Editor: QN
//
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
Chương : Muốn sờ cái bụng thịt đó
(○` ′○)(○` ′○)(○` ′○)(○` ′○)(○` ′○)(○` ′○)(○` ′○)
Văn Thù Nhi bị Triều Lộc hỏi đến bối rối.
Cô xác thực không thích mấy lại đồ vật như chim cánh cụt, vừa nhỏ vừa yếu như vậy lại còn ríu rít cả ngày khiến người khác phiền chán. Nhưng trong đầu vẫn luôn có âm thanh nói với cô: Cô thích tiểu cánh cụt, sủng vật cô thích nhất là cánh cụt.
Văn Thù Nhi tính không để ý tới nhưng mẹ Văn lại nói với cô:
"Con cánh cụt này đang rất nổi ở trên mạng, chỉ cần lợi dụng nó tốt nhà ta không chừng còn có thể tăng danh tiếng và tiền tài"
Văn Thù Nhi lúc này mới cam nguyện để tiểu cánh cụt trở thành "sủng vật thích nhất" của mình.
Sự kiện hôm nay diễn ra ở công viên Băng Hà cũng là do mẹ Văn an bài, còn cô ý mới cả phóng viên tới. Mắt thấy tất cả mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi thế mà không hiểu được lại bị một người cắt đứt.
Một chút chột dạ nhanh chóng bị biến thành tức giận khi trước mặt mọi người bị mất mặt. Văn Thù Nhi quay đầu ra hiệu cho Tiểu Lệ.
Tiểu Lệ hiểu ý, lập tức tiến lại gần Triều Lộc.
"Mày trộm cánh cụt của Thù Nhi, mau xin lỗi Thù Nhi đi"
Triều Lộc khom lưng vẫy tay với tiểu cánh cụt "Mao mao"
Cố Thượng Nghiêu "...."
Tiểu Lệ "Này, tao đang nói chuyện cùng mày đấy, có nghe thấy không...." những tiếng còn lại đều tiêu biến ở cái nhìn nhàn nhạt của Triều Lộc.
Đôi tay Tiểu Lệ giơ lên chặn tầm mắt Triều Lộc ẩn ẩn có chút đau.
Nữ nhân này sức lực quá lớn, vừa nãy tay mình đã suýt bị gãy rồi, cô không muốn cánh tay mình bị gãy thật. Tiểu Lệ mặt xám xịt giật tay lại, không nói lời nào nữa.
Phế vật. Văn Thù Nhi trong lòng mắng một tiếng.
Ngay sau đó, cô nghiêm nghị nhìn về phía Triều Lộc, cố tình cao giọng nói "Đây là sủng vật mình thích nhất, mời bạn trả nó lại cho tôi"
Triều Lộc vẫn mặc kệ cô, dang rộng tay ra, nói một tiếng "mao mao"
Cố Thượng Nghiêu cân nhắc mãi, vẫn quyết định cho Triều Lộc mặt mũi. Hắn biệt nữu quay mặt đi, tùy ý cô đem bế mình.
"Mao Mao thực xin lỗi, chắc dọa tới em rồi" Triều Lộc vuốt vuốt lưng hắn "Là chị sơ suất không chiếu cố em tốt"
Bàn tay mềm mại của cô gái nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, tiểu cánh cụt sinh lý tính mà "pi" một tiếng, thoải mãi nheo mắt lại. Nhưng vì kháng cự đổi tên, nó xoay người lại, chổng mông về phía cô.
"Ngao ngao ngao ngao manh chết mất" Quần chúng vây xem lập tức điên lên.
"Muốn sờ cái bụng thịt đó"
"Tiểu cánh cụt không mổ cô ấy"
"Đúng vậy đúng vật, nhìn cái mông nhỏ kia đi, thoạt nhìn có chút thân cận"
"A sao lại thế này? Rốt cuộc tiểu cánh cụt là của ai?"
