Gió sông lạnh buốt tạt qua, khắp nơi đầu đâu cũng toàn là máu. Xưa nay không phải chưa bao giờ có trận chém giết đẫm máu nào xảy ra, nhưng, đúng là chưa bao giờ có trận chém giết nào mà kéo dài như vậy, nếu còn chém nhau tiếp, chắc chắn là cả hai bên cùng thiệt.
Không ai hồi đáp Hoàng Quỳ, nhưng những tiếng hét thảm thiết cùng tiếng chém giết dần dần lắng xuống, tất cả đều nhìn về phía Đại Ca Hoàng Quỳ. Trong một khắc, cả thế giới chỉ còn lại vô số tiếng thở.
Tất cả nhìn khắp bốn phía xung quanh. Vào lúc đó, tuy không nhìn rõ được là huynh đệ của ai đã chết, bạn bè của ai đã chết, nhưng thấy số người chỉ còn lác đác, hai mắt đỏ ngầu vì chém giết, máu chảy thành sông, tay chân đứt lìa đầy đất, liền cảm thấy hai tay bủn rủn, đao rơi xuống đất cũng không sao nhặt lên được nữa.
Hoàng Quỳ nói đúng, đến nước này rồi, bọn họ không thể không thừa nhận, các phe phái thế lực trong thành vẫn còn nhiều, trong khi trận chém giết này đã làm tất cả mọi người đại thương nguyên khí, thứ chờ đợi bọn họ không phải nhà nào yên nhà nấy, mà là một trận hỗn loạn còn lớn hơn nữa.
Đại Ca Hoàng Quỳ lẳng lặng nhìn bọn họ, cảm giác chán ghét cuộn lên trong lòng vô số lần. Hắn lên tiếng, giọng vang vọng khắp mặt sông: “Bất kể các người có chấp nhận hay không, thì lúc này thắng thua đã không còn nằm trong tay chúng ta nữa.” Hắn nhìn về phía Pháo Đầu và Trần Bì phía sau, “Hai người này, ai sống sót, thì hai bên chúng ta, bên ấy thắng, cho nên đừng chém giết nữa, giữ lại cái mạng đi, chúng ta đánh cược.”
“Hoàng Quỳ, bớt phí lời đi, muốn đàm phán thì phải khai ra, mi đã làm gì các em của ta rồi?” Chị Quan lạnh lùng nói.
Đại ca Hoàng Quỳ nhìn đám người đứng cạnh chị Quan, biết chị ta bây giờ nói những lời này, tức là đã không còn ai có hơi sức đâu mà giúp chị ta nữa rồi. Hắn vờ như chưa nghe thấy gì, nói tiếp: “Thế này thì sao? Pháo Đầu và Trần Bì, nếu cuối cùng Trần Bì giết được Pháo Đầu, thì coi như Hoàng Quỳ chúng tôi thua trắng, chúng ta không cần phải liều đến cái mạng cuối cùng, tôi tự khắc sẽ rời đi, tuyến thủy lộ này nhượng lại cho các người. Nếu cuối cùng Pháo Đầu giết được Trần Bì, tôi cũng chẳng đòi các người nhiều, chỉ cần mấy nhà các người giao cho tôi khoản niên kim năm sau làm thế chấp, tôi cũng chẳng lưu lại nơi này nữa, nhượng lại tuyến thủy lộ này cho các người, tôi giữ lại cái mạng mà lên bờ.”
Mấy người kia quay sang nhìn nhau. Đại ca Hoàng Quỳ thấy Pháo Đầu sắp chạy đến nơi, vội nói nhanh: “Đây là biện pháp giữ mạng cuối cùng của tụi này, bằng không, các người nghĩ ở đây sẽ còn lại mấy ai sống sót? Hoàng Quỳ này làm châu chấu nước, xưa này không sợ chết, nếu các người ý đã quyết, thì chúng ta lại chém giết một hồi nữa.”
Nói đoạn, từ trong cổ họng Hoàng Quỳ phát ra một chuỗi âm thanh quái dị, tất cả lũ trống bỏi lập tức cong lưng lên, lại bày tư thế chuẩn bị cho một cuộc đồ sát. Ba bang năm phái cũng nhất loại giơ đao, ngay sau đó, một thủ lĩnh đứng lên, giơ tay cản: “Hoàng Quỳ, mi nói lời giữ lời chứ?”
“Bọn này làm gì còn vốn liếng để chơi xỏ nữa.” Đại ca Hoàng Quỳ uể oải nói. “Tôi có thể nhượng bộ các người một bước, nhưng quá lắm cũng chỉ một bước này thôi, chỉ cần Trần Bì sống sót mà đặt chân lên bè trúc này, thì coi như tôi thua.”
Người của ba bang năm phái liếc mắt nhìn nhau, nhất thời chưa quyết định được. Hoàng Quỳ ngồi xổm xuống bè, chán ghét, mệt mỏi, giải thoát, tuy không thấy nét mặt thực sự của hắn, nhưng hắn đã chẳng buồn che giấu gì nữa rồi. Thấy Trần Bì đã đuổi sát sau lưng Pháo Đầu, cuối cùng hắn mới nói: “Ba bước sáu bảy, chín bước hai tám, vỗ ba lần, còn không đáp ứng, chúng ta xem ai mạng lớn đi.” Nói đoạn, hắn bắt đầu vỗ tay, một lần, hai lần, đến lần thứ ba còn cố ý vỗ chậm một chút, thủ lĩnh kia mới giơ tay quát lớn: “Được, bọn ta cược!”
Không ai có dị nghị gì, ngay cả chị Quan cũng không nói gì nữa, đại ca Hoàng Quỳ nét mặt chẳng có gì là vui sướng, hắn quát một tiếng, tất cả lũ trống bỏi lập tức lùi lại về phía sau, con thì nhảy lên dãy bè, con thì ẩn dưới nước. Dưới nước có vô số bóng đen dày đặc đứng im lìm không nhúc nhích, cứ như là đã chết.
Lúc này, ba bang năm phái cũng hiểu ra, Hoàng Quỳ chắc chắn không thể giở trò gì được.
Đại ca Hoàng Quỳ lẳng lặng quay về ngồi cạnh một đống cỏ gianh bên mạn bè, xé cổ họng mà gào lên: “Pháo Đầu! Mày tự nhìn lại mình xem giờ đã thành ra cái dạng gì rồi hả?!!”
“Bảo trống bỏi của anh ra giúp chút đi!” Ở phía xa, Pháo Đầu vừa lộn một cú để né Trần Bì. Gã xông vào giữa ba bang năm phái, tất cả đều dạt hết ra, chừa cho Pháo Đầu một khoảng trống rộng rãi. Pháo Đầu nhìn những người xung quanh, bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Trần Bì hồng hộc đuổi theo, toàn thân be bét máu, nhưng nụ cười trên mặt thì đã ngoác ra đến tận hai mang tai. Hắn chưa bao giờ thấy sướng như vậy, đến mức gần như quên hết cả Xuân Thân, quên cả bản thân đang làm gì. Châu chấu nước Hoàng Quỳ bỏ chạy tan tác, một số thấy Trần Bì đến thì vắt chân lên cổ mà chạy, chẳng chém giết gì, số còn lại cuối cùng cũng phản ứng kịp, bắt đầu vây quanh Trần Bì. Trần Bì nhìn mấy vòng người đứng tầng tầng lớp lớp, mới từ từ lùi lại một chút. Phía sau hắn là hàng dãy xác chết.
Không ai dám xông lên tấn công hắn trước.
Tất cả bao vây lấy hắn thành một vòng tròn cực lớn, bãi sông biến thành một sới chọi gà khổng lồ. Trần Bì bắt đầu hoảng hốt, hắn nhìn Pháo Đầu, Pháo Đầu đứng giữa đám người của ba bang năm phái và châu chấu nước Hoàng Quỳ, xét về quân số, Hoàng Quỳ vẫn đang chiếm ưu thế rất lớn, dường như Hoàng Quỳ tính sai rồi. Thế nhưng, ánh mắt của tất cả mọi người lại đổ dồn về phía một mình Trần Bì.
Mình sẽ bị người này giết chết. Lúc đó, trong đầu tất cả đám châu chấu nước đều tin chắc vào điều này.
Đại ca Hoàng Quỳ bới từ trong đống cỏ gianh ra nhiều đồ đạc linh tinh, cuối cùng bới ra được một cái trống cũ hình dáng kỳ quái.
Pháo Đầu thở hổn hển, sắc mặt sa sầm hẳn xuống. Gã ý thức được tình huống lúc này có điều không ổn, bất chợt, gã nghe thấy một tiếng trống vọng ra từ phía dãy bè.
“Hái Hoa Cổ?” Pháo Đầu nhìn về phía đó với vẻ nghi hoặc. Đại ca Hoàng Quỳ về bên mạn bè, chỉ vào Trần Bì: “Pháo Đầu, đừng có hoảng, anh sẽ cho cậu biết cách làm sao để hái được Hoa Cổ của gã ăn mày này.”
“Ban Đà?” Hai mắt Pháo Đầu sáng bừng lên, gã liền thả lỏng hẳn, nhìn về phía Trần Bì, thầm nghĩ phen này ngon rồi, thằng ranh nhà mày coi như xui xẻo.