Editor: QN
//
Chương : Tình yêu tuyệt mĩ!
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
(‾◡◝)(‾◡◝)(‾◡◝)(‾◡◝)
"Cái người nam ngồi xe lăn kia là phụ đạo viên phòng thí nghiệm sinh vật YTV, cùng với Sầm Tiểu Mộc, ,Lâm Thư, thậm chí là cả Thẩm Dũng đều có rất nhiều cơ hội tiếp xúc" Lục Kỳ nói.
Cố Thượng Nghiêu càng chắc chắn "Hôm đó tôi ở Sở gia gặp được hộ sĩ tiêm Penicillin vào Thẩm Dũng, đêm đó Thiển Bạch là gia viên dương cầm ở Sở gia"
"Chẳng lẽ hắn là hung phạm?" Lục Kỳ kinh ngạc "Lại nói lần trước tôi hỏi Mộc Mộc ai làm hại Sầm Tiểu Mộc tự sát, cô ấy không chịu nói cho tôi, nói là lúc trước kí hiệp nghị bảo mật không thể tiết lộ kịch...."
Cố Thượng Nghiêu không đáp lại Lục Kỳ, hắn ngẩng đầu nhìn hành lang, Triều Lộc vẫn không trở về.
Hắn cúi đầu nhìn chân, đáng chết, hôm nay không mang giày.
Nội tâm Cố Thượng Nghiêu giãy giụa, cuối cùng cắn răng nhảy xuống.
Sở Lâm Bắc nếu mà có đôi mắt ở sau lưng thì có thể thấy tiểu cánh cụt luôn lấy lỗ mũi nhìn mình đang giương hai cánh nhỏ, chân sâu chân nông "lạch bạch lạch bạch" chạy đi, rất nhanh đã biến mất ở cuối hành lang,
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
"Mau. Máy tạo nhịp tim"
"Không đúng. Huyết áp người bệnh..."
"Bác sĩ"'
Cả người tiểu cánh cụt lùi lại sau tường, Cố Thượng Nghiêu không dự đoán được thấy được một màn này, thương thế Tiền Thư Minh chuyển biến xấu?
Mấu chục bác sĩ hộ sĩ ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU ra ra vào , duy chỉ không thấy Triều Lộc.
"Cô ấy ở đâu?" Cố Thượng Nghiêu không khỏi ở trong đầu hỏi Lục Kỳ.
"Từ từ để tôi kiểm tra phòng phát sóng trực tiếp....Ô? phòng phát sóng Triều Lộc làm sao thế này? Sao không thấy người...."
