học hỏi, học tập khiến mọi người tiến bộ."
"Nhân tiện, em gái, thêm wechat đi, lúc đó sẽ thuận tiện thảo luận về vấn đề học tập hơn."
Lúc này, Lương Hạo đã sớm nhận được tin nhắn từ Ôn Thành, 【Gửi địa chỉ. 】
Lương Hạo bắt tay.
Chẳng lẽ Ôn Thành đã đến rồi sao?
Lương Hạo cũng không muốn những người đàn ông khác dây dưa với Cố Sanh, anh vốn dĩ trầm mặc ít nói, lại làm đặc vụ ngầm, liền gửi địa chỉ cho Ôn Thành.
Lương Hạo ngồi trong góc, ánh sáng và bóng tối đan xen, tròng mắt cận thị lóe lên vài tia sáng lạnh, cả người ngồi ngay ngắn.
Cố Sanh đang thêm wechat với các học trưởng, cửa phòng KTV bị đẩy ra, khí thế của anh ấy quá mạnh mẽ khiến người ta không thể không chú ý. Anh đeo một cặp kính gọng vàng, đôi mắt sắc lạnh, còn mang theo vài lạnh lùng.
Để không bị lộ thân phận đặc vụ ngầm của mình, Lương Hạo thấy Ôn Thành đi tới, cũng không chủ động chào hỏi.
Đây là phẩm chất cơ bản của một đặc vụ ngầm.
Tô Hiền là người nhận ra Ôn Thành trước, nhướng mày, cảm thấy hôm nay có chuyện.
Trên thực tế, tuy rằng phú nhị đại ở Nam Thành, ngoài mặt không dám chọc giận Ôn Thành, nhưng trong lòng họ có chút ghen ghét và thù hận, như thể sự tồn tại của Ôn Thành luôn nhắc nhở họ, "Nhìn xem người ta ưu tú như vậy, nhìn lại mình đi!"
"Ôn Thành! Sao cậu lại ở đây? Hôm nay tôi còn cố ý hỏi Cố Sanh về cậu." Tô Hiền có EQ cao, nhờ việc đi theo Tô lão gia.
Thật ra hôm nay anh cố ý đưa Cố Sanh đi chơi, thậm chí còn hy vọng Cố Sanh có thể di tình biệt luyến để Ôn Thành cảm nhận được mùi vị của việc bị ruồng rẫy.
Ai bảo Ôn Thành ưu tú như vậy?
Khơi dậy lòng căm thù từng phút!
Ôn Thành gật đầu với Tô Hiền, đi tới chỗ Cố Sanh, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, ngẫu nhiên liếc nhìn giao diện điện thoại di động của Cố Sanh, nhìn thấy một vài người lạ. Vẻ mặt anh nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc, anh dỗ dành nói: "Sanh Sanh không thường chơi wechat, nếu mấy anh muốn thoả luận về việc học, không bằng thêm tôi đi."
Bọn con trai nhìn nhau rồi lại nhìn Tô Hiền, thấy thái độ của Tô Hiền đối với Ôn Thành có thể dùng từ tôn trọng để hình dung, bọn con trai càng thêm tò mò.
Một người trong số họ hỏi: "Anh có phải là anh cả của Tô Hiền, người từng du học ở Mỹ không?"
Có thể khiến Tô Hiền kính nể, lại có vẻ có quan hệ tốt với tiểu tiên tử, tám ơhaanf mười chính là Tô đại thiếu gia.
Ôn Thành lại liếc nhìn Tô Hiền.
Tô Hiền ho khan hai tiếng, chợt nhận ra lời dặn của cha mẹ là đúng, lúc này anh có chút hối hận.
Ôn Thành yêu cầu thư ký đi cùng, Triệu Lương đưa danh thiếp của mình, sau đó đưa cho mấy nam sinh có mặt, nói, "Tôi là chồng chưa cưới của Sanh Sanh, còn cần mấy vị chỉ bảo nhiều hơn . "
Các nam sinh nhìn danh thiếp và sửng sốt.
Chương gia đó là trùm bất động sản hàng đầu Trung Quốc, không ngờ chủ tịch Chương lại ... trẻ tuổi và tuấn mĩ như vậy?!
Hơn nữa lại còn là vị hôn phu của tiểu tiên nữ!
Tiểu tiên nữ vừa nói chưa có bạn trai, lại không có nhắc tới vị hôn phu của mình!
Một số nam sinh hơi xấu hổ, và họ không bao giờ dám khoe những kiến thức học vấn mà họ cho là giỏi.
Lúc này, Ôn Thành lần thứ ba liếc nhìn Tô Hiền.
Tô Hiền ngạc nhiên, anh đã quá quen với ánh mắt này, khi ông nội và các đối thủ kinh doanh của ông nhìn nhau, chính là ánh mắt này. Chẳng trách cha mẹ anh liên tục nhấn mạnh không được đưa Cố Sanh đi chơi với anh khi họ gọi anh. . có người nào đó ẽ không hài lòng.
