Editor: lá
Beta-er: bót
“Đẹp không?” Tiếng nói trầm thấp của Phó Thời Giác vang lên bên tai cô, thậm chí Dư An An còn không biết hắn đã đến bên cạnh cô từ lúc nào.
Dư An An rất nhanh liền thu hồi sự bối rối của mình, sau đó ra vẻ hào phóng đánh giá hắn lại một lần, bộ dáng miễn cưỡng: “Cũng tạm coi là được.”
Phó Thời Giác hừ lạnh, không ở để ý tới cô, ngồi xổm xuống nói với Gia Bảo và Gia Bối: “Ba ba đi tắm rửa thay quần áo trước.” Sau đó sờ sờ đầu hai tiểu gia hỏa, đi lên lầu.
Phó Thời Giác đỗ xe ngoài cửa hàng hoa, Dư An An đi mua đóa hoa bách hơp mà Giản Tĩnh Di thích nhất rồi trở lại. Gia Bối sờ bó hoa trong ngực cô, vẻ mặt tò mò nhìn Dư An An, “Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Dư An An duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của bé, ôn nhu nói: “Chúng ta đi thăm ông bà ngoại.”
“Ông bà ngoại ở đâu vậy mẹ? Sao trước kia con chưa từng thấy ạ?” Vẻ mặt Gia Bối tràn đầy tò mò.
Dư An An có chút khó hiểu nhìn Phó Thời Giác, chẳng lẽ trước kia chưa từng có người nhắc tới bọn họ trước mặt Gia Bối sao?
“Sau khi ba mẹ không còn nữa, mặc kệ ai nhắc tới bọn họ trước mặt cô, cảm xúc của cô sẽ bị mất khống chế, cho nên…” Tuy rằng Phó Thời Giác chưa nói xong, nhưng Dư An An đã hiểu rõ ý tứ của hắn, trong lúc nhất thời cô có chút tò mò: “Có phải trước đây tôi rất tệ không?”
Phó Thời Giác thông qua kính chiếu hậu nhìn hai tiểu gia hỏa đều mang vẻ mặt nghi ngờ, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng nói: “Có một chút.” Sau đó không muốn nhiều chuyện nữa.
Lúc này Dư An An mới chú ý tới thần sắc của hai nhóc, vươn cánh tay không ôm hoa ra xoa xoa đầu hai bé: “Ông bà ngoại của các con đã đi tới một nơi rất xa rồi.”
“Là thiên đường ạ?” Gia Bối nhớ rõ trên TV có nói như vậy.
Dư An An ôn nhu gật gật đầu. Đúng vậy, bọn họ nhất định là đang ở trên thiên đường!
Phó Thời Giác nắm tay Gia Bảo với Gia Bối đi trước, Dư An An ôm hoa theo sau, rất nhanh đã đi đến ngôi mộ của bọn họ. Dư An An nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đặt bó hoa trong tay trước ngôi mộ, duỗi tay lau chùi ảnh chụp trên bia đá, người trên bia nhìn qua vẫn còn rất trẻ. Dư An An nghĩ đến bộ dáng tràn đầy năng lượng của Giản Tĩnh Di mỗi lần nhắc nhở cô đi hẹn hò, sau đó lại nhìn gương mặt trẻ trung của bà trên ảnh chụp, hốc mắt không khỏi đỏ lên. Có lẽ là do bản năng của thân thể này, hoặc cũng có lẽ chính là cảm xúc của cô. Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cha mẹ trên ảnh chụp.
Phó Thời Giác dẫn hai bé đi ra xa, để lại không gian cho Dư An An.
“Ba ba, vì sao mẹ lại khóc vậy ạ?” Gia Bối nhìn hốc mắt đỏ hoe của Dư An An.
Phó Thời Giác ngồi xổm, nghiêm túc nhìn bé: “Bởi vì mẹ đang nhớ ba mẹ của mẹ, cho nên về sau Gia Bảo và Gia Bối phải nghe lời mẹ có biết không?”
“Anh ơi, mẹ thật đáng thương. Chúng ta với ba ba đều có ba mẹ, nhưng mẹ thì lại không có.” Gia Bối nắm tay Gia Bảo, nhìn Dư An An ở phía xa.
Trong lòng Dư An An nói với bia mộ rất nhiều thứ, cô còn hi vọng 'Dư An An' lúc trước sẽ sống thật tốt, đi đến một nơi cô ấy muốn.
Khi nhìn thấy cô đứng dậy, Phó Thời Giác mới nắm tay hai tiểu gia hỏa tới gần, sau đó buông tay bọn nhóc ra, “Hai đứa chào ông bà ngoại đi.”
Gia Bảo nắm tay Gia Bối đến gần mộ, nhẹ nhàng dựa vào Dư An An: “Con chào ông ngoại bà ngoại ạ. Con là Gia Bảo!”
Gia Bối lớn mật tiến lên sờ ảnh chụp ở bia mộ, quay đầu cười, nhìn Dư An An, “Bà ngoại trông thật xinh đẹp!” Nói xong lại quay đầu vẫy tay với người trên ảnh chụp, “Chào ông ngoại bà ngoại ạ, con là Gia Bối, hai người thật là đẹp!”
Dư An An bị lời nói của bé chọc cho cười, nhớ tới câu cửa miệng của Giản Tĩnh Di: “Năm đó mẹ của con nói thế nào cũng là một 'đóa hoa' của làng trên xóm dưới, đến đời con mà nhan sắc cũng không giảm nha, tại sao mà đến tận tuổi rồi vẫn chưa thể gả đi vậy?!”
Trên đường về, Phó Thời Giác ôm Gia Bối đi trước, Dư An An nắm tay Gia Bảo đi sau. Dư An An nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông phía trước, không khỏi suy nghĩ, kỳ thật như vậy cũng khá tốt. Nếu Giản Tĩnh Di biết rằng cô không chỉ đã có chồng mà còn có đến hai đứa con, nhất định bà sẽ vui vẻ! Cô quay đầu lại, liếc về phía bia mộ, trong lòng yên lặng thì thầm. “Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ thay 'Dư An An' sống thật tốt và dạy dỗ Gia Bảo Gia Bối trưởng thành.”
“Bây giờ về quận Hương à?” Phó Thời Giác nghiêng đầu nhìn cô.
“Anh không phải đi làm à?” Dư An An thấy hắn cư nhiên muốn đi lấy đồ với mình, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh.
Phó Thời Giác nâng khóe miệng: “Một ngày thôi, vẫn phải có thời gian nghỉ ngơi chứ, coi như là chiều Gia Bảo với Gia Bối đi.”
“Hôm nay hai đứa không đi học thì có sao không?” Dư An An cảm thấy bản thân thật tội lỗi, vì mình mà hôm nay hai bé phải nghỉ học.
Phó Thời Giác còn chưa kịp mở miệng, Gia Bối đã giành trước: “Đương nhiên là không sao ạ!”
Phó Thời Giác bật cười, nhìn Dư An An: “Xem đi, hai đứa nó cũng rất vui mà.”
Dư An An cũng là từng là học sinh, biết rằng đứa trẻ nào cũng có lúc không muốn đi học, vì thế cười rồi xoa đầu Gia Bối: “Vậy hôm nay chơi cho thật vui, ngày mai phải ngoan ngoãn đi học nhé.” Gia Bối nghe xong ngoan ngoãn gật gật đầu.
Phó Thời Giác chờ đến khi bọn họ đều ngồi vào hết rồi mới khởi động xe: “Đi thôi, tôi phải qua bên kia lấy ít đồ.”
“Là nơi hồi trước chúng ta từng ở sao?”
“Chính xác là chỉ có cô ở.” Phó Thời Giác sửa lại.
Dư An An nhất thời kinh ngạc: “Vậy còn anh?”
“Tôi sao, tôi thường xuyên ở công ty.” Phó Thời Giác không thèm để ý nói. Hắn chỉ ngẫu nhiên trở về lấy quần áo, có thời gian rảnh cũng sẽ đi qua chơi với bọn Gia Bảo. Có một điều hắn không nói chính là, nếu hắn trở về thì hắn cũng sẽ ở phòng khác chứ không ở cùng phòng với cô.
Dư An An ở phía sau nhìn cái ót của hắn, trong lòng bắt đầu suy tư, thì ra quan hệ của hai người từ trước kia đã kém đến vậy rồi sao?
Xuống xe, Phó Thời Giác lấy chìa khóa, quay lại nói với ba mẹ con: “Đi thôi.”
Dư An An ngẩng đầu đánh giá, phát hiện thì ra quận Hương trong miệng Phó Thời Giác chính là quận của bất động sản - Bắc Đình Hương. năm sau, nơi này được bán đấu giá với giá cả cao ngất trời. Cho nên, ánh mắt của kẻ có tiền đều tốt vậy sao?
Dư An An đi theo Phó Thời Giác bước chân vào thang máy, nhìn động giác ấn số của Phó Thời Giác, thuận miệng hỏi: “Tầng mấy vậy?”
Phó Thời Giác vẫn tiếp tục động tác, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Tầng .”
“Hửm? Sao không chọn tầng nào cao một chút, cao một chút thì có thể nhìn thấy toàn thành thị về đêm mà.” Dư An An có chút nghi hoặc, phải biết rằng đây là vị trí đắc địa. Sau này giá của nó cao đến vậy, còn không phải bởi vì nguyên nhân này sao.
Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng , Phó Thời Giác quay đầu lại nhàn nhạt nhìn cô: “Không phải là cô sợ độ cao sao? Căn phòng này chính là do cô chọn.” Cũng chính là phòng tân hôn của bọn họ. Nhưng nhìn thấy cô hơi thất vọng, hắn lại rất nhanh liền bổ sung: “Nếu bây giờ cô không sợ, tôi còn có căn hộ ở tầng chót, cô có thể đi nhìn xem.”
@Cooking_Team