Editor: QN
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
Chương : "Kêu papa"
(づ ̄ ̄)づ╭~(づ ̄ ̄)づ╭~(づ ̄ ̄)づ╭~(づ ̄ ̄)づ╭~(づ ̄ ̄)づ╭~(づ ̄ ̄)づ╭~(づ ̄ ̄)づ╭~
Không có tích phân, không thể đổi thẻ thể lực.
Mà gã kia lại đang tới gần họ, trên mặt nở nụ cười dữ tợn.
"Xú □□!" cười một tiếng ác ý, bàn tay vung về phía Triều Lộc.
Nhanh chóng quyết định, cô bế cánh cụt nhỏ chạy tới bên cửa sổ, chống ở bệ cửa sổ, nhảy ra.
Gió thổi tung tấm gạc trắng, mấy sợi tóc bên tai Triều Lộc bay bay trời chiếu vào khuôn mặt thon gầy của cô gái, trên chiếc mũi nhỏ và đôi môi nhạt màu... Giờ phút này, khuôn mặt ảm đạm của cô như phát sáng.
Triều Lộc một tay chống xuống đất, tiếp đất một cách đầy xoáy khí. Đáng tiếc tố chất thân thể này quá kém vì thế ngay sau đó cô loạng choạng, chận như nhũn ra.
"Pi"
Triều Lộc quay đầu, thấy gã kia đã đứng bên cửa sổ.
Cô cắn răng bò dậy chạy. Nhưng thân thể này quá yếu, cánh tay cô mềm nhũn, cánh cụt nhỏ cũng vì thế mà rơi xuống đất.
"Pi"
Chạy!
Nhưng đã không kịp nữa rồi, gã kia đã đứng ở phía sau cánh cụt nhỏ, giơ tay chém xuống "Mày chết đi"
Triều Lộc phản xạ có điều kiện mà nhào ra lấy người mình che chắn cho cánh cụt nhỏ.
Cố Thượng Nghiêu "?" Ngu xuẩn, ngươi làm cái gì đấy?
"Đừng có xem vào việc của người khác như thế chứ!" Trên đỉnh đầu hai người, gã kia vặn vặn cổ tay, dùng dao đâm thẳng xuống mặt cô.
Triều Lộc muốn tránh cũng không được.
Nhưng dù thế thì cô cũng không hối hận.
Nói nhẹ bên tai tiểu cánh cụt "Đừng sợ"
Cố Thượng Nghiêu sửng sốt.
Chính là lúc này ——
"A" phía trước hẻm nhỏ đột nhiên có một tiếng hét sợ hãi, là một nữ sinh đi ngang qua.
"Cút" gã kia ngẩng đầu, hung thần ác sát quát.
Triều Lộc đôi mắt sáng ngời "Hệ thống, kia là Sầm Tiểu Mộc à?"
"Đúng vậy nha~"
Sầm Tiểu Mộc ở hiện thực là một cái tên rất có ảnh hương, tên thật là Mộc Mộc, tổ tiết mục tất nhiên sẽ cho cô ấy đảm đương một tiết mục quan trọng. Cũng có nghĩa là nơi nào có Sầm Tiểu Mộc nơi đấy sẽ được chiếu trên phòng phát sóng riêng của cô.
Phổ cập khoa học về quy tắc phát sóng trực tiếp của "Diễn viên hãy nhắm mắt" một chút: Tổ tiết mục cho mỗi nhân vật quan trọng một phòng phát sóng trực tiếp, khán giả thích xem diễn viên nào thì có thể vào phòng phát sóng của người ấy, có thể xem từ góc nhìn của người ấy.
Đương nhiên, pháo hôi như Triều Lộc không xứng có một phòng phát sóng. Nếu cô muốn lộ mặt trước người xem, chỉ có thể —— phát sóng ké của người khác.
Sầm Tiểu Mộc ở chỗ nãy, bất cứ nơi nào cô ấy nhìn thấy thì tất nhiên nơi ấy sẽ được chiếu trên màn hình. Nghĩ đến đây, Triều Lộc cái khó ló cái khôn, một là không làm, hai là phải làm đến cùng.
Trong thế giới hiện thực, phòng phát sóng trực tiếp của Sầm Tiểu Mộc có rất nhiều người xem.
Sầm Tiểu Mộc xuất thân cai quý lại thích làm từ thiện nên có được một lượng fan lớn. Ngay khi thông báo về thời gian phát sóng của Sầm Tiểu Mộc, phòng phát sóng của cô ấy đã có một lượng người hâm mộ lớn ngồi canh.