Tương lai Tô Hiền sẽ phụ việc kinh doanh của gia đình, không nên coi thường vị trí của Chương gia ở Nam Thành, để sự nghiệp sau này suôn sẻ hơn một chút, Tô Hiền cảm thấy mình thực sự không thể xúc phạm đến Ôn Thành.
Bầu không khí trong KTV thật kỳ quái, khi Ôn Thành đến, không khí như đông cứng lại.
Cố Sanh cơn say nổi lên, khuôn mặt nhỏ nanh thanh tú ửng hồng, đôi mắt ngấn nước mơ hồ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Ôn Thành bên cạnh, nói: "Tại sao lại làm phiền em khi thảo luận việc học với tiền bối? Dù sao đi nữa anh cũng không đi học. "
Tô Hiền, "..." Anh ta không cần đi học mà cũng thể kiếm được nhiều tiền mà hơn những người khác đó → _ →
Ôn Thành biết Cố Sanh say rượu, anh là một người đàn ông, anh biết chính xác những gì người đàn ông này nghĩ gì, vì vậy anh kéo Cố Sanh lên, kéo về phía mình và nói với mọi người trong phòng: "Tôi sẽ đưa vị hôn thê của tôi rời đi, các vị cứ chơi từ từ. "
Ôn Thành tính tình quái gở, không thích giao du, anh cũng không lưu lại mặt mũi cho người ta, vì vậy anh ôm lấy Cố Sanh, bước ra khỏi phòng KTV.
Cố Sanh cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ quen thuộc, cô gần như tắt thở bị vòng tay của Ôn Thành giam lỏng, hét lên: "Anh làm gì vậy? Em không có uan hệ gì với anh, anh buông tay ra! Cứu với, ai đó bắt cóc tôi — "
Tô Hiền nhìn Cố Sanh bị đưa đi, anh nhẹ nhàng xoa xoa tay mình.
Lúc này, Cố Sanh đang gây rối hết mức, khi anh đi đến góc hành lang, Ôn Thành đột nhiên ấn cô vào tường, cúi người xuống và hôn cô một cách mạnh mẽ.
Triệu Lương và Lương Hạo lập tức sững sờ, bọn họ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả bộ mình thuần khiết, cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không hiểu.
...
Thành phố B tấc đất tấc vàng, Cố Sanh không ngờ rằng Ôn Thành đã mua một căn nhà, hơn nữa được trang trí rất đẹp, chính là kiểu chuyển thẳng đến ở.
Cô bị Ôn Thành cưỡng ép đưa đến dinh thự cao cấp kia, tuy rằng hôn rất lâu nhưng cô vẫn không có ý định hòa giải với Ôn Thành, cô hét lên, "Ôn tổng, tôi không còn chưa trưởng thành, sao có thể. Sao anh có thể tùy tiện bắt tôi đi như này?! "
Ôn Thành: "..." Vấn đề này vẫn chưa hết sao?
Hai người đã cãi vã xung quanh về vị thành niên vài lần.
Ôn Thành lớn hơn Cố Sanh, anh vốn dĩ có thể nhảy lớp, nhưng vì Cố Sanh, anh vẫn luôn theo bước chân của cô ấy, hai người họ trưởng thành về mặt tinh thần, Ôn Thành thành thục hơn nhiều.
Triệu Lương và Lương Hạo đều tự giác, bọn họ cùng nhau đi chơi, Cố Sanh chỉ có thể một mình ở cùng Ôn Thành .
Cô không muốn để lộ sự yếu đuối của mình một chút nào, và cô cũng không muốn Ôn Thành biết rằng cô không thể sống thiếu anh.
Cho dù là Bạch Tử Thanh hay Cơ Mặc, Cố Sanh cũng chưa từng ở cùng bọn họ trong một thời gian dài, ở hai thế giới đó, anh chủ yếu nghĩ đến việc giữ lấy mạng sống, chỗ nào có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt.
Đến bây giờ mới phát hiện ra rằng tình cảm thực sự đang dày vò tiểu tiên nữ.
Phòng khách trang trí rất tinh xảo, chỉ cần nhìn đồ đạc là biết Ôn Thành đã tiêu rất nhiều tiền, Cố Sanh thấy anh từ từ cởi cà vạt, theo bản năng lùi lại một bước, lúc trước cô cũng quá nhiệt tình, nhưng cô luôn bị từ chối. Điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của cô!
Cố Sanh: "Anh đang làm gì vậy?"
Ôn Thành: "Ngủ với em!"
Cố Sanh: "(⊙o⊙) ... Anh, anh là đồ lưu manh!"
Ôn Thành không ngại làm lưu manh trước mặt cô, anh cũng cảm thấy Cố Sanh không có cảm giác an toàn, vì vậy anh sẽ cho cô những gì cô muốn.
~~~~~~
Không hiểu sao dạo này tốc độ edit giảm hắn T^T, mãi mới edit xong chương