Editor: Cú
Beta-er: bót
Đợi đến lúc Phó Thời Giác quay lại, Dư An An ngay cả một ánh mắt cũng lười nhìn hắn. Đến khi hắn đưa cái gì đó trong tay cho cô, Dư An An mới biết được vừa rồi bản thân đã trách lầm hắn.
Dư An An nhận lấy viên đá, sau đó nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn!"
Phó Thời Giác nghe xong lời cảm ơn của cô thì trưng ra cái vẻ mặt không kiên nhẫn: "Cô ngậm vào trước đi!"
Dư An An mặc kệ thái độ của hắn dành cho mình, chậm rì rì ngậm cục đá vào trong miệng. Khí lạnh của cục đá bỗng chốc tản ra trong miệng, vừa rồi miệng bị bỏng đau muốn chết, nháy mắt đã giảm bớt đi rất nhiều.
Cho đến khi Dư An An đỡ đau cô mới nhổ cục đá trong miệng ra, sau đó húp một miếng canh. Canh vẫn rất ấm, uống cũng rất vừa vặn.
Phó Thời Giác chờ cô uống xong, hắn lặng yên không tiếng động cất bình giữ ấm và bát canh đi, rồi giúp cô sắp xếp lại chăn màn, cả quá trình hắn vẫn luôn trầm mặc. Khi hắn định rời khỏi, Dư An An đưa tay giữ chặt tay áo của hắn, sau đó nhìn thẳng vào con mắt kinh ngạc của Phó Thời Giác: "Chúng ta nói chuyện được không?"
Phó Thời Giác sửng sốt một chút rồi gật gật đầu, sau đó kéo cái ghế gần đó lại, ngồi ở bên giường bệnh nhìn cô: "Cô định nói chuyện gì?"
Dư An An nháy mắt mấy cái, một mặt vô tội nói: "Đừng nghiêm túc như vậy! Tôi chỉ là muốn hỏi anh một chút, lúc trước tôi đã xảy ra chuyện gì mà phải vào bệnh viện vậy, rồi khi nào thì tôi mới được xuất viện?" Dư An An nghĩ, sau khi xuất viện sẽ về nhà một chuyến. Bởi vì cô từ nhỏ còn có thói quen viết nhật ký, cô tin tưởng chỉ cần bản thân xem qua nhật kí thì sẽ nhanh chóng biết được tình hình hiện tại mà thôi.
Phó Thời Giác đang nghe cô nói thì trong mắt chợt lóe lên tia lo lắng, a, cô hiện tại là đang hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì sao?
Dư An An nhìn hắn thật lâu, không kìm chế được lên tiếng hỏi: "Là do tai nạn xe cộ sao?"
Phó Thời Giác ném cho cô một cái liếc mắt lành lạnh rồi hỏi một câu không liên quan: "Cô cái gì cũng không nhớ rõ sao?"
Dư An An nhìn Phó Thời Giác một mặt nghi ngờ không khỏi gật đầu: "Cũng không phải cái gì cũng đều không nhớ, chỉ là chuyện sau khi kết hôn với anh thì tôi quên hết rồi mà thôi!"
Phó Thời Giác âm thầm thở dài một cái, nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ với Lâm Uyển Uyển. Cuối cùng kiềm chế khẩu khí () ở trong lòng, nhìn cô rồi bình thản nói: "Chờ cô ra viện chúng ta bàn lại việc đó sau!"
() Khẩu khí: khí phách của con người toát ra qua lời nói, cách nói (Nguồn: rung.vn)
Trong lòng Dư An An mừng như điên, cô chính là đang chờ câu nói này, vì thế liền nói tiếp: "Hôm nay tôi có thể xuất viện không? Tôi cảm thấy tôi rất khỏe!"
Phó Thời Giác: "Bác sĩ nói ngày mai mới có thể xuất viện, cô cố đợi đi!"
Buổi chiều Phó Thời Giác bị một cuộc điện thoại kêu đi, Dư An An ôm đầu gối ngồi ở trên giường, không khỏi nghĩ ngợi. Tại sao nhân duyên của mình lại kém như vậy, đến nay ngoại trừ vợ chồng Phó Siêu Minh và Phó Thời Giác thường xuyên đến thăm cô ra, còn lại không còn ai nữa. Cằm cô đặt ở trên đầu gối, chẳng lẽ do mình trùng sinh nên mang theo hiệu ứng bươm bướm sao? Nếu không phải là do tên và ngoại hình giống nhau, với cả gặp được người của Phó gia, Dư An An cũng phải hoài nghi lại bản thân có phải đã xuyên rồi hay không. Bởi vì sự việc lúc này xảy ra khác với trong quá khứ rất nhiều. Cô vắt hết óc cũng không nhớ được có những sự việc này từng xảy ra lúc trước.
Đang lúc cô nghĩ tới xuất thần thì bên ngoài có tiếng đập cửa cắt ngang, cô tạm dừng việc suy nghĩ, cao giọng nói với phía ngoài: "Mời vào!"