" Vừa nãy Thù Nhi với Tiểu Lệ đối vơi cánh cụt nhỏ có chút hung dữ"
Thân là thiên kim Văn gia, Văn Thù Nhi lớn vậy chưa từng bị mọi người xem nhẹ. Mắt thấy dư luận đối với mình càng ngày bất lợi, phóng viên được mời đến cùng nhìn mình đấy hứng thú. Văn Thù Nhi tràn ngập lửa hận trong lòng.
Cô nhìn Triều Lộc với ánh mắt trộn lẫn oán đọc, trên mặt lại đầy vẻ nhất phái chính nghĩa "Mình nhắc bạn này, bạn chưa có sự cho phép của chủ nhân đã tự ý xâm chiến sủng vật của người khác. Đã thế còn không trả lại, mình lập tức sẽ báo cảnh sát"
"Oa, Thù Nhi hảo soái"
"Tiểu cánh cụt khẳng định là của Thù Nhi, nếu không sao Thù Nhi dám báo án"
"Đúng vậy, tôi tin tưởng Thù Nhi"
"Không biết nữ nhân kia từ đâu chạy ra"
Thấy dư luận một lần nữa lại hướng về mình, Văn Thù Nhi trong lòng đấy đắc ý, cô chính trực nhìn Triều Lộc "Mình tin bạn chắc cũng không muốn chuyện này to lên, hiện tại bạn ăn năn nhận sai, mình có thể không báo an..."
Lời còn chưa nói xong, có người từ bên mép sông băng nói vọng ra "Đại tiểu thư, cô để quên cánh cụt nhỏ ở trong xe"
Mọi người "?"
Tất xả mọi người nghi hoặc ngẩng đầy, liền thấy một người đàn ông trung niên ôm một tiểu cánh cụt lông xù xù chạy tới bên Văn Thù Nhi.
Người đàn ông này rất nhiều học sinh đã nhìn thấy, hắn thường xuyên tới trường đón Văn Thù Nhi, là tài xế Văn gia.
Triều Lộc lúc này mới ngẩng đầu nhìn Văn Thù Nhi, cười trào phúng một cái "Đến cánh cụt mình nuôi còn không nhận ra sao?"
Chính trực trên mặt Văn Thù Nhi cứng lại.
Trong thế giới hiện thực, tại phòng phát sóng của Thù Nhi.
Một mảnh tĩnh mịch.
[ viết hoa xấu hổ]
[Đây chính là ăn vạ không thành còn bị vả mặt sau hahahah]
[Vẫn luôn cảm thấy Văn Thù Nhi là kỹ nữ]
[anti đừng ở đó mà nói bậy, Thù Nhi chỉ không nhận ra tiểu cánh cụt thôi]
[Tỉ muội phía trên nói đúng, tiểu cánh cụt đều lông xù xù giống nhau, ai phân biệt được]
[Đúng đúng đúng, dù sao Thù Nhi của chúng ta không sai]
Trong màn hình, tài xế mang tiểu cánh cụt đến bên Văn Thù Nhi.
Trên mặt băng, tiểu cánh cụt cuộn cuộn móng vuốt, co cổ lại, sợ hãi hướng Văn Thù Nhi "pi~"
Hai tiểu cánh cụt thoạt nhìn giống nhau như đúng.
Hận ý trong lòng Văn Thù Nhi càng. Nếu vừa rồi cô chỉ muốn giáo huấn Triều Lộc một chút thì lúc này cô muốn mạng của đối phương. (Cái này mình tự nghĩ tại không hiểu cv nghĩa gì)
Văn Thù Nhi hướng Triều Lộc xin lỗi "Nguyên lai chỉ là hiểu lầm. Tại mình buổi sáng đi có chút không cẩn thận" Khi nói chuyện, cô cố tình để lộ bàn tay bị Cố Thượng Nghiêu mổ, mày nhăn đến như thể rất đau.
Tiểu Lệ lập tức hiểu ý "Ai nha, Thù Nhi còn chảy máu kìa. Mau đi bệnh viện đi, nhỡ đâu miệng vết thượng bị nhiễm trùng thì sao giờ?"
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi" Văn Thù Nhi ôn nhu nói, cô lại hướng Triều Lộc "Bạn học, bạn cũng đừng tự trách, bạn cũng không cẩn thận mới không thê chăm sóc tốt cho tiêu cánh cụt"
"Đúng vật, tiểu cánh cụt này có chút không lễ phép, làm bị thương Thù Nhi rồi"
"Người ta thường nói chủ nhân nào sủng vật nấy, nữ sinh này thoạt nhìn có chút hung dữ a"
"Đồng tình Thù Nhi"
"Còn không phải chỉ là một sủng vật cánh cụt sao? Nữ sinh này thật đúng là làm lớn chuyện mà"
"Cô hẳn phải xin lỗi Thù Nhi"
Thấy tiêu điểm bị rời đi, Văn Thù Nhi cười thầm trong lòng nhưng chút ít này vẫn không đủ.
Trong mắt hiện ra ác ý, Văn Thù Nhi đặc biệt ôn nhu nói với Triều Lọc "Đáng tiếc không phải con cánh cụt nào cũng có thể nổi. Bạn có muốn mình chỉ cách cho không, nói không chừng nó cũng có thể mang một đợt lưu lượng"
Triều Lộc liếc cô một cái "Xin lỗi, tôi không phải bạn, tôi nuôi cánh cụt không phải vì lưu lượng"
Văn Thù Nhi "...."
Không muốn ở đây nói chuyện vô nghĩa, Triều Lộc xoay người muốn rời đi.
"Đợi đã" Văn Thù Nhi cười tươi như hoa "Bạn học, những thắc mắc của bạn mình có thể trả lời, rốt cuộc không phải tiểu cánh cụt nào cũng có thể bình tĩnh trước máy quay"
"Oa, Thì Nhi thật thiện lương a, đây chính là cho nữ nhân kia mặt mũi rồi"
"Người kia thật không biết điều, đem lòng lang dạ thú đối đãi với Thù Nhi hảo tâm"
"Khẳng định là từ nông thôn lên, chưa hiểu việc đời"
Đối mắt với nghi ngờ của mọi người, Triều Lộc chỉ kéo khóa balo ra, muốn đem tiểu cánh cụt bỏ bào nghỉ ngơi.
"Pi??" Cố Thượng Nghiêu xoay cổ.
Tựa như nhìn ra nghi hoặc trên gương mặt lông xù kia, Triều Lộc giơ tay xoa xoa đầu nó "Ngoan, nơi nà quá lạnh, để em thêm chút nữa sẽ bị đông cứng mất"
Cố Thượng Nghiêu sửng sốt.
Trước đó mỗi người đền được uống viên thức giữ ám, ở băng hà lâu cũng không ảm thấy lạnh. Nhưng tiêu cánh cụt không ăn. Tại thời đại cổ địa cầu, cánh cụt mới sinh ra cần phải ở trong túi của cha chúng để giữ ấm.
Vừa rồi đứng trên mặt bặng, Cố Thượng Nghiêu xác thực có chút lạnh chân.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn Triều Lộc với ánh mắt có chút khác.
"haha, tao thấy mày chính là cố ý mang một con giống cánh cụt nhỏ tới để cọ nhiệt Thù Nhi đi" Tiểu Lệ đột nhiên mở miệng.
"Ngọa tào, lời này có lí nhở, Tiểu Lệ một ngữ bừng tỉnh người trong mộng"
"Cọ nhiệt thật ghê tởm"
"Thế mà cứ để nó đi? Thù Nhi đúng là quá lương thiện"
"Pi" Triều Lộc còn chưa nói gì, tiểu cánh cụt trong ngực cô đột nhiên kêu lên một tiếng. Thanh âm ấy hưu lực trong trẻo lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Cố Thượng Nghiêu rũ mắt nhìn cánh cụt nhỏ trên mặt băng kia.
Cánh cụt nhỏ không rõ nguyên nhân, nhược nhược "pi" một tiếng. Rồi lại "lạch bạch lạch bạch" chủ động đi tới bên chân Triều Lộc.
Triều Lộc "?"
Mọi người "?"
Cố Thượng Nghiêu "Pi"'
Cánh cụt nhỏ run bần bật, nó trực tiếp quỳ xuống trước Cố Thượng Nghiêu.
Mọi người "!!!"
Tuy là loại sinh vật như chim cánh cụt này không thể quỳ, nhưng nhìn nó thành kính thế kia, không dám đổi tư thế mà nó cũng không giải thích được làm sao phải quỳ.
Lại nhìn tiểu cánh cụt trong lòng Triều Lộc, ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt lông xù tràn đấy chí khí bá vương.
"Song Đỉnh Lưu" không biết là ai nói "Đây mới là khí chấy của Song Đỉnh Lưu"
"Đúng vậy đúng vậy, nó ở phòng phát sóng trực tiếp gần như chỉ có biểu mặt này, khiến tôi muốn kêu bá bá"
Trên đời này tiểu cánh cụt giống nhau có rất nhiều, nhưng Song Đỉnh Lưu nhiều năm như vật chỉ xuất hiện một con. Đến đám học sinh ngày thường không có chuyện gì thì thường làm nhất chính là ngồi canh phòng phát sóng trực tiếp của Triều Lộc, vừa chờ vừa liếm hình idol nhà mình, họ tuyệt đối sẽ không nhận sai.
"Nghịch ngợm" Triều Lộc cười cười dí một cái vào trán vật nhỏ "Nhưng mà vẫn cảm ơn em đã giúp chị" Vừa nói vừa cầm lấy cánh nhỏ của hắn, tự hồ cùng hắn bắt tay.
Cố Thượng Nghiêu giật giật cổ, không được tự nhiên hừ một tiếng. Nhưng lần này hắn lại không rút cánh về.
"Xin lỗi, xin lỗi" Thanh âm tràn ngập áy náy đột nhiên vang lên bên người Triều Lộc, người đó chính là Hiểu Y cầm nhầm balo của Triều Lộc.
Hiểu y hướng Triều Lộc cúi người độ "Tôi không nên đổ lỗi cho cậu. Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Thực xin lỗi"
Triều Lộc không có phản ứng quá lớn, quần chúng vây xem xung quanh lại ồn ào:
"Hiện tại đã xác định tiểu tỉ tỉ xinh đẹp kia mới là chủ nhân của Song Đỉnh Lưu, thế của Thù Nhi...."
"Lúc trước Thù Nhi chính mình son sắt nói sủng vật của cô ấy mới là Song Đỉnh Lưu"
"Đúng vậy, đến phóng viên có khi chỉ là mời tới...."
"Nhưng Song Đỉnh Lưu chỉ có một...."
Ngụ ý không cần nói cũng biết.
Văn Thù Nhi gắt gao cắn môi, dị nghị chung quanh như lưỡi giao cứa vào mặt cô, cô chưa từng mất mặt như thế này. Bàn tay nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Trước khi Triều Lộc đi còn quay đầu lại nhắc nhở cô "Cánh cụt của cậu mới sinh được mấy tháng, đừng để cho nó đứng trên mặt băng như thế. Sủng vật không phải là công cụ"
Trên mặt Văn Thù Nhi nóng đến đau, giống như bị người ta tát một cái thật mạnh.
Balo Triều Lộc ấm áp thoải mái, tiểu cánh cụt của cô ngồi bên trong thoải mái đến nheo mắt. Trái với con bên cạnh Văn Thù Nhi, thân mình nhỏ bé đứng cũng run rẩy.
"Văn Thù Nhi thoạt nhìn không có đau lòng cho cánh cụt nhỏ của chính mình thì phải"
"Đúng vậy, tôi đột nhiên nghĩ nhỡ đâu cô ấy mới là người cọ lưu lượng?"
"Ngạch, cô nói đúng tiếng lòng của tôi"
Học sinh vây xem trào phúng thanh thanh như nhĩ, hình tượng thục nữ Văn Thù Nhi gây dựng không còn duy trì được nữa. Mắt thấy Triều Lộc nghênh ngàng rời đi Văn Thù Nhi không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo "Mày đứng lại đó cho tao"
(︶^︶)(︶^︶)(︶^︶)(︶^︶)(︶^︶)(︶^︶)(︶^︶)
//
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC