Tang Hỷ Dao mơ màn tỉnh dậy, trước mắt là một mảnh tối om, bàn tay có giơ lên cũng không thấy rõ năm ngón tay, bị mất sạch giác quan cảm nhận làm cô càng bất an hơn.
Cô đang ở đâu đây? Và Đây là nơi nào?! chỉ có một mình cô ở đây, còn người bị thương cùng với cô, anh ta sao rồi?.
Cô mò mẫn xung quanh đích thị là chỉ có một mình.
Tang Hỷ Dao muốn cựa mình ngồi dậy, nhưng động đến vết thương ở tay, đau đến hít một hơi lạnh.
Trong bóng tối, mọi thứ đều thật là đáng sợ, những thứ tầm thường trở nên phóng đại, một chút không xác định có thể bị chợn.
Cô hít mạnh một cái, trong bóng tối ngón tay lần theo vết thương, cảm nhận trên tay có cái gì đó khác biệt.
Trên miệng vết thương có một tầng băng gạc quấn lại rất kỹ!.
Tang Hỷ Dao mím môi, có người đã giúp cô cầm máu và xử lý vết thương.
Là ai ?.
Việc đầu tiên Tang Hỷ Dao nghĩ đến là người này sẽ mang ý tốt hay ý xấu.
Nếu là ý tốt, cô quả thật rất may mắn, nhưng nếu là ý xấu! !.
Đang nghĩ đến đây thì cửa phòng bên ngoài bật mở, một tia sáng yếu ớt luồn vào phòng.
Tang Hỷ Dao nheo mắt, cũng không phải là thích ứng không kịp với luồn sáng này, hóa ra trong phòng tối là do bên ngoài trời còn chưa sáng và căn phòng này rất kín, bây giờ cô có thể thấy rõ được mọi thứ xung quanh.
Bên trong là một căn phòng đơn giản, điển hình của một căn nhà ở nông thôn.
Có người bước vào.
Tang Hỷ Dao liền hồi hộp lo sợ.
Tang Hỷ Dao nằm trên giường, cố gắng nheo mắt nhìn người đang đi đến, là một người phụ nữ, cô dường như có chút quen thuộc với vóc dáng của người này.
Thật quen mắt!.
Người phụ nữ này đến gần, tâm tư của cô liền xao động.
Vú Đinh!.
Cảm xúc bao nhiêu năm của cô lại ùa về.
( vú Đinh và chú Đinh gì đóa chỉ là trùng họ mà thôi, mọi người đừng quan tâm ha.