Rất nhanh Lâm Uyển Uyển liền đẩy cửa vào, hai tay bà cầm theo rất nhiều đồ, vừa bước vào cửa đã rất thân thiết nhìn cô: "An An, hôm nay có thấy khỏe hơn không?"
"Con không sao. Dì Lâm, bây giờ con cái gì cũng không sao, có thể xuất viện được không ạ?" Dư An An một mặt đáng thương hề hề nhìn Lâm Uyển Uyển.
Lâm Uyển Uyển đã thật lâu không nhìn thấy một Dư An An vui vẻ, hoạt bát như thế, nhất thời có chút cao hứng, cũng không so đo với cách xung hô của cô. Bà đến gần nhìn cô, giọng nói thân thiết: "Có phải quá nhàm chán hay không?" Nói xong liền lấy máy tính bảng di động bên cạnh cười nhìn Dư An An: "Mẹ cố ý mang theo mấy thứ này tới cho con giải trí này!"
Dư An An thấy mình không được xuất viện, trong lòng có chút bất đắc dĩ, xem ra bọn họ căn bản là không muốn để cho mình xuất viện. Vì thế chỉ phải bất đắc dĩ cầm lấy máy tính bảng: "Cám ơn dì!"
Lâm Uyển Uyển thấy cô cầm lấy máy tính bảng, trong lòng cũng coi như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nghĩ đến a Giác lại không khỏi thở dài, không biết hai đứa này tới khi nào mới hòa hợp được. Có lẽ lần này An An mất trí nhớ chính là một cơ hội tốt.
Dư An An cầm lấy cái máy tính bảng rồi nhìn về phía Lâm Uyển Uyển, cô quay đầu lại: "Dì à, nếu dì có việc bận thì dì mau đi đi! Con có thể tự chăm lo cho bản thân mình mà!" Dù sao bọn họ cũng vì cô nên mới tới đây, việc gì cô có thể làm nhất định sẽ tự làm.
Lâm Uyển Uyển cũng không tính ở đây lâu, dù sao trong nhà còn có đứa bé, bà cũng không quá yên tâm. Bà ngẩng đầu nhìn về phía An An, thấy khóe môi cô hơi hơi giương lên, một mặt đầy ý cười nhìn bà. Bà nhất thời nghĩ, nếu cô có thể luôn luôn như thế, vậy mất trí nhớ thì mất trí nhớ luôn đi!
Đợi sau khi Lâm Uyển Uyển rời đi, Dư An An cấp tốc mở máy tính bảng ra, tuy rằng quá trình có chút thong thả, nhưng dù sao cũng là đồ vật của năm năm trước, cho nên cô cũng không có tính nhẫn nại, chậm rãi chờ đợi nó khởi động máy. Bởi vì cô vừa rồi nghĩ đến, cô có thể thông qua máy tính bảng tìm đọc nhật ký trước kia của mình. Cô nhớ rõ, từ sau khi học cao trung, nhật kí của cô đều được viết theo kiểu blog. Nhiều năm như vậy tuy rằng cô bề bộn nhiều việc, nhưng đôi lúc rảnh rỗi vẫn ngồi viết.
Tìm tòi một phen, Dư An An rốt cục cũng tìm được blog của cô, quả nhiên là bắt đầu từ trung học, chính là từ đây mới bắt đầu xảy ra những việc bất đồng so với trong trí nhớ của cô. Cô dứt khoát đọc từng câu từng chữ, rất nhanh liền phát hiện ra sự khác biệt, ở đây ghi là ba mẹ cô sống ở Phó Minh, sau khi làm việc và kiếm được ít vốn, hai vợ chồng đã từ chức và bắt đầu làm kinh doanh. Nhận được sự giúp đỡ của Lâm gia, việc làm ăn cũng bắt đầu có khởi sắc, hai bên nhà còn cùng nhau đi mua nhà, cho nên lúc này gia đình cô cũng không phải bởi vì Lâm gia chuyển đi mà trở nên xa lạ. Dư An An xem đến đây không khỏi nhíu mày, thì ra từ chỗ này đã bắt đầu xảy ra việc gì mà cô không biết sao?
Dư An An dành cả một buổi trưa để đọc nhật kí, sau khi xem xong cô nằm liệt ở trên giường. Lúc học trung học, ở trong nhật kí có một điều không vượt ngoài sự suy đoán của cô đó là bạn bè của cô ai ai cũng rất đáng ghét, giáo viên ngày nào cũng làm khó cô. Đương nhiên nhớ được nhiều nhất chính là cô còn ôm ấp tình cảm thầm mến của thiếu nữ mà đối tượng lại chính là Phó Thời Cẩn. Xem tới đây, cô lại không nhịn được mà suy đoán, có lẽ cô không phải là xuyên về năm hai mươi ba tuổi, mà là xuyên việt đến một không gian song song, ở đó cũng có một Dư An An hai mươi ba tuổi. Bởi vì cuộc sống sinh hoạt và quỹ đạo của Dư An An ở nơi này so với cuộc sống ở thế giới thật là không giống nhau. Cho đến khi cô thấy được Giản Tĩnh Di bởi vì tai nạn máy bay mà chết khi Dư An An chỉ mới mười tám tuổi, tuy rằng cả người cô đều đang run rẩy, nhưng ở trong lòng lại xác định được mười phần là chính mình đã xuyên qua thế giới song song. Ở trong thế giới của cô, mẹ rõ ràng vẫn còn rất khỏe mạnh, Giản Tĩnh Di mỗi ngày đều hối thúc cô lấy chồng sinh con đẻ cái. Nhưng ở nơi này thế nhưng lại không có, có lẽ là bởi vì đây là thế giới song song. Cô biết mẹ mình vẫn đang sống tốt, cho nên cảm giác đau lòng không duy trì lâu lắm. Bất quá rốt cuộc cô cũng đã biết tại sao khi nhắc đến gia đình của mình thì biểu cảm mọi người khi ấy lại rất kinh ngạc rồi.
Dư An An cũng không biết rõ vì sao cô lại kết hôn cùng Phó Thời Giác, rõ ràng tình cảm của cô ở thời trung học phổ thông tất cả đều dành cho Phó Thời Cẩn. Nhưng thứ làm cho cô thất vọng nhất chính là, từ sau khi cha mẹ qua đời, Dư An An ở đây cũng không có viết nhật ký nữa, nói cách khác, nhật ký chỉ dừng lại tại câu nói kia của Dư An An ở bốn năm trước: Vừa rồi xem tivi thì thấy được đài báo đưa tin chuyến bay của cha mẹ gặp điều không may, cái này nhất định không phải là sự thật! Chỉ dựa vào một câu nói này, trong hốc mắt của Dư An An liền chứa đầy nước. Cô nghĩ có lẽ là do phản ứng của thân thể này, thậm chí cô có chút không dám tưởng tượng, lúc ấy làm sao cô có thể ghi ra được những câu từ này?
Phó Thời Giác đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy cảnh tưởng như vậy, hắn nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"
Dư An An ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt cô vẫn còn đọng đầy nước mắt, "Cha mẹ tôi có phải đã không còn rồi hay không?"
"Cô nhớ được rồi?" Phó Thời Giác nhanh chóng đóng cửa đi tới phía cô.
Dư An An lắc lắc đầu, mở máy tính bảng ra cho hắn xem, Phó Thời Giác quét mắt đến máy tính bảng, sau đó ngữ khí lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, bọn họ bởi vì gặp tai nạn máy bay nên đã qua đời rồi!"
Hi vọng cuối cùng của Dư An An rốt cuộc bị đánh vỡ, cô nghĩ cảm giác khổ sở giờ phút này đây đều là cảm xúc thật của bản thân mình.
Phó Thời Giác lẳng lặng nhìn cô, ở chung nhiều năm như vậy, hắn vậy mà không biết cô còn có thói quen viết nhật ký.
"Chuyện sau đó thì sau, có nhớ được không?" Không biết qua bao lâu, âm thanh của Phó Thời Giác truyền tới. Dư An An theo bản năng lắc lắc đầu, "Nhật kí chỉ dừng lại ở ngày hôm đó mà thôi, chuyện sau đó ra sao không có ghi lại!"
Không biết tại sao, Phó Thời Giác nghe được cô nói như vậy lại thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ở chung với cô hai ngày nay làm hắn có suy nghĩ rằng, thà rằng cô cứ mất trí nhớ, hắn cũng không dám đối diện với cô của lúc trước, có lẽ cô quên mọi chuyện trước đây cũng là chuyện tốt!
Sáng sớm Dư An An đã mặc xong áo quần gọn gàng chờ Phó gia tới làm thủ tục xuất viện, Phó Thời Giác giống như bận rộn rất nhiều việc, mỗi lần đến thăm cô đều không ở lại lâu, có điện thoại đến, hắn lại vội vã rời đi. Dư An An có chút nghĩ không ra, nếu quan hệ bọn họ đã không tốt, tại sao hắn lại mỗi ngày đều đến thăm cô?
"An An, thu xếp xong chưa?" Lâm Uyển Uyển đẩy cửa đi vào, nhìn về phía An An còn đang ngồi trên giường.
Dư An An gật đầu, cô nhanh chóng nhìn về phía bên ngoài, ngoài cửa chỉ có một mình Lâm Uyển Uyển, Phó Thời Giác không ở đây, cô có chút nhẹ nhàng thở phào. Không biết vì sao, từ lúc đọc nhật ký đến giờ, nhìn đến Phó Thời Giác lại cảm thấy cực kỳ không tự nhiên.
Lâm Uyển Uyển chú ý tới ánh mắt của cô, trong lòng có chút vui mừng, vội vàng mở miệng: "Hôm nay A Giác ở công ty có việc, cho nên mới không thể tới đón con! Con cũng đừng trách thằng nhóc đó!"
@Cooking_Team