[ Đừng vào đấy Mộc Mộc, đừng vào đấy] (Câu này mình tự chế, tại không hiểu nghĩa cv là gì nên để thế)
[A, Mộc Mộc định đi vào cái ngõ đấy sao/ Cẩn thận gặp phải biếи ŧɦái đấy Mộc Mộc]
[Lầu trên xin hãy ngậm cái miệng thối của người lại]
[Ngọa tào! Tôi không nhìn lầm chứ, phía trước có người định gϊếŧ người]
[Mộc Mộc chạy ngay đi]
[Tôi cũng nghĩ phải chạy, nhưng mà chị gái nhỏ phía trước thì phải làm sao bây giờ?] Làn sóng mới trên màn hình thổi qua, tất cả mọi người chứng kiến trường hợp trong màn hình.
Chị gái nhỏ mặc trang phục bệnh nhân, yếu ớt đến mức gió cũng có thể thôi qua. Đột nhiên cô gái mang cánh cụt nhỏ lông xù xù trong ngực ra, không chút do dự đặt giữa hai chân.
"Kêu papa"
Đứng mình mất giây.
[A A A, cute quá đi]
[chim cánh cụt ba ba dục túi nhi sao? hahaha ta get được một điểm dễ thương]
[Trong vòng giây ta cần có tên tuổi của tiểu tỉ tỉ này]
[Từ từ, cánh cụt nhỏ từ đầu đến cuối đều được chị gái nhỏ giấu trong ngực, hơn nữa trên trên người còn có máu... Chị ấy là đang bảo vệ nó sao?]
[a a a tiểu tỉ tỉ quả thực là người mĩ thiện tâm]
[Ngươi thấy đẹp chỗ nào, ta thấy chỉ có một người xấu thôi]
[Mấy đứa không có học thật sự là chỗ nào cũng có]
[ngao ngao ngao, tôi bị ánh mắt kia của chị ấy làm tìm đập thình thịch. Có ai chụp lại không??]
[ Chính là ánh mặt của chị ấy khi nhìn thằng gϊếŧ người kia!!! Ô ô ô tim tôi làm sao thế này, chị gái nhỏ cố lênn]
[Ánh mắt gì? Tôi nghi ngờ tôi với các bạn không xem cùng một kênh phát sóng...]
[ ơ? Chị gái nhỏ kia đâu rồi, sao lại không thấy nữa]
[ Mộc Mộc rời khỏi cái ngõ kia rồi. Cái phòng này được chiếu từ góc nhìn Mộc Mộc, em ấy không thấy thì chúng ta cũng sẽ không thấy...]
[ anh anh anh, muốn nhìn chị ấy đánh lại]
Giờ phút này, thế giới Kịch Bản, phản sát tiến hành trung (Chương này khó hiểu quá)
Triều Lộc chọc chọc hệ thống "Giá trị gà gáy hiện tại là bao nhiêu?"
Hệ thống " nha"
Giá trị gà gáy chính là trong khi người xem ở phòng phát sóng gọi tên bạn, trải qua một loạt quá trình phức tạp rồi tính ra kết quả. Giá trị gà gáy cộng lại thành tích phân, có thể dùng để đổi đạo cụ với hệ thống.
Triều Lộc chậm rãi đứng lên "Thẻ thể lực"
Hệ thống "Được"
Thẻ thể lực đi vào người cô chỉ trong giây lát.
Triều Lộc xoay xoay cổ ta phát ra hai tiếng "ca ca"
Một giây trước còn yếu đến mức gió cũng có thể thổi ngã, hiện tại lại giống như một vị lão đại, cánh cụt nhỏ bị cô đặt xuống đất ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Mà giờ phút này, gã bị Triều Lộc nhìn thẳng, đột nhiên có một trận sởn gai óc. Ánh mắt con bé kia nhìn gã như nhìn một người chết.
Nhưng gã không tin vào mấy thứ tâm linh, chỉ là một con bé nhỏ nhoi, nó có thể lợi hại đến thế nào?
Nghĩ đến đây, gã cầm dao chạy về phía trước.
Ngay sau đó ——
"A ——" Kẻ ngược đãi mèo bị đá trúng ngực, ngã xuống đất kêu thê thảm.
Dao trong tay cũng không cầm chắc, đối diện với đôi mắt nghiêm nghị mà tràn đầy sát khí của cô gái, gã cảm thấy cả linh hồn như bị nhìn trúng.
"Đừng, đừng gϊếŧ tôi" gã té lộn nhào trên mặt đất, bò dậy chạy đi.
Triều Lộc mặt vô tình, chận đá một cái lon trên mặt đất.
"Phanh" một tiếng vang lên, cái lon bị đá trúng cái ót kẻ ngược đãi mèo.
