Tang Hỷ Dao cầm bó hoa không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cũng rất bất ngờ, đừng đến nhanh như thế chứ, cô không có ý định tham gia mà, tại sao lại vừa vặn lọt vào lòng cô chứ.
Lúc này Tầm Ly Ly đi đến, vừa có ý chúc mừng cũng vừa có ý trêu ghẹo nói:" ai nha~ Hỷ Dao, em chắc sắp lấy chồng rồi đó".
" chị à, đừng nói như thế, em không có ý định tham gia đâu, cái này nó tự nhảy đến em đó chứ".
Cô cố ý giải thích.
Tầm Ly Ly cười haha thoải mái:" em không tham gia nhưng nó lại lọt vào lòng em, như thế mới có ý nghĩa chứ".
Hoắc Tiêu đứng từ xa, đút hai tay vào túi quần nhìn thấy cảnh tượng này thì trên môi cười một nụ cười không rõ.
Số trời đã định, duyên trời tác hợp thì không có ai có thể ngăn cản được, thuận theo tự nhiên thôi.
Nữ đồng nghiệp làm phù dâu chung với cô cũng đi đến:" Hỷ Dao à, tôi không thấy cô có bạn trai, nhưng mà cô lại cầm hoa cưới rồi, trong tương lai nhất định sẽ nhanh chóng có bạn người yêu mà thôi, chúc mừng chúc mừng".
Trong lòng Tang Hỷ Dao rầu rĩ muốn chết, ngoài mặt lại cười hì hì nói cảm ơn.
Cô hướng mắt nhìn Hoắc Tiêu, chị thấy hắn đang giương mắt cười rất gian xảo, cô hết cách đành cố ý làm lơ hắn đi.
Thật đáng ghét.
Buổi lễ chính thức kết thúc, bây giờ thì chú rể và cô dâu di chuyển đến nơi tổ chức buổi tiệc chiêu đãi.
Vượng Tu thì có việc, chúc phúc cho hai người xong thì cũng từ giã đi trước, không tham gia tiệc chiêu đãi, ông ấy trước khi đi còn cố ý nhìn cô vài lần, nhưng mà lúc đó cô bị tầm nhìn che khuất nhưng không thấy được.
Chỉ có Hoắc Tiêu nhìn thấy rỡ, hắn nhíu mày, toát ra nguy hiểm, thấy ông ấy nhìn cô cũng không có ác ý nên cũng trở lại bình thường.
Vượng Tu di đến vỗ vai hắn:" đừng lo, ta chỉ nhìn con bé một chút mà thôi, rất dễ thương, chúc phúc cho con".
Hắn cười chân thành:" cảm ơn ngài".
" ừ, ta về trước".
" con tiễn ngài".
Hoắc Tiêu và Vượng Tu cùng nhau đi ra xe.
Lão Tam đặt tiệc chiêu đãi ở gần nhà thờ, chỉ đi hai ba phút là đến nơi, ở hiện tại ở đó đã chuẩn bị rất sẵn sàng chờ nhân vật chính và mọi người đến.
Là phù dâu và phù rể, đương nhiên mọi người cũng sẽ có công việc phụ giúp chú rể và cô dâu tiếp rượu.
Jakk và lão ngũ đã ngủ bị chuốc rượu, đã ngà ngà say, cố gắng không để cho chú rể uống nhiều rượu vì sau đó bọn họ còn có đêm tân hôn.
Cho nên hai con người này hể cứ ai mời rượu chú rể là nhảy vào, thật đúng là có bạn tốt tâm giao thật tốt...!Jakk và Lão Ngũ liền say mèm, bọn họ sau khi say rất lớn mật, nhào tới ôm lấy Hoắc Tiêu đòi nhảy chung.
Hắn đen mặt, gọi thuộc hạ tiếp hai người này, Tang Hỷ Dao lén cười ha ha.
Chỉ có Hoắc Tiêu là không ai dám bảo hắn đi chắn rượu mà thôi, hắn vẫn đang rất nhàn nhã đi phía sau lưng cô.
Tang Hỷ Dao có một cái đuôi theo phía sau thì rất là bất đắc dĩ, sau đó của mặc kệ hắn.
Đi phía sau cũng có một cái lợi, hễ khách nào thấy cô xinh đẹp muốn làm quen đều bị ánh mắt phía sau lưng cô dọa sợ không dám, cũng tự nhiên luôn đi không một ai dám mời rượu cô cả.
Tang Hỷ Dao không biết nên cười hay là nên khóc, nên cảm ơn anh hay là....
Trong suốt quá trình buổi tiệc, cô không có chút nào say cả.
Hoắc Tiêu cũng không cho cô uống rượu, không biết hắn tìm đâu ra một ly nước hoa quả, đặt vào tay cô.
Bữa tiệc kết thúc cũng khá lâu, hai vợ chồng son lấy lý do mệt mỏi mà đi trước, mọi người cũng hiểu hai người họ phải trở về "Động Phòng Hoa Chúc" cũng không có ai cản lại.
Ai vui chơi thì cứ vui chơi, còn nhân vật chính thì đã đi mất rồi, bỏ lại một bàn tiệc ở đây sẽ có người thu dọn.
Jakk và Lão Ngũ say đến trời đất điên đảo vì không biết gì nữa được thuộc hạ của Hoắc Tiêu đến dự lễ cưới đem đi.
Còn Hoắc Tiêu cũng không ở đây làm gì, cũng kéo cô rời đi ngay sau đó.
Cô cười trừ, không biết là hắn đến đây làm phù rể hay làm khách nữa.
" Mệt không ? em cả ngày hôm nay đều rất vất vả".
Hoắc Tiêu nói.
Cô lắc đầu:" không sao, hôm nay là ngày vui của chị Ly Ly, không có chuyện gì....Bây giờ chúng ta đi đâu?".
"về nhà anh đi".
Hoắc Tiêu đề nghị.
" Về đó à...!để làm gì?".
Tang Hỷ Dao nhìn hắn.
" như anh nói hôm trước, chúng ta làm vài nhái đi".
Cô gãi tai:" này...!anh không được lưu manh như thế".
Thật là...
Hắn chắc chắn nói.
" anh chỉ lưu manh với em, Em tin không?".
Cô đương nhiên là tin rồi, hắn nói được thì sẽ làm được, cô không dám đụng chạm đến hắn đâu.
Vẻ mặt cô rầu rĩ.
" được rồi ".
Hắn cười hì hì, cô liền biết mình bị lừa.
Tang Hỷ Dao giả oán giận:" anh trêu chọc em vui lắm sao?".
Hắn vừa cười và Lắc đầu:" không có...!anh không vui, chỉ cảm thấy rất thú vị".
Cô lườm hắn:" như thế mà còn bảo không vui".