Trên boong tàu.
Ngụy Nhâm nhíu mày nhìn điểm chấm màu đỏ trên ra đa ở trước mặt, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt đẹp trai của anh, tạo nên một vẻ nghiêm túc nhưng không kém sự hấp dẫn của người đàn ông ở tuổi .
Một người đàn ông trẻ tuổi, mặc đồ hải quân, nhíu mày nói với anh:
-"Lão đại, chính con tàu này đã cướp hàng của chúng ta, nhưng con tàu này đang chạy với tốc độ km/h, rất nhanh so với tàu của ta, đi về phía Biển Đỏ, nơi đó đang...có bão cát." Vừa dứt lời, trong boong tàu im lặng, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng ruồi bay.
Bão cát ở Biển Đỏ không ai không biết sự lợi hại của chúng. Những năm trước, nó đã làm mất điện hơn ngôi làng ở Ai Cập, nhiệt độ dự kiến giảm còn khoảng - độ C. Ít nhất sân bay lớn đã phải đóng cửa, chuyển hướng đến sân bay khác.
Đối thủ bị điên hay sao lại chạy về hướng Biển Đỏ đó, không phải truyền hình kênh nào cũng đang nói về bão cát ở đó sao? Hay là...
-"Trên tàu không có người, ai đó đã sắp xếp hướng tàu chạy, hoặc bố trí gì đó trong boong tàu." Đôi mắt anh lạnh dần, không còn hơi ấm. Người này đang dồn anh vào chỗ chết.
Giọng anh lạnh băng, khiến không khí trong boong không khác gì ở Bắc Cực.
Mọi người lập trức hoảng hốt, nhưng không ai nói ra.
Nhận thấy mọi người đang lung lay, giọng anh thêm một phần nghiêm nghị lẫn sắc bén:
-"Đối thủ đang đánh đòn vào tâm lí vào nỗi sợ hãi của các người, muốn để cho đối thủ đắc ý, các người cứ tiếp tục, tôi không ý kiến. Còn muốn đánh lại hắn ta, không cần tôi chỉ đạo, tự các người biết mà làm."
Nói xong, anh nhìn cô gái đang nhìn mình:
-"Đi." Rồi nâng bước, đi ra khỏi cửa boong.
Lòng người vì lời nói của anh mà bỗng nhiên bình tâm lại, cố hết sức làm việc.
---
Ngoài boong tàu, trên lan can.
-"Anh định giải quyết như thế nào?" Nhan Thanh Mẫn nhắm mắt, tay giơ ra đón gió, hỏi than nhiên như hôm nay trời đẹp không vậy.
-"Cô thấy tôi nên giải quyết như thế nào?" Không trả lời câu hỏi của cô, Ngụy Nhâm nhìn cô gái đang tự tại trước mặt mình, hỏi ngược lại.
-"Chẳng phải trong lòng anh đã tính toán hết sao? Ném móc câu, kéo theo hoặc ngược lại, đẩy mình lên, lặn, đột nhập tàu, điều chỉnh lại. Thế là xong." Cô nói một loạt các hành động, mỉm cười ngọt ngào như lấy lòng, ánh mắt lấp lánh như sao đêm.
-"Không tồi." Không khen cũng không chê, một biện pháp tốt để giải quyết.
Cô gái này thông minh hơn anh tưởng nhiều.
Nhan Thanh Mẫn bỗng nhiên nhìn anh, nhìn đến mức cả người Ngụy Nhâm nổi một tầng da gà, rồi đột nhiên hỏi:
-"Bên người anh không có phụ nữ à?" Cũng không phải đột nhiên hỏi, chỉ là từ khi đi theo vị lão đại này, ai ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò xen lẫn ngạc nhiên.
Bộ dạng cô bình thường, cũng đẹp. Nhưng chưa đến mức khiến người phải ngước nhìn như thế.
Vậy nên, chắc chắn chỉ có vị này mới khiến đám người đó cư xử như vậy thôi.
Cơ mà cô cũng tò mò a.
Thật sự không có lấy một người phụ nữ nào bên cạnh hắn ta luôn hả?
-"Cô là giống đực à?" Ngụy Nhâm nhếch mép, ném ánh mắt khinh bỉ nhìn cô.
Cô ta là nam hay nữ cũng không phân biệt được?
Khóe miệng Nhan Thanh Mẫn giật giật...
Lão đại à, anh đừng độc miệng như thế được không?