"a!!!" mắt gã đầy sao, ngã thẳng xuống đất.
Nếu người xem ở phòng phát sóng trực tiếp xem được thì chắc chắn muốn hô lớn một tiếng hoan hô.
Kế tiếp đó là một cảnh "cực kì bi thảm" đơn phương đánh nhau.
"Không dám nữa! Em không dám nữa! Mong chị tha mạng... phốc" Gã phun ra một cái răng cửa.
"Lúc mày gϊếŧ hại những con mèo đó, có nghĩ đến thời điểm này không?"
Triều Lộc một đấm rồi một đấm, đúng chuẩn mà đánh vào người gã kia. Nhờ tác dụng của thẻ thể lực mà tay cô không có một chút đau đớn nào, chỉ có sát ý còn trên người cô.
"Ở một nơi không ai nhìn thấy, rốt cuộc mày đã gϊếŧ bao nhiêu con mèo rồi?"
Triều Lộc nhấc chân.
"Phanh——" cả người gã như bay lên, như một đường parabol ngã vào đống rác.
Tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên, Cố Thượng Nghiêu nhịn không được nhíu mày: Cô gái này ăn rau chân vịt à?
Ở một nơi khác, Sầm Tiểu Mộc bởi mình thế lực đơn mỏng, chạy ra khỏi ngõ liền cầm điện thoại gọi cảnh sát "Alo, xin chào tôi muốn báo án...."
"Cô muốn báo cái gì?" một giọng nói thanh lãnh bỗng nhiên vang lên phía sau.
Sầm Tiểu Mộc quay đầu lại liền thấy một người đàn ông anh tuấn. Trọng điểm là người này còn mặc cảnh phục.
"Mau, ngõ nhỏ kia có người định gϊếŧ người"
Lúc Sở Lâm Bắc vội vàng chạy tới, hiện trường chỉ còn gã kia nằm trong đống rác một chút hơi tàn.
"Không, không dám... tôi... không dám..."
Bên chân gã còn có một hàng chữ máu.
Người này ngược đãi mèo, chứng cứ cách m rẽ phải.
Sở Lâm Bắc "..."
Hôm nay là ngày hắn tuần tra vùng này, thân là một cảnh sát tốt, Sở Lâm Bắc thật sự đã đi đúng về phái trước, rẽ phải m.
Hắn đi vào tào chung cư cũ nát, vừa liếc mắt dã thấy gầm cầu thang đầy máu cùng với phần chân, tay bị chặt đứt của mèo nhỏ.
Sở Lâm Bắc "!"
"Meo" Mèo trắng nhỏ từ trong nhà một hộ gia đình sợ hãi chạy ra.
Nó còn sống.
Thế giới hiện thực, trong phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Bắc.
[ ngao ngao ngao là chị ấy làm sao? Là chị ấy đánh thắng đó sao?]
[Bạn béo lầu trên, cho bạn biết một bí mật: Tôi cũng là người từ phòng phát sóng Mộc Mộc vào đâu]
[Phòng phát sóng Mộc Mộc +]
[Cái bạn nói cái gì đấy? Sao mình không hiểu gì cả?]
[Nơi này là phòng phát sóng của Bắc ca, xin đừng nhắc đến minh tinh khác, cảm ơn!]
[Tọa độ phòng phát sóng trực tiếp của Mộc Mộc: Chị gái nhỏ thất sự rất bạo a! đại gia mau xem đi!]
[Ở đây chỉ nói về Bắc ca, cảm ơn!]
[ Fans bây giờ làm sao vậy? Có hiểu quy tắc không?]
[Làm phiền quản trị viên kick mất đứa kia ra ngoài]
Lâm Bắc hằng năm đứng đầu bảng xếp hạng về số lượng người hâm hộ, fans phải có hàng ngàn hàng vạn, mấy bình luận cứ thôi phồng "tiểu tỉ tỉ" đã bị nhấn chìm bởi hàng vạn bình luận.
Mắt thấy cảnh sát đem gã ngược đãi mèo đã nửa sống nửa chết mang đi, Triều Lộc mới từ từ trong đám người biến mất.
"Hệ thống, tôi còn bao nhiêu giá trị gà gáy?" Triều Lộc chậm rì rì hỏi.
"Còn , cách giá trị mãn cách còn rất xa. Tiểu tỉ tỉ cố lên"
"Đừng gọi tôi như thế"
Ngay lúc cô hỏi giá trị gà gáy, trong đầu Triều Lộc cũng tự động hiện lên một con gà vàng đang thét chói tai (chắc là kiểu hình con gà đang hét ất, chứ có âm thanh thì khó chịu chết)
Khi màu xanh lục lấp đầy con gà, giá trị gà gáy mới tính là mãn cách, hệ thống đã nói với cô, chỉ khi giá trị gà gáy mãn cách có thể trở về mạt thế.
