Lý Mục Tính chết nhưng không một ai biết, hàng xóm cũng ngại giao tiếp với gã bởi vì gã quái gở, nhà của gã lại ở trong hẻm vắng.
Hai ngày vẫn không thấy gã, hàng xóm chỉ nghĩ gã lại phè phởn ở đâu đó, ham mê cờ bạc chưa về, cũng làm lơ không quan tâm.
Ngày hè oi bức, rất dễ để lộ tang vật, đến ngày thứ tư thì Lý Mục Tính mới được phát hiện.
Cũng bởi vì người dân sống quanh đó nghe được mùi khó ngửi nên mới tìm đến mới phát hiện ra gã.
Thời tiết nóng, cơ thể phân hủy rất nhanh, khi cảnh sát đến thì cơ thể của gã đã bị trương lên, ruồi nhặng bay đầy, mùi vô cùng nặng, vô cùng khó ngửi.
Cảnh sát phong tỏa khu vực, tiến hành khám nghiệm tử thi xác định là bị giết hại, trong lúc hành hung gã có chống đối, cảnh sát vừa vặn lấy được ADN của hưng thủ trong móng tay gã.
Đưa đi xét nghiệm thì sáng tỏ là của Tang Tử Du.
Vài ngày hôm sau cảnh sát liền ra lệnh truy nã cô ta.
Nhưng qua hơn hai tuần vẫn không ai thấy tung tích của cô ta, trở về nơi ở của hai mẹ con bà ta cũng trống trơn không một bóng người.
Hôm nay là Âm Lịch, Tang Hỷ Dao đi viếng mộ mẹ cô, buổi sáng cô dậy sớm, mua một bó hoa ly mà khi còn sống bà thích nhất, lại thêm một đĩa lê.
Mua xong thì muốn đi bắt xe đến đó
Mộ mẹ cô không ở trong thành phố, bắt xe đi khoảng phút là tới, cũng không quá xa.
Tang Hỷ Dao dự tính đi xe bus, chuyến xe thứ hai có thể đến đó, bây giờ vẫn còn sớm, cô ôm bó hoa và đồ đạc ngồi chờ.
Cô còn mang theo tai nghe, mở một bài hát êm dịu, vừa ngắm nhìn thành phố vào sáng sớm vừa suy nghĩ đến biểu hiện gần đây của Hoắc Tiêu.
Cô cảm thấy hắn có gì đó, trốn tránh hay là chán nản ?.
Tang Hỷ Dao cũng không rõ, hắn như gần như xa, làm cô vừa khó chịu cũng khí đoán.
" bing bing~".
Vừa nghĩ thì tào tháo liền đến, Hoắc Tiêu ngồi trong xe bóp còi với cô.
Cô nhìn hắn cười tươi như hoa, Hoắc Tiêu nhìn bó hoa và đồ đạc trên tay Tang Hỷ Dao, có lẽ như đã biết trước, hắn bình tĩnh hướng cô nói:" lên xe đi ".
Tang Hỷ Dao trề môi, sau đó cũng bước lên xe.
" em đi thăm mẹ phải không?".
Hắn giúp cô cầm đồ đạc để hết vào trong xe.
" ừ, hôm nay em muốn đến đó, cũng muốn về Tang gia một chuyến".
Cô nói.
Tang Hỷ Dao nhìn anh:" vì sao anh biết?".
Hắn nhìn cô:" hôm trước em có nói với anh, em không nhớ sao?".
Cô nhíu mày nghi ngờ, có sao? Tại sao cô lại không biết chứ?...!Cô chỉ nói chuyện này với Tầm Ly Ly mà thôi, hoàn toàn không nói chuyện này với hắn.
Tang Hỷ Dao hít mắt nhìn hắn, rất áp bức, Hoắc Tiêu bị vạch trần, cũng đành nói thật:" được rồi, thật ra là Ly Ly nói cho anh biết".
Cô làm ra vẻ mặt " quả nhiên là như thế", làm cho hắn cười cười, nhưng vẫn không phải như người khác, bị vạch trần cũng không biết ngượng là gì, còn cười được nữa.
" mẹ biết em đến chắc chắn sẽ rất vui".
" cũng không phải mẹ anh, nói nghe thật thuận miệng".
Tang Hỷ Dao đỏ mặt.
Hoắc Tiêu cười trầm thấp:" dù sao thì sao này cũng là mẹ anh".
" nào có".
Cô không thèm nói chuyện với hắn nữa, che giấu ngượng ngùng quay đầu ra cửa sổ.
Hoắc Tiêu cũng cười, lái xe rời đi.
Đến nơi cũng tầm giờ, cô và hắn thu dọn đồ đạc bước xuống xe, nắng sớm chiếu trên vai, nghịch ngợm xuyên qua tóc mây xõa trên vai cô, cảnh đẹp ý vui.
Nghĩa trang sáng sớm vắng người, rất im ắng, chỉ có bác lao công cầm chổi quét lá rơi trên đường đi.
Hai người trai tài gái sắc sánh bước bên nhau, Tang Hỷ Dao quen thuộc đi đến một ngôi mộ được chôn cất dưới tán cây mát mẻ, im lặng đứng nhìn.
Cô đặt bó hoa lên mộ, dọn đồ ra hết rồi ngồi xuống.
" mẹ, con lại đến thăm người đây".
" con chào mẹ, con là Hoắc Tiêu, là bạn trai của cô ấy, hôm nay đến ra mắt người".
Tang Hỷ Dao nghe hắn nói, âm thầm bĩa môi, hai má nong nóng, trước khi cô đến đây đã có suy tính là hắn sẽ có ý định này mà...!Cô từ chối cho ý kiến.
Hoắc Tiêu nắm lấy tay cô, nhìn kiên định vào di ảnh trên bia mộ.
Mẹ của cô rất giống cô, cũng có một đôi mắt có hồn vô cùng đẹp, hai người đều là mỹ nhân có một đôi mắt buồn.
Hắn trầm lặng, tay càng nắm chặt tay cô hơn.
Hắn muốn nói với cô hắn muốn đưa cô đi đến những vùng đất xinh đẹp, đồng hành với cô hết hành trình, nhưng hắn không nói, hắn không muốn cô nghĩ hắn nói suông, hắn sẽ dùng hành động để thay thế lời nói.
" mẹ đừng lo, con sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời, sẽ không để cho cô ấy khóc, con hứa".
Hoắc Tiêu nói rất chắc chắn.
Tang Hỷ Dao chỉ muốn bịt tai mình lại mà thôi.
Đừng có nói xấu hổ như vậy, cô vẫn còn chưa chấp nhận hắn đâu, cô nói thầm, sẽ không nói ra cho hắn biết.
Cả hai đến thăm mộ, một lúc sau thì dẫn nhau rời đi.