: AM - //
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
【a a a chém tổ tiết mục ngàn đao! Thế mà lại kết thúc ngay chỗ này!】
Đợi đến khi khán giả phản ứng lại xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa đã làm hỏng phòng phát sóng trực tiếp của tổ tiết mục!
【Tổ tiết mục các ngươi mang đầu tới gặp ta!】
【Dao đã chuẩn bị sẵn sàng!】
【ô ô ô đột nhiên cảm thấy cp Kỳ Ngạch và Triều Lộc này đột nhiên có chút real là sao?】
【bạn lầu trên, không phải một mình ban! Cảnh cuối cùng Kỳ Ngạch không chút do dự đem cơ hội sống cho Triều Lộc, mấy bạn nhìn lại người khác trên thuyền đi! Ai không phải chỉ nghĩ cho chính mình!】
【Chó thật, người ở trước nguy hiểm đầu tiên chắc chắn sẽ khĩ đến ích lợi của chính mình, đây là nhân tính! Nhưng Kỳ Ngạch lại hoàn toàn khác! Anh ấy đầu tiền là muốn cứu Triều Lộc! a a a tôi lại kdl! Đây là cái tình yêu thần tiên gì đâyy 】
【"Lối rẽ" chúng ta szd! 】
【 Lầu trên tỉnh lại đi. Kỳ Ngạch chỉ là một NPC thôi, kỳ tiết mục này kết thúc anh ấy cũng biến mất】
【 a a acho nên vẫn là nồi của cẩu tổ tiết mụcc】
.........
Thời điểm trên mạng đang ồn ảo cãi cọ, tòa nhà tiết mục "Diễn viên hãy nhắm mắt", tầng - trong khoang pháo hôi, Triều Lộc mở mắt.
Ánh mắt cô thảng lăng lăng nhìn từng cái khoang, nửa ngày không có phản ứng gì. Chỉ vì lúc này hình ảnh cũ vẫn chiếm cứ khung cảnh xung quanh cô: Trên mặt biển mênh mông, Kỳ Ngạch lẳng lặng ngồi trên tấm gỗ, quay đầu nhìn mình.
Triều Lộc nhắm mắt.
Hít sâu một hơi, cô cuối cùng cũng ngồi dậy.
Mà theo động tác của cô, của khoang cũng tự động mở ra, Triều Lộc liếc mắt một cái đã thấy bên ngoài đầy người.
Triều Lộc "?"
"Triều Lộc tiểu thư cô tình rồi!"
"Có đói bụng không? Có khát không?"
"Ăn uống một chút đi, ở đây tôi cái gì cũng có!"
"A A A người thật đẹp gấp lần! Triều Lộc tiểu thư, tôi rất thích cô!"
Có thể vào khoang pháo hôi đơn nhiên đều là nhân viên công tác của "Diễn viên hãy nhắm mắt", đám người này mỗi ngày đều theo dõi kịch, đã bị Triều Lộc mê hoặc, hiện giờ đều trở thành fanboy, fangirl!
"Tránh ra tránh ra! Tập trung ở chỗ này làm gì?"
Một mãnh nam đột nhiên đẩy đám người chen vào, không phải ai khác, chính là phó đạo diễn Uông Hải của chúng ta.
Không xong! Thời gian công tác lại đi xem idol bị lãnh đạo bắt gặp!
Nhóm nhân viên công tác theo bản năng rụt cổ lại, cho răng sẽ bị mắng một trận.
Ai ngờ ngay sau đó, bọn họ lại thấy Uông Hải từ phía sau lấy ra một cái bình giữ nhiệt, vẻ mặt mẹ già cười nhìn Triều Lộc nói "Triều Lộc, uống nước ấm giải khát nào"
Mọi người "............"
"Xong hết rồi, để Triều Lộc của chúng ta nghỉ ngơi thôi" Uông Hải đuổi nhân viên như đuổi ruồi bọ "Đừng có nghĩ chi phí chung truy tinh!"
Chi phí chung truy tinh?!
Uông đạo, nói chình ông à!
Xét thấy thân phận phó đạo diễn của Uông Hải, nhóm nhân viên công tác chỉ có thể giận mà không dám nối! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Uông Hải bá chiếm vị trí tốt nhất bên người Triều Lộc, phó đạo diễn của bọn họ cười mà giống như đứa ngốc, một đường hộ tống Triều Lộc ra ngoài.
Ra khỏi phòng pháo hôi, cửa phòng cách vách cũng được mở ra, có người đi ra.
Uông Hải thuận miệng giới thiệu "Cách vách là phòng pháo hôi số ........." Lời còn chưa nói xong đã bị tiếng hét kinh thiên địa quỷ thần khiếp ngắn lời:
"Lộc Lộc!!!!!!!"
Mọi người "?"
Người nọ ra từ phòng pháo hôi số giống như cẩu chạy lên "A A A à em này! Lộc Lộc chị còn nhớ em không! Em là Chân Ái Phân!"
Triều Lộc nghiêng nghiêng đầu "Chân Tiểu Manh?"
Dưới tầm mắt gϊếŧ người của Uông Hải, Chân Ái Phân dừng ở vị trí cách Triều Lộc .m thì dưng lại, cũng không dám tới gần hơn nữa "Là em!!!"
Chùng vì để đứng gần Triều Lộc thêm một chút, nhận tiện bảo vệ Triều Lộc mà Chân Ái Phân đã phải vượt năm ải, chém sáu tướng, rốt cuộc cũng nhận được nhân vật Chân Tiểu Manh này.
Uông Hải: Đến, lại một cái chi phí chung truy tinh.
Kỳ thật Triều Lộc đã quên diện mạo của Chân Ái Phân, khi Chân Ái Phân đóng vai Chân Tiểu Manh, mặt hình như cũng tân trang một ít. Cho nên ở kỳ hai của tiết mục, Triều Lộc cũng không có đem hai người thành một.
Nhưng mà, Triều Lộc vẫn cảm nhận được tình cảm của cô ấy.
Trong mắt hiện ra một chút ấm áp, Triều Lộc gật đầu với Chân Ái Phân "Lo lắng"
Chân Ái Phân đã toàn mê muội: a a a Lộc Lộc cười với mình! Cuộc đời này sống không uổng mà!!!!
Chỉ có Uông Hải nhìn Chân Ái Phân với con mắt hình viên đạn. A, cái kẻ không biết xấu hổ này.
Từ, phó hội trưởng fan club Triều Lộc chính thức mở ra hành tình đấu đá nội bộ kéo dài mấy năm.
Đương nhiên, lúc này hai người họ không biết thân phận đối phương, bọn họ chỉ từng người thỏa mãn chiếm lấy hai vị trí bên người Triều Lộc, vây quanh cô cùng đi ra.
Vào thang máy.
Của thang máy đóng lại, dừng ở đại sảnh tầng .
người Triều Lộc vừa ra trên máy, cái bên cạnh cũng cùng lúc mở ra. Thang máy từ trên tầng khá là cao đi xuống, mấy người quen cũng từ trong đi ra.
Kỳ thật cũng không thể xem như là quen, ở trong tiết mục đáp diễn mà thôi, đúng là mấy diễn viên già đóng vai ba Thẩm, mẹ Thẩm, ba Chân, mẹ Chân.
Sợ hãi đối với ba Chân vẫn còn lưu lại trong Chân Ái Phân, thấy diễn viên đóng vai ba Chân đi ra, cô ấy theo bản năng rụt về phía sau Triều Lộc.
Mấy người kia cũng không ngờ được sẽ chính diện đụng phải Triều Lộc, cũng ngẩn ra.
Căn cứ vào lễ phép, Triều Lộc vẫn thoải mái hào phóng gật đầu với bọn họ.
Bốn người diễn viên kia lại đồng thời thay đổi sắc mặt.
Lúc này, ở thang máy cuối cùng cũng có một người đi ra, là diễn viên đóng vai ba Lý. Khác với những người kia, ông ta đang gọi điện, cho nên cũng không chú đến đám người Triều Lộc.
"Ài đừng nói nữa! Trên mạng đã mắng chúng tôi đến không ra gì rồi!"
"Khí tiết tuổi già khó dữ! Khí tiết tuổi già khó giữ được!"
"Tôi cảm thấy hối hận khi nhận cái tiết mục này! Còn không bằng nhân lúc còn sớm bị loại!"
"Sớm biết đã làm thân với Triều Lộc rồi, nhân vật Chân Tiểu Manh kia cậu biết không, chỉ vì trong kịch có quan hệ tốt với Triều Lộc, cứ thế mà từ một đứa vô danh tiểu tốt thành một võng hồng nhỏ.........." Giọng nói đột nhiên im bặt, bởi vì ông ta đã thấy Triều Lộc.
"Ba Lý" sắc mạt lúc trắng lúc hồng.
"Chạy đi!" Mặt khác, mấy lão diễn viên kia kéo ông ta, năm người cúi đầu, xám xịt rời đi.
"Phi, xứng đáng!" Uông Hải khinh thường nói "Ai bảo bọn họ cậy già lên mặt! Không phải không có báo mà là chưa tới thời điểm ác giả ác báo!"
Triều Lộc không nói gì thêm, chỉ nói "Đi thôi"
Đi ra khỏi tòa nhà tổ tiết mục, Triều Lộc suýt nữa bị sốc nhiệt tình.
"Triều Lộc Triều Lộc! Chúng em yêu chị!"
"Triều Lộc Triều Lộc! Giọt sương mãi là hậu thuẫn kiên cố nhất của chị!"
"Triều Lộc Triều Lộc! Dũng cảm đi về phía trước!"
Tất cả đều là fan tiếp ứng của Triều Lộc. So với khi vừa bắt đầu kì hai, giờ phút này, số lượng "giọt sương" vây quanh tòa nhà chỉ có thể nói là tăng rất nhiều!
"Nhường một chút nhường một chút!" Uông Hải và Chân Ái Phân che chở Triều Lộc ra ngoài "Để Triều Lộc đi qua"
Các fan đều rất có trật tự, thoạt nhìn biển người tuy tấp nập nhưng đường Triều Lộc đi qua, đám người sẽ tự động tránh ra một con đường. Mọi người điên cuồng nhiệt tình với Triều Lộc nhưng lại lý trí duy trù khoảng cách .m với cô.
Đi tới nơi, Triều Lộc bỗng nhiên giơ tay, vẫy vậy cho mọi người.
Đám người lập tức như nước sôi trào lên:
"Ngao ngao ngao! Tôi chết mất! Triều Lộc đáp lại chúng ta!"
"Ô ô ô Triều Lộc để ý chúng ta!"
"Lộc nhà chúng ta đáng yêu quá!"
"Triều Lộc, chúng em yêu chị!!!"
"Đừng yêu tôi" Triều Lộc bỗng nhiên nói.
Đám người yên tĩnh chớp chớp mắt.
Triều Lộc nhìn các cô ấy "Yêu chính mình"
"Ha ha ah chúng em biết!" Nước lại lần thứ hai sôi nên, thậm chí so với vừa rồi còn muốn mạnh hơn "Cảm ơn Triều Lộc!"
"Ô ô ô Triều Lộc thực sự quá tốt!"
"Ta chưa từng làm fan idol nào như vậy!"
"Idol thần tiên!!!!"
"Triều Lộc chúng em yêu chị!!!!!!!!"
Thời điểm Triều Lộc như chúng tinh phủng nguyệt được các fan hộ tống rời đi, có một người vẫn luôn tránh trong đám người, cắn răng nhìn.
Cô ta xem quá chuyên chú đến mức không để ý đường đi dưới chân. Thế là lảo đảo, cản người "bịch" một tiếng ngã xuống đất.
Chung quanh đều là các fan điên cuồng, tất cả mọi người đều đang ngắm Triều Lộc, không có ai sẽ quan tâm người nào té ngã! Cô ta nghĩ mà oán hận. Mà như thể ứng nghiệm với ý nghĩ của cô ta, trong thoáng ngã xuống đất kia, cô ta đã bị vài người dẫm vào!
"A! Tay tôi" Cô ta đau đến hét lên, đám người kia hoàn toàn phủ lên cô. Giờ phút này, cô ta ngăn không được sợ đến phát run, trong đầu nháy mắt lóe lên vô số hình ảnh bị dẫm chết.
Thế nhưng, la hét quanh mình đột nhiên đều tĩnh lặng lại.
Cô ta theo bản năng ngẩng đầu, thấy đám người tự động tách ra hai bên. Chỗ trống, có một người đang bước tới chỗ mình.
"Có sao không?" Thanh âm người nọ như thanh thuyền êm tai, vừa nói vừa đỡ cô ta lên.
Cô ta lập tức thấy rõ mạt người đó, một khuôn mặt tuyệt mĩ có con ngươi như hoa hoa hồng mĩ lên, là Triều Lộc!
Ở trong vòng vây của mọi người, Triều Lộc giống như thiên phần hạ phàm trước mặt cô ta.
Mà chình mình lại rơi xuống nơi tối tăm bụi bặm nhất.
Cảm giác không chỗ dung thân nháy mắt tre phủ cô ta, cô ta hận không thể lần nữa chen vào đám người, tùy ý để đám người đó dẫm chết!
Chết so với bị Triều Lộc nhục nhã còn tốt hơn.
Đúng vậy, cô ta cứ nghĩ Triều Lộc sẽ mượn cơ hội này nhục nhã mình, chế nhạo mình, dùng tất cả những ngôn ngữ ác độc nhất tra tấn mình! Triều Lộc, tao đã sớm nhìn thấu mày, mày chính là một con ả ác độc!
Nhưng mà, sau khi nâng cô ta dây, Triều Lộc liền xoay người đi.
Cô ta trợn tròn mắt, nhịn không được đuổi theo "Mày.......Mày cứ như vậy rời đi?"
Triều Lộc nghĩ nghĩ "Lý trí truy tinh" Căn bản là không nhận ra cô ta là ai.
"A? Đây không phải Thù Nhi sao?" Trong đám người đột nhiên vang lên âm thanh nghị luận.
"Sao lại xấu như vậy? Tôi còn nhạn không ra?"
"Nó tới làm gì? Hay là tâm bất an!"
Triều Lộc đã sớm đi không thấy bóng người. Giờ phút này, Thù Nhi cảm nhận được rõ ràng cái gì là khắc cốt sỉ nhục.
Mày coi đối phương là kẻ địch, đối phương lại không nhớ mày là ai.
Tự rước lấy nhục, Thù Nhi, mày đúng là tự rước lấy nhục mà!
Ven đường trong một chiếc huyền phù xe xã hoa, đỉnh lưu Lâm Bắc đem tất cả những thứ này thu vào trong mắt.
"Anh Bắc, chúng ta đi thôi" Người đại diện lo lắng nói.
Lâm Bắc lại kéo thẳng cửa xe ra, xuống xe.
"Triều Lộc" Cậu mở miệng liền kêu.
Triều Lộc đi đằng trước xoay người lại.
Cũng may, Triều Lộc vẫn gật đầu nhàn nhạt với cậu "Chào anh"
Lâm Bắc trong lòng vui vẻ "Anh đưa em"
Triều Lộc đang muốn nói cái gì đó, trước người cô đột nhiên dừng lại một chiếc siêu siêu siêu cấp xe sang.
Tài xế "Triều Lộc tiểu thư, ông chủ để tôi tới đón ngài" Dứt lời, đưa cho Triều Lộc một tấm thẻ tráng, hoa văn bạc, nhìn qua rất xa hoa.
Trên tấm thẻ chỉ có hai chữ: Chờ anh.
Chữ kí là: Kỳ Ngạch.
Kỳ Ngạch.....
Kỳ Ngạch?!
Triều Lộc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ven đường.
——————————————
Còn chương
: PM - //