Mạt thế ở địa cầu không có gì cả nhưng lại có dì nhỏ của cô.
Triều Lộc từ nhỏ cùng dì sống nương tựa cùng nhau, cô tuyệt đối không mặc kệ dì.
Liếc thấy điểm lục trên con gà chỉ điệm cỗ lông mao, Triều Lộc chỉ có thể tự cổ vũ cho chính mình "Cố lên! Nhất định sẽ trở về được!"
"Pi——" cánh cụt bảo bảo trong ngực nộn nộn kêu lên một tiếng.
Triều Lộc cúi đầu, cùng khuôn mặt nhỏ nghiêm túc đầy lông đối diện. Ngay sau đó, cô sờ sờ bụng nhỏ của nó "Đói bụng?"
Cố Thượng Nghiêu muốn điên mất: ta bảo ngươi bỏ ta ra.
Thân là Hoàng Thái Tử đế quốc của đại vũ trụ thế mà bị một người con gái tay trói gà không chạt [ừ thì không chặt, chỉ chói người mới chặt thôi:)))] ôm trong ngực tùy tiện xoa bóp, còn đứng giữa đường cho người ta xem. Sức chịu đựng của Cố Thượng đã đến giới hạn.
Triều Lộc không có một chút nào gọi là sợ cả, lấy điện thoại ra "Mua cho em một chút thức ăn, em muốn ăn gì..." giọng nói đột nhiên dừng lại, chính là lúc cô vừa lấy điện thoại ra thì thấy một thông báo từ ngân hàng: "Tài khoản của bạn đã bị đóng băng"
Cũng chính lúc này, điện thoại kịch liệt vang lên.
Tên hiện thị: Mẹ
Triều Lộc nghĩ nghĩ, bấm nghe.
Mẹ Văn giọng nói như đã tức đến hộc máu vọng ra "Mày lập tức trở về cho tao, lập tức phối hợp với bác sĩ để em gái mày phẫu thuật bằng không một phân tiền mày cũng đừng nghĩ đến"
Triều Lộc lười phản ứng, trực tiếp ấn kết thúc cuộc gọi.
"Tao nói cho mày biết, nếu như không có bọn tao, mày cái gì cũng không..." Mẹ Văn còn chưa nói xong, điện thoại đã phát ra tiếng "đô đô".
Mẹ Văn tức giận đến mỡ trên eo cũng run run "Cái đồ mất dạy, đồ mất dạy"
'Mẹ, chị ấy không chịu trở về sao" [về để chết hay gì :))] Phía sau vang lên một giọng nữ sốt ruột, lo lắng. Đó là một thiếu nữ trên người toàn quần áo tinh xảo đang ngồi trên sofa đẹp đẽ quý giá uống trà. (Một đứa con do chính mình đẻ ra và một đứa con do chính mình nuôi lớn thì chắc chắn đứa được nuôi có tình cảm hơn nhưng dù gì thì con cũng là do mình dứt ruột đẻ ra mà phân biệt như thế, quả là cha mẹ tốt, cha mẹ tốt )
Mẹ Văn lập tức quay đầu an ủi cô "Thù nhi yên tâm, nó chỉ là một học sinh, bây giờ lại không có một xu dính túi, có thể đi được đâu? Mẹ con mình chờ nó quay về cầu xin chúng ta"
"Vẫn không nên ép bị ấy quá"
"Con đấy, chính là quá lương thiện..."
Ở bên kia, Triều - không một xu dính túi - Lộc ôm cánh cụt nhỏ đứng ở ven đường, lo lắng xem có nên dùng giá trị gà gáy còn lại để đổi thức ăn không, đột nhiên có người đưa cho cô tệ.
Triều Lộc "?"
(づ ̄ ̄)づ╭~(づ ̄ ̄)づ╭~(づ ̄ ̄)づ╭~(づ ̄ ̄)づ╭~(づ ̄ ̄)づ╭~(づ ̄ ̄)づ╭~'(づ ̄ ̄)づ╭~
Cái chương này vừa khó hiểu vừa cho mọi người biết thêm một cha mẹ "cực phẩm"
Cái phim "Bệnh viện thần ái" ấy mọi người, xem thử đi, hay lắm. Mình xem xong bây giờ xem phim gì mà thấy Quang Trung là sợ luôn:)) Ám ảnh thật sự. Mà công nhận diễn viên diễn đỉnh dã man luôn.
//
Beta: //
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC