//
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
Chương : Hương vị ngọt ngào ôn nhu
Cố Thượng Nghiêu mặt vô tình dời tâm mắt.
"Anh là ai?" Thiếu niên tóc hoa râm, cũng chính là Thẩm Lâm Bắc lập tức cảnh giác "Anh sao lại ở trên thuyền?"
Ánh mắt Cố Thượng Nghiêu từ mặt cậu ta chuyển đến cổ. Nhìn chằm chằm cổ cậu ta một cái chớp mắt, Cố Thượng Nghiêu bỗng cười nhạo một tiếng, lướt qua bọn họ, đi vào sau trong hành lang.
"Này ——"
Thiết nữa vội lôi Thẩm Lâm Bắc lại "Vừa nãy em ở bên ngoài thấy người này...."
Cố Thượng Nghiêu sải bước đi về phía trước "Cô ấy ở đâu?"
Thanh âm Lục Kỳ lập tức vang lên trong đầu "Tầng dưới cùng kho chuyên để hàng! Ở tầng dưới cùng kho chuyên để hàng!"
Phía trước có một lối an toàn, Cố Thượng Nghiêu bước chân vừa chuyển "cộp cộp cộp" xuống thẳng tầng dưới kho chuyên để hàng.
Sau đó, anh liếc mắt một cái thấy kho bị một sợi xích thô khóa lại!
Lục Kỳ "Cậu từ từ, để tôi xem chìa khóa bị lão thái bà kia......."
"Phanh ——" một tiếng lớn, Cố Thượng Nghiêu một chân đá văng cửa kho.
Bụi bặm bốc lên, mùi mốc thối ấp vào mặt!
Cố Thượng Nghiêu thấy cô gái nhỏ gầy hơi thở thoi thóp ngã cạnh cửa.
Một khắc kia, khóe mắt anh như muốn nứt ra "Triều Lộc ——"
Tiểu Lộc cảm thấy mình có một giấc mơ thật dài thật dài, trong mơ là tang thi đầy trời gϊếŧ không hết, một người đàn ông giống như thiên thần từ trên trời hạ phàm xuống, còn tựa như, có người vẫn luôn gọi tên cô: Triều Lộc, Triều Lộc, Triều Lộc....
Triều Lộc mở choàng mắt.
Tầm nhìn mơ hồ, lại còn đau đầu hoa mắt. Nhưng trước ánh đèn nhu hòa, cô cảm thấy mình đang nằm ở một nơi vô cùng thoải mái.
Cô nỗ lực ngưng tụ tầm mắt, lọt vào mắt là một cánh tay rắn chắc của người đàn ông, hầu kết rắn, đường cong đẹp đẽ của hàm dưới như đao tước....
Cánh tay rắn chắc kia bỗng duỗi về phía cô, Triều Lộc tay mắt lanh lẹ bắt lấy "Anh là?" Thanh âm nghẹn ngào, cơ hồ là khí âm.
Giọng nói người đàn ông có chút do dự "Chim cánh cụt........"
Lòng bàn tay bám vào cánh tay kiên cố lại nóng rực làm Triều Lộc lại có chút mơ mơ màng màng "Kỳ Ngỗng? Cái tên này thật kì quái."
Cố Thượng Nghiêu "......"
Sức lực cô có hạn, vừa nói được mấy câu lại hôn mê bất tỉnh.
Thời gian kế tiếp, Triều Lộc cũng có tỉnh vài lần. Mỗi lần người đàn ông đều sẽ đút cho cô ăn một ít, cháo nóng, canh gạo kê, hoành thánh nhỏ, sui cảo nhỏ.... Cô vẫn không thấy rõ mắt anh, chỉ nhớ rõ hầu kết được giấu ở dưới ái theo động tác của anh mà phập phồng lên xuống.
Được anh tỉ mỉ chiếu cố, thân thể Tưởng Tiểu Khê cuối cùng cũng tốt lên.
Ngày nọ vào sáng sớm, Triều Lộc mở đôi mắt trong veo.
Lọt vào mắt là trần nhà trên đỉnh, chỉ đơn là màu trắng được khắc hoa trang trí, nơi này hẳn là trong phòng giành cho khách của khoang tàu. Vừa quay đầu, cô liền thấy người đàn ông ngồi ở mép giường.
Anh ta cả người thả lòng ngồi trên ghế, chân dài giao nhau dãn ra, sơ mi trắng bao vây cả thân hình rắn chắc hữu lực, tràn đầy nam tính khiến người ta không thể bỏ qua.
Dưới ánh đèn, ánh mắt Triều Lộc dừng ở hầu kết anh, cứ như vậy nghiêng đầu nhìn chằm chằm.
Đúng vào lúc này, lông mi người đàn ông giật giật, anh mở mắt.
"Tỉnh?" Tầm mắt nhìn đến Triều Lộc, cặp mắt đen của người đàn ông đột nhiên sáng bừng, anh cơ hồ là theo bản năng duỗi tay sờ trán cô "Cảm thấy như thế nào?"
Triều Lộc giơ tay, lại lần nữa bắt lấy tay anh.
Anh đứng, cô nằm, bốn mắt nhìn, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở nhau trong phút chốc.
Cô ngửi thấy hơi thở nóng bỏng đầy nam tính của anh, anh gửi được mùi hương thơm cơ thể tự nhiên của thiếu nữ trên người cô.
Triều Lộc nghiêng đầu trên gối, nhìn tứ dưới lên trên người anh "Kỳ Ngạch?"
Cố Thượng Nghiêu "........."
Kệ, em cao hứng là tốt.
Anh đứng thẳng dậy, đưa bình giữ nhiệt đã sớm chuẩn bị cho cô "Uống đi"
Là nước mật ong ấm ngọt.
Triều Lộc ngồi dựa vào đầu giường, một mặt miệng nhỏ một ngụm lại một ngụm uống, một mặt đánh giá người đàn ông.
"Vì cái gì cứu tôi?"
Cố Thượng Nghiêu kéo ghế ra, chân dài ngồi xuống "Xem như không nhìn được đi"
Đây là lời nói thật.
Cố Thượng Nghiêu thật ra cũng không có tính toàn vào thế giới kịch bản lần nữa nhưng nhìn kịch bản tổ tiết mục chuẩn bị cho cô ấy, anh thật sự nhìn không được!
May mà kĩ thuật của Lục Kỳ đã làm đến thành thục, Cố Thượng Nghiêu tốt xấu gì lần này cũng có thể làm người. Trước mắt thân thể này là Cố Thượng Nghiêu tạo ra theo chính bộ dáng của mình, nhưng vì an toàn nên anh đã thay đổi khuôn mặt của chính mình.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi nhìn qua Triều Lộc. Chỉ thấy dưới ánh đèn nhu hòa, cô gái ôm gối ngồi trên giường. Cô mặc một áo ngủ nhung màu trắng của san hô, hơn nữa nửa khuôn mặt chỏ đều chôn dưới cô áo, tựa như một con mèo con vải, khó có khi ngoan ngoãn.
Bỗng nhiên cô ngước mắt nhìn, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh "Cảm ơn anh"
Cố Thượng Nghiêu đối diện với cô.
Sóng biển vỗ vào thân tàu tạo ra tiếng vang "ào ào" nhưng rất nhỏ. Trong phòng lại càng thêm yên tĩnh.
Cố Thượng Nghiêu khụ một tiếng, không tự nhiên nói "Không có gì"
Triều Lộc cúi đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt. Cô đang định nói cái gì đó, chỉ nghe "Cốc cốc cốc" ba tiếng, của phòng bị gõ vang.
Cố Thượng Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt ánh mắt anh hoàn toàn thay đổi.
Mở cửa, bên ngoài là một đôi nam nữ thiếu niên. Chính là Thẩm Lâm Bắc với bạn gái nhỏ của cậu Lý Vi Nhi.
"Mấy người có chuyện gì?" Cố Thượng Nghiêu ôm cánh tay dựa vào cửa, cũng không tính để người đi vào.
Thẩm Lâm Bắc lập tức tức giận "Anh đây là thái độ gì?"
Lý Vi Nhi vội kéo cậu lại, quay đầu lại cười thân thiện với Cố Thượng Nghiêu "Nếu mọi người cùng ở cùng một chiếc tàu thì phải đồng tâm hiệp lực. Hiện tại mọi người đang ở đại sảnh thương lượng kế tiếp nên làm gì, các anh có muốn đi cùng không?"
Cố Thượng Nghiêu "Không cần thiết"
Mày đẹp thiếu nữ nhăn lại "Chính là....."
Triều Lộc nghe thấy tiếng con gái ở cửa lầm bẩn lẩm bẩm, cô tò mò ngó đầu ra xem. Vừa lúc này Cố Thượng Nghiêu thay đổi tư thế, lướt qua đầu vai anh, Triều Lộc lập tức đối diễn với đôi mắt mỹ lệ như hoa hồng.
Triều Lộc "!"
Cô đột nhiên quay đầu, nhìn vào cái gương trên tường hiện ra một gương mặt bình đạm mà lại khiếp sợ. Bên cạnh gương mặt này, Lí Vi Nhi ở cửa vẫn còn cười xinh đẹp.
Sao lại thế này?!
Phòng phát sóng số , thế giới hiện thực.
[Sao lại thế này? Hai người này là ai?]
[ Chắc là người qua đường đi, lớn lên trông thường thường vô kỳ như này chắc không phải vai chính đâu]
[Kịch bản tàu ma thực là khảo nghiệm nhân tính đi, Triều Lộc tâm còn khá tốt đó, còn cố ý đi thăm người qua đường]
[Tốt cái gì mà tốt, người sáng suốt đều nhìn được Triều Lộc đây là dính chặt Sở Lâm Bắc. Ghê tởm!]
[Triều Lộc thỏa thích ăn vạ đỉnh lưu!]
Cơ hồ người xem đều nhầm Lý Vi Nhi thành Triều Lộc bởi cô ta với Triều Lộc có cùng một khuôn mặt! Mà Triều Lộc chân chính lại có một khuôn mặt của người qua đường, hoàn toàn bị người xem quên đi.
Đây đúng là điều tổ tiết mục đã thay đổi trong kỳ hai: Tất cả diễn viên đều tham gia một cách ẩn danh, các phòng phát sóng trực tiếp cũng đều để ở phương thức ẩn danh. Diễn viên cũng có thể tự do chọn mặt người nào đó khi vào trong thế giới kịch.
Mỹ danh nói là: Công bằng.
Đương nhiên, giống như Lâm Bắc không có bất kì vết nhơ lớn nào thì đơn nhiên sẽ dùng gương mặt của chính mình. Một số diễn viên bị mắng quá thảm ở kỳ đầu của chương trình sẽ chọn đổi một khuôn mặt để làm lại từ đầu. Cho nên cái thay đổ này đều đối với dại đa số diễn viên đều có lợi, chỉ trừ Triều Lộc.
"Ta chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy!" Trong tòa nhà tổ tiết mục, Uông Hải ở trong văn phòng của mình tức đến đi qua đi lại "Ta đã nói sao Tiêu Đại Vĩ lại để Lộc Lộc chúng ta diễn pháo hôi, thì ra......Thì ra........"
Quy định thay đổi, pháo hôi không thể lựa chọn mặt cho chính mình, chỉ có thể được xác định bởi nội bộ tổ tiết mục.
"Cứ như vậy người xem cứ liều mạng bầu phiếu cho Lộc Lộc chúng ta, mấy số phiếu này cũng không tự chạy đến được lên đầu cháu ấy!" Chỉ biết để nữ diễn viên dùng mặt Triều Lộc chiếm tiện nghi!
Trợ lí nhỏ do do dự dự "Kia vạn nhất diễn viên Lí Vi Nhi kia làm hỏng ấn tượng người xem......"
"Khẳng định sẽ tính lên đầu Lộc Lộc chúng ta đó!" Uông Hải căm giận "Độc! Chiêu này quá độc! Ai đưa ra chủ ý đó cho Tiêu Đại Vĩ?!"
Thế giới Kịch Bản.
Sau khi được hệ thống phổ cập khoa học, Triều Lộc rốt cuộc cũng hiểu tiền căn hậu quả. Muốn làm điều xấu với cô?
"Ký chủ chị chị chị đừng làm xằng bậy đó!" Cảm ứng được cảm xúc Triều Lộc, hệ thống liền nóng nảy "Nếu chị làm xấu mặt cô ta, ở trong mắt người xem chính là Triều Lộc ăn mệt, giá trị gà gáy của chị sẽ giảm đó!"
Triều Lộc gắt gao nhìn chằm chằm thứ Lý Vi Nhi đang ôm, trong ngực cô ta ôm chính là tiểu chim cánh cụt.
Con này cùng Mao Mao lớn lên giống nhau như đúc.
Copy mặt mình còn chưa tính, còn dám copy cả tiểu cánh cụt của mình!
Triều Lộc ánh mắt hoàn toàn thay đổi mà trầm xuống!
Cố Thượng Nghiêu đây cũng thấy con cánh cụt kia, anh nhìn Lý Vi Nhi, chán ghét ở đáy mắt rốt cuộc không áp xuống được "Kiên nhẫn của tôi có hạn, không nên ép tôi nói lời thô tục"
Lý Vi Nhi bị anh dọa chạy
Cố Thượng Nghiêu "phanh " một tiếng không do dự đóng sầm cửa phòng.
Ánh mắt Triều Lộc vừa động, ánh mắt nhìn anh cũng không khỏi có chút biến hóa.
Cố Thượng Nghiêu thật ra cũng không chút ý sắc mặt Triều Lộc, anh đang vội phân phó Lục Kỳ làm việc.
"Tìm được chứng cứ?"
"Tôi làm việc cậu cứ yên tâm!"
Cố Thượng Nghiêu khóe môi cong lên một ý cười lạnh "Vậy đăng đi"
———————
: - //
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC