Editor: Nha Đam
Ngày hôm sau, Cố Sanh đến trường đúng giờ.
Hôm nay Cố Nhiễm vẫn nghỉ ốm. Thực tế, Cố Sanh đã biết được từ cậu của mình rằng gia đình ba người Cố Trường Phong, Anna và Cố Nhiễm đã chuyển ra khỏi biệt thự vào đêm qua. Khi Cố Sanh đến tuổi trưởng thành, cô ấy sẽ có thể chuyển về lần nữa.
Cố Sanh không ngờ rằng những rắc rối của Cố Nhiễm lần này sẽ trực tiếp giải quyết cho cô ta.
Nếu không phải Cố Nhiễm cố ý làm hại cô, cô đã không phải nóng nảy mà cắn người.
Câu chuyện này cho chúng ta biết, ác giả ác báo.
Trước khi buổi tự học sớm bắt đầu, Lý Thấm đưa Cố Sanh đi nói chuyện phiếm.
"Chương Văn Hào đã xuất viện. Tớ nghe nói có người đá vào eo cậu ấy. Không có gì quan trọng, Giang Nam cũng đã xuất viện, nhưng cậu ta còn chưa đến lớp."
"Sanh Sanh, nhìn xem, mẹ kế của cậu thực sự đã lên đầu đề rồi."
"OMG! Bạo quá, ngôi sao đình đám mười lăm năm trước lại chen chân vào hôn nhân của người khác, tiểu tam thượng vị sau đó lại đội nón xanh cho kim chủ?!",
"Sanh Sanh, lục kim chủ này không phải là cha của cậu sao?"
"Trời ạ, Cố Nhiễm không phải con gái của cha cậu! Nhìn đi, có bằng chứng xét nghiệm ADN!"
"Một cô gái nhà giàu và một tiểu sinh hết thời chụp ảnh chung. Tưởng là trâu già gặm cỏ non, nhưng hóa ra lại là cha và con gái!"
Cố Sanh: "..."
Thế giới ban đầu hình như không có xảy ra chuyện này?
Cố Nhiễm không phải là con gái ruột của Đại móng heo sao?
Anna đội nón xanh cho đại móng heo?!
Thảo nào hôm qua Đại móng heo lại lạnh nhạt và thiếu kiên nhẫn với hai mẹ con họ như vậy.
Nhưng mà... Dù sao Đại móng heo cũng là một nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh ở Nam Thành, nhất định rất sĩ diện, dù có bị đội nón xanh mười mấy năm cũng không có khả năng không băn khoăn gì mà công khai, trừ phi ông ta ngu ngốc.
Vì vậy, chuyện này chắc chắn không phải Cố Trường Phong làm.
Ai lại có bản lĩnh như vậy?
...
Cùng lúc đó, tại một khu biệt thự cao cấp ở Nam Thành, Cố Trường Phong đang ngồi trên ghế sô pha, một tay ôm trán, ngực không ngừng phập phồng, kết quả kiểm tra AND ông còn chưa nhận được đã bị một người nào đó đã đăng tất cả các bằng chứng lên mạng, nó đã gây xôn xao dư luận, bây giờ cả nước đều biết rằng Cố Trường Phong ông đã bị đội nón xanh hơn mười năm!
Hai mẹ con Anna và Cố Nhiễm quỳ xuống trước mặt Cố Trường Phong, cách đó hai mét, hai vệ sĩ mặc vest đen đang ôm những con chó săn to lớn, nhiệt tình nhìn về phía này.
Khuôn mặt của Anna đã phờ phạc, không còn nét xinh đẹp như một tiểu hoa đán nữa, ở tuổi chưa đầy . Dù có giữ gìn sắc đẹp đến đâu thì giờ phút này ánh hào quang của bà ta cũng đã vụt tắt.
"Trường Phong ... Hãy nghe em giải thích. Em phát hiện ra rằng mình đã có thai khi ở bên anh, dù anh có nói thế nào đi chăng nữa Nhiễm Nhiễm cũng là một sinh mệnh. Anh không thể không cần nó! Muốn trách thì trách em yêu anh quá nhiều, em không muốn rời xa anh nên mới lừa anh, chính vì vậy mà em đã nói dối anh! Anh hãy cho em một cơ hội nữa, cả đời này em sẽ chỉ yêu mình anh thôi! "
Anna quỳ về phía trước và ôm đùi của Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong cảm thấy buồn nôn.
Tính thời gian, về sau Anna tiếp tục giữ thái độ mập mờ với Tào Khôn sau khi được anh chăm sóc, thậm chí còn mang thai.
Cố Trường Phong ngẩng đầu lên, lúc này, đôi mắt đỏ ngầu của con cá sấu hung dữ ở thương nghiệp, sự khôn ngoan cả đời đã tiêu diệt trên người nữ nhân Anna này, ông hận không thể xé nát mụ ta ngay tại chỗ!
Cố Trường Phong nhấc chân đặt lên ngực Anna, "Tiện nhân! Mày đúng là làm cho tao ghê tởm! Tao nói sao tiểu tiện nhân kia từ nhỏ sao lại xấu như vậy! Hóa ra không phải là con của tao!"
Cố Trường Phong lại nhìn Cố Nhiễm, "Còn mày nữa! Mày đã biết Lão Tử không phải là cha của mày, mày vẫn giả bộ khéo léo trước mặt Lão Tử, chia cắt quan hệ cha con giữa tao và A Sanh. Tô gia có câu nói này quả thật không sai, mẹ nào con nấy! "
Cố Nhiễm vô cùng sợ hãi.
Cô thực sự biết cha ruột của mình là ai từ lâu, nhưng Cố Trường Phong luôn coi cô như con gái bảo bối, cô cho rằng Cố Trường Phong thực sự yêu cô.
Cố Nhiễm không bao giờ nghĩ rằng có ngày Cố Trường Phong lại nhìn cô với ánh mắt kinh hãi như vậy, thậm chí còn gọi cô là tiểu tiện nhân.
Tiểu A: "Ký chủ, giá trị hào quang nữ chủ của cô đều đã biến mất, nhiệm vụ cuối cùng của cô cũng thất bại. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ chính thức khôi phục thân phận nữ xứng của mình, tất cả điểm của cô sẽ bị xóa."
"Bíp ——" một tiếng là âm thanh của nhiệm vụ kết thúc, và Tiểu A cũng bị dỡ bỏ.
Cố Nhiễm không thể chịu đựng nổi sụ kích thích nữa, bật khóc, "Không! Không phải như vậy! Tôi không phải là nữ xứng! Tôi là nữ chủ của thế giới này. Tôi muốn cướp tất cả mọi thứ của Cố Sanh, gia đình của cô ta, người yêu của cô ta, mọi thứ về cô ta đều phải là của tôi!"
Sự cuồng loạn của Cố Nhiễm khiến khuôn mặt của Anna trở nên xám tro.
Nhưng lúc này Cố Trường Phong không cần chịu đựng nữa, có thể đến được như ngày hôm nay, thủ đoạn không thể nó không tàn nhẫn, "Anna, đây là giấy từ bỏ tài sản, lão tử cho bà đồ gì thì mang về đây cho lão tử! Còn không rõ thì bà liền đem đi bán "
Cố Trường Phong làm một cử chỉ, một vệ sĩ bước tới giữ Anna, buộc bà ta ký vào giấy từ bỏ tài sản và ấn dấu vân tay của bà ta lên đấy.
Anna một bên an ủi Cố Nhiễm, một bên cầu xin lòng thương xót, "Trường Phong, em biết tôi sai, em thực sự biết sai rồi! Xem xét việc chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, xin hãy buông tha cho em một lần đi! Em sẽ không dám nữa! "
Cố Trường Phong phất tay, "Quăng hai mẹ con ra ngoài cho tôi. Sau này, ai dám cho hai người này trong làng giải trí, chính là gặp rắc rối với Cố Trường Phong tôi!"
Anna ôm Cố Nhiễm, cả hai bị lôi ra khỏi biệt thự.
Bà thật sự không hiểu, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, hơn nữa Tô Thiến nhà họ Tô cũng không phải là đối thủ của bà, vì sao chỉ trong hai ngày, mọi thứ lại trở về cát bụi?!
...
Tiết tự học buổi sáng, Cố Sanh mang theo học sách ngữ văn, "Cố gắng suy nghĩ mọi lúc, tốt hơn nên học những gì mình phải học; nếm trải và mong đợi nó, không bằng nhìn xa trông rộng cũng ... "
Lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng hét của hệ thống thiểu năng, "A, ký chủ, điểm của cô đã tăng vọt lên hơn điểm. Xem ra, nhiệm vụ của nữ xứng trong thế giới này đã thất bại. Chúc mừng ký chủ, mục tiêu của HE cũng vai phản diện đã tiến thêm một bước lớn! "
Cố Sanh vào lúc này rất lo lắng.
Cô và Ôn Thành có thể ngay lập tức tương thân tương ái à? ? Lại còn có có thể không biết xấu hổ như thế?
Hạnh phúc đến quá đột ngột, cô cũng có chút sững sờ, "Hệ thống, cậu chắc chắn tôi không phải lừng lẫy chết một lần nữa à?"
Hệ thống: "Tôi có khi nào nói dối cô không?"
Cố Sanh: "..." Khi nào không nói dối cô?!
Cố Sanh liếc nhìn Ôn Thành ở ghế trước còn chưa đến lớp, tối hôm qua anh nói sẽ cùng cô đi thi đại học, còn chưa đến giờ anh đã thất hứa.
Không thể tin điều gì ở trong miệng đàn ông.
Sau khi tiếp tục ngâm thơ cổ điển một hồi, Cố Sanh đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, Ôn Thành luôn rất tự giác, dù có đi ngủ lúc rạng sáng cũng có thể dậy đúng giờ, anh tuyệt đối không phải là người tùy ý trốn học!
Cố Sanh bước ra khỏi lớp và đứng trên hành lang gọi Ôn Thành.
Điện thoại đầu bên kia vang lên mấy tiếng chuông mới kết nối được, Cố Sanh rất hoảng loạn. Lúc trước, chỉ cần một hoặc hai lần đổ chuông, Ôn Thành sẽ trả lời cuộc gọi của cô ngay lập tức.
Ngay khi Cố Sanh đang lo lắng, cuối cùng có người nói ở đầu bên kia điện thoại, đó là giọng của một người đàn ông, và có vẻ như khoảng hai mươi tuổi.
"Alo......"
"Tôi đang hỏi anh! Có phải anh lấy trộm điện thoại của người khác không? Tôi nói cho anh biết, điện thoại này được trang bị định vị. Trong vòng vài phút, tôi có thể bắt được anh, tin hay không ?!"
Triệu Lương sững người, giọng nữ ở đầu dây bên kia rất dữ dội, nhưng giọng nói của cô ấy lại dễ thương lạ thường. Anh vừa trả lời điện thoại thì trên điện thoại ghi là "Bảo bảo", anh nghĩ chắc là bạn gái của Ôn tổng, Ôn tổng còn trẻ như vậy, không thể có con gái được rồi....
Triệu Lương tự lau mồ hôi cho mình, anh không phải là kẻ trộm.
"Chào chị dâu, tôi là Triệu Lương, người dưới trướng của Ôn tổng, hôm nay đi ra ngoài bị xe đụng, hiện tại đang khâu trong phòng mổ. Mọi đồ vâth của Ôn tổng đều ở chỗ tôi, cho nên vừa rồi tôi trả lời cuộc điện thoại của chị dâu ".
Cố Sanh ở trong cơn hoảng loạn cuối cùng cũng tìm được lý trí của mình.
Đang êm đẹp sao lại bị đụng xe?! Ôn Thành là người cẩn trọng như vậy, cho dù sao chổi Harry đụng phải trái đất, anh cũng sẽ không sao cả.
Cố Sanh nhớ rằng trong thế giới ban đầu, Chương lão gia sắp chết, và muốn đưa Ôn Thành vào di chúc của mình, vì vậy bà Chương đã bí mật tìm cách lấy mạng của Ôn Thành.
Cố Sanh sửng sốt, cô còn chưa cũng Ôn Thành làm cái này cái kia đâu, nhất định không thể để Ôn Thành xảy ra tai nạn!
"Chị dâu? Chị còn nghe không?"
"Ai là chị dâu của anh?! Tôi còn chưa đến tuổi!"
Triệu Lương: "..." Ôn tổng thích trẻ vị thành niên → _ →
...
Thấy được kinh nghiệm trốn học phong phú của Cố Sanh trước đây, hôm nay cô cũng bằng tốc độ nhanh nhất trốn học, khi cô vội vã đến bệnh viện, ca phẫu thuật của Ôn Thành đã kết thúc, kết quả không tệ như Cố Sanh nghĩ. Anh bị thương ở chân trái, ngay cả áo trắng cũng dính máu, đỏ tươi, giống như màu của sinh mệnh.
Khi Cố Sanh lao vào phòng bệnh, Triệu Lương không thể không đánh giá cô vài phần, và rút ra kết luận: thật nhỏ và thật xinh đẹp!
Ôn Thành lúc này đang nằm trên giường bệnh, mặc dù vẫn còn tinh thần nhưng môi rõ ràng tái nhợt, chân trái bó bột, thời điểm Cố Sanh xông vào, ánh mắt anh đã dán chặt vào cô.
Triệu Lương đột nhiên cảm thấy rất sáng!
Đó là loại sáng mà công suất vượt quá tiêu chuẩn!
Nhưng anh không muốn rời đi, đột nhiên anh muốn biết chuyện giữa Ôn Noãn và cô em gái này.
Cố Sanh sống mũi chua xót, khi nhìn bộ dạng của thiếu niên, nước mắt không ngừng rơi, đó là Bạch Tử Thanh, là Cơ Mặc, cũng là Ôn Thành, chỉ thuộc về một mình cô.
"Ôn Thành! Anh nhớ rõ, Anh là người của em, không ai được phép làm tổn thương anh nếu không có sự cho phép của em! Anh có nghe thấy không?!"
Ôn Thành ho nhẹ một tiếng, loại lời âu yếm này thầm nghe mãi mà không chán, nhưng anh không muốn người khác cũng nhìn thấy phong thái tiểu bá đạo của Cố Sanh .
Nữ y tá choáng váng suýt đâm nhầm mạch máu nhưng suy đi nghĩ lại mới biết đây là tình yêu của những người trẻ tuổi, ai hồi còn trẻ mà chưa trải qua, hoàn toàn có thể hiểu được.
Nhìn vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú của Ôn Thành, nữ y tá càng hiểu rõ sự thất thố của Cố Sanh.
Nếu bạn trai của cô cũng đẹp trai như này và bị thương, cô ấy cũng sẽ cảm thấy cực kỳ đau lòng!
"Ôn Thành đúng không? Chân trái của anh bị gãy xương. Anh không thể chạm vào nước trong vòng một tháng và không thể vận động mạnh trong vòng ba tháng,tĩnh dưỡng thật tốt, anh sẽ sớm bình phục. Đừng lo lắng." Nữ y tá quan sát thêm trước khi rời khỏi phòng bệnh, lại liếc nhìn Ôn Thành vài lần.
Ôn Thành cảm thấy rõ ràng "lời nguyền" của Cố Sanh.
Thiếu niên chợt cười, khóe môi trắng bệch hơi nhếch lên trông vô cùng nam tính và điển trai.
Triệu Lương tưởng mình đang xem hoa.
Ôn tổng từ trước đến nay đều ít nói ít cười, công ty của anh từng bước bắt đầu từ con số , lần đầu tiên ký hợp đồng mấy triệu, thần sắc cũng không hề gợn sóng.
Triệu Lương tưởng Ôn Thành bị liệt mặt bẩm sinh.
Hóa ra anh vẫncó thể cười.
"Anh đi ra ngoài đi." Ôn Thành nói.
Triệu Lương do dự một chút, nhưng vẫn làm theo, "Chị dâu, tôi chỉ ở bên ngoài. Nếu cần gì cứ gọi cho tôi."
Cố Sanh hai mắt mơ hồ, tiện tay lau nước mắt, thật ra trong lòng cô biết rất rõ tai họa ở Ôn Thành sắp bắt đầu, nhà họ Chương sẽ không buông tha, bây giờ lão gia tử còn chưa chết, vẫn còn chưa viết di chúc, Ôn Thành vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
"Lại đây." Thiếu niên ra hiệu cho Cố Sanh.
Một đêm không gặp, thực sự nhất nhớ.
Cố Sanh đi tới, ngồi xuống bên giường bệnh, kiêu căng quấy phá, vươn tay đập mạnh vào ngực anh mấy cái, "Đáng ghét, sao anh lại không cẩn thận như vậy!"
Ôn Thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Sanh, hai người nhìn nhau, nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng lên.
Đôi mắt anh sâu thẳm, bởi vì có cặp kính gọng vàng khiến cho khí chất cả người anh có vẻ thần bí lại cao quý.
Cố Sanh không thể chịu nổi khi bị anh nhìn như vậy.
"Em đều biết rồi à?" Ôn Thành đột nhiên nói.
Cố Sanh sững người và không hiểu anh đang ám chỉ điều gì, cô chớp mắt, cố gắng che giấu lương tâm cắn rứt của mình bằng một biểu hiện bàng hoàng và thiếu hiểu biết.
Cô biết quá nhiều, kết cục của tất cả mọi người trên thế giới này, cô đều biết.
Thiếu niên lại nói: "Thân phận của anh không trong sạch, em sẽ ghét bỏ không?"
Hóa ra là cái này!
Cố Sanh sững người, như thể nguyên chủ không hề biết rằng Ôn Thành là con hoang của nhà họ Chương.
Nhưng không quan trọng, cô và anh luôn đứng trên cùng một chiến tuyến, "Em tình cờ nghe được Cố Trường Phong nhắc đến. Em không quan tâm, cho dù anh là ai, anh vẫn là của em."
Thiếu niên giật mình, đôi môi mỏng mấp máy.
Cố Sanh nhận thấy rằng anh ấy luôn thích nhìn chằm chằm vào môi mình, có phải anh muốn hôn môi mình không?!
Hệ thống: "Ký chủ, nhiệm vụ tới đây. Trao cho nhân vật phản diện một nụ hôn yêu thương, cô sẽ được điểm."
Cố Sanh: "Cậu càng ngày càng đúng là tri kỷ của tôi."
Hệ thống: "Ý của cô là? Trước kia tôi không phải tri kỷ sao?"
Cố Sanh phớt lờ hệ thống, cô ấp ủ một lúc rồi bất ngờ cúi người dán môi mình vào môi thiếu niên, trong giây lát, hơi thở của hai người đan vào nhau, Cố Sanh dường như đã nếm được mùi cà phê thoang thoảng trên môi anh .
Hệ thống: "Chúc mừng ký chủ, đã tăng thêm điểm. Ký chủ, phỏng vấn được không, cô có cảm nhận như thế nào về một đêm phất lên nhanh ?"
Cố Sanh: "Cậu đi đi, hiện tại tôi không có thời gian nói chuyện với cậu, cậu không thấy tôi đang bận sao?"
Hệ thống: "......"
Cố Sanh ngẩng đầu lên, trên môi còn xót lại cảm xúc mềm ấm.
Môi của Ôn Thành không mềm cũng không cứng, có vẻ rất thích hợp để hôn.
Cố Sanh cảm thấy rằng ... Sau khi trưởng thành nhất định phải tìm cơ hội để thử xem.
Nhưng mà, ý tứ này nhất định không được để cho Ôn Thành biết, cô không thể phóng đãng như vậy được, phải dè dặt!
Khuôn mặt của thiếu niên nóng lên, vành tai đỏ bừng, liếc nhìn Cố Sanh, hầu kết lăn lộn, giống như bị trêu chọc dữ dội, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Bọn họ đã sớm hôn môi rồi như lần này lại có cảm giác không giống nhau.
Cố Sanh: "Sao lại nhìn em như vậy?"
Ôn Thành: "Đẹp."
Cố Sanh: "E hèm, đúng vậy, anh rất tinh mắt đấy. Cái kia, bây giờ họ Chương có lẽ đã biết anh đang ở nơi nào, nếu không họ sẽ không theo dõi anh khi anh đi ra ngoài. Anh không thể sống ở nhà họ Cố được nữa! Anh đến Tô gia với em! Tóm lại em mặc kệ, anh nhất định phải đi với em! "
Ôn Thành: "..."
...
Cố Sanh ở bệnh viện một thời gian, sau đó đến gặp Tô lão gia.
Ông lão biết tính cách của Cố Sanh. Mặc dù hơi kiêu căng nhưng gia đình họ Tô hoàn toàn có thể bao dung. Ông đã bị sốc khi nghe tin Cố Sanh muốn nuôi một người đàn ông. "A Sanh? Cháu vừa nói gì vậy?"
Cố Sanh thú nhận: "Bạn trai cháu đã gặp phải chuyện gì đó. Bắt đầu từ hôm nay, cháu sẽ bao bọc anh ấy và hy vọng ông và cậu có thể hợp tác với cháu. Vấn đề này rất quan trọng."
Tô lão gia: "..."
Tô Trường Sơn: "A Sanh, cậu và ông của cháu đều là những người khai sáng, sẽ không ngăn cản cháu yêu sớm, nhưng ... Cháu vừa mới nói muốn đưa cậu ta về Tô gia?"
Không sớm thì muộn, thân phận của Ôn Thành cũng không thể che giấu được, trong mạch truyện gốc, thân phận của Ôn Thành là con hoang của nhà họ Chương đã sớm bị tuồn ra, nếu phải cho Ôn Lan lấy lại công đạo thì thân phận của Ôn Thành chắc chắn không giấu được.
Tuy nhiên, Cố Sanh vẫn phải hỏi ý kiến của Ôn Thành về vấn đề này, cô muốn tôn trọng anh ấy.
Tô lão gia nheo mắt, Ôn Thành là thân phận gì, ông từ lâu đã biết, nhà họ Tô cũng đầu tư vào bất động sản, nhưng dù sao cũng không cạnh tranh được với Chương Gia.
Sự tồn tại của Ôn Thành không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Tuy nhiên, vì Ôn Thành là bạn trai của Cố Sanh, Tô lão gia không thể trực tiếp dùng gậy đánh uyên ương được.
Vì có vết xe đổ của Tô Thiến, Tô lão gia hiểu rất rõ trong thâm tâm rằng càng chống đối thì đôi tinh lữ đó sẽ càng chống lại tình địch.
Theo tính khí của Cố Sanh, nếu lúc này ông phản đối cô hẹn hò với Ôn Thành, cô gái nhỏ khẳng đinh còn có rung chuyển đất trời?
Tô lão gia duy trì nụ cười yêu thương, "Vì nếu là bạn của A Sanh, đến nhà Tô gia ở vài ngày, ông ngoại đương nhiên hoan nghênh."
"Đúng không, Chiêu Sơn?" Cha Tô nháy mắt với Tô Chiêu Sơn.
Tô Chiêu Sơn luôn theo ý cha nên gật đầu đồng ý, con gái tuổi mới lớn dễ dang xảy ra chuyện nhất, nếu không đồng ý thì ai biết được Cố Sanh và thiếu niên sẽ làm gì ở bên ngoài...?!
Tô Chiêu Sơn hcảm thấy may mắn vì không có con gái.
Buổi tối, Cố Sanh đưa tài xế nhà họ Tô đến bệnh viện, Ôn Thành truyền dịch một ngày, chân của anh đã được bó bột, chỉ cần anh xuất viện và nghỉ ngơi thật tốt là được, không có vấn đề gì.
Kỳ thật, Ôn Thành cũng rất ngạc nhiên về việc nhà họ Tô đồng ý.
Tuy nhiên, nếu đã xảy ra, anh sẽ không lùi bước.
Cố Sanh dám thừa nhận anh, anh còn phải lo lắng cái gì, cho dù phía trước có khó khăn đến đâu, anh sẽ đi ngược gió, vì cô bất khả chiến bại, không có gì ngăn cản được.
Khi đến nhà họ Tô, Tô lão gia thấy Ôn Thành ở một mình.
Sự ổn định và kiềm chế của người thiếu niên này nằm ngoài ý muốn của Tô lão gia, phải nói rằng ông hơi ngạc nhiên, ngay cả khi còn trẻ, ông cũng không thể bình tĩnh và điềm đạm được như vậy.
"Nói đi, muốn thế nào mới rời ca A Sanh? Cậu và A Sanh không thích hợp, cậu không xứng với nó."
Tô lão gia nhất châm kiến tuyết.
Ánh mắt thiếu niên lóe lên, nhưng chỉ trong khoảnh khắc này, màu sắc kỳ dị trong mắt anh đã biến mất.
Anh nhìn Tô lão gia và nói: "Nhà họ Tô vẫn luôn bị nhà họ Chương chèn ép. Cháu có một số thông tin ở đây, ông có thể quan tâm. Tuy rằng không thể làm nhà họ Chương thất thủ, nhưng là đủ để khiến nhà họ Chương rớt giá trên thị trường chứng khoán trong ngắn hạn. "
Mắt Tô lão gia đột nhiên sáng lên, tiểu tử này thật không đơn giản!
Ôn Thành nhàn nhạt nhìn, từ trong túi xách lấy ra một chiếc USB đưa cho Tô lão gia, nói: "Ngài không thể đuổi cháu đi được, A Sanh sẽ không vui, cô ấy chỉ thích cháu thôi và cũng chỉ thích mình cháu!"
Tô lão gia thành công bị uy hiêos, mặc kệ lời Ôn Thành nói có phải thật hay không, ông đều nhận lấy USB.
"Cậu có thể ở lại ... Nhưng có việc không nên làm, trong lòng cậu biết rõ!"
Khóe môi thiếu niên mấp máy, anh chợt mỉm cười, tự tin không thể tả, "Đã quá muộn rồi, những việc không nên làm đều đã làm. Vì vậy, tốt hơn hết ngài nên chấp nhận cháu càng sớm càng tốt."
Tô lão gia: "?????!!!"
...
Vào buổi tối, Cố Sanh lẻn vào phòng ngủ của Ôn Thành, Ôn Thành không tiện di chuyển, cô đi thẳng đến giường của thiếu niên.
Ôn Thành không có ý định ngăn cản cô. Anh là của cô. Cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, nhưng Cố Sanh loay hoay với chiếc chăn bông hồi lâu, cuối cùng cũng lấy nội y của mình ra ...
Toàn thân Ôn Thành căng chặt, giọng nói có chút vội vàng, "Em làm cái gì vậy?"
"Mặc đồ đồ lót đi ngủ là không tốt, anh nói như vậy."
Ôn Thành: "..."
"Nhân tiện, anh đã nói gì với ông ngoại của em vậy? Tối nay thái độ của ông ngoại với anh đột nhiên tốt lên."
"Em đoán xem."
Cố Sanh: "Không đoán, đi ngủ trước đi." Nói xong, cô quấn lấy eo của thiếu niên như một con bạch tuộc.
OMG, dáng người thật sự tốt!
Thật tiếc vì mình vẫn chưa đủ tuổi
Ôn Thành quay đầu lại, ngửi tóc Cố Sanh, thiếu niên lại cười.
Dù thế gian có khó khăn đến đâu, chỉ cần có cô ở bên, chính là ánh nắng rực rỡ.