Aaaaaaaaaa, chân của tôi!
Tiếng hét ấy dường như đã in sâu vào tâm trí của Bối Ngải Vi, không thể xóa nhòa. Hiện giờ cô đang ở bệnh viện thành phố, trong lòng thấp thỏm không yên, cô đi qua đi lại như muốn in luôn dấu giày trên mặt sàn.
Bóng đèn phòng cấp cứu đã tắt, một vị bác sĩ mặc áo blue bước ra, mặt biểu cảm nghiêm trọng.
-Cô là ai của bệnh nhân?
-À, tôi không có quan hệ gì với anh ta, nhưng... tôi là người đã đâm anh ta.
Cô vừa trả lời vừa cúi gằm mặt xuống đất, cảm giác hổ thẹn không gì sánh bằng.
-Ồ!Coi như hôm nay là ngày may mắn của cả cô và bệnh nhân kia đi, não bộ và các nội tạng không có vấn đề gì cả!Tuy cậu ta chỉ bị xây xát ngoài da, nhưng nghiêm trọng nhất là cổ chân của cậu ta đã bị bong gân ở mức độ nặng. Phần thịt quanh cổ chân bị bầm tím, sưng nề, căng mọng lên. Cậu ta sẽ bị mất vận động trong một thời gian khá dài!
-Hả?Bác...Bác sĩ, có cách nào chữa khỏi không?
-Tôi là bác sĩ, không phải thần tiên mà có thể cho cậu ta trở lại bình thường ngay lập tức!Cô phải giúp cậu ta nghỉ ngơi hợp lí, không được vận động, giảm sưng nề. Sau - ngày thì bắt đầu tập luyện đi lại nhằm sớm lấy lại biên độ vận động của khớp, tăng cường sức mạnh cho cơ. Sau đó vẫn tiếp tục tập luyện, thích nghi và trở về các hoạt động sinh hoạt bình thường hàng ngày. Nếu cảm thấy đã ổn thì có thể đến kiểm tra lại, quá trình hồi phục này mất - tháng đấy!
-...
Cô đã gây ra cái nghiệt chướng gì thế này!!!Là - tháng đấy!!!
-Nếu không còn gì để nói, cô có thể vào thăm cậu ta!Tôi đi trước!
-Vâng, cảm ơn bác sĩ!Bác sĩ đi thong thả.
Sau khi bóng lưng của bị bác sĩ kia đã mất hút, Bối Ngải Vi mới dám lần mò vào căn phòng kia. Trên chiếc giường trắng tinh, người đàn ông một chân bị băng bó bột trắng đang sa xầm mặt mày đến mức không thể tưởng tượng. Ai da, thật ra nhìn kĩ thì người nãy đúng là cực phẩm nha!Mày kiếm, mắt chim ưng, mũi cao, môi mỏng, da hơi ngăm, thân hình thì đúng chuẩn tam giác vàng, ngũ quan cương nghị cân đối. Nghĩ lại chuyện mình vừa làm, Bối Ngải Vi thật cạn lời!Một nam nhân tuấn mỹ đến mức không thể diễn tả như thế này mà lại bị cô làm cho bất động như phế nhân liệt giường, phải biết là đau đớn như thế nào!
-Cô xem cô đã làm gì tôi đây này!
-Tôi...Tôi thật xin lỗi!Tôi không cố ý, tôi nói thật đấy!
-Hửm?Chỉ xin lỗi là xong?Bây giờ tôi không thể đi cũng chẳng thể đứng, công việc của tôi giờ tính làm sao?
Nhìn điệu bộ hối lỗi như đứa trẻ ba tuổi của cô, nam nhân kia lại chẳng thể nào lạnh lùng nữa, bèn chọc cô cho hả giận vậy!
-Anh...Anh làm gì?Tôi có thể thay anh làm, anh cứ nói!
-Giáo viên ngoại ngữ trường XXX!
-What the...?
Chẳng phải đó là trường cô đang tạm trú hay sao?Sao lại trùng hợp đến như thế?Ôi thôi, lần này quả thật là "trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống" mà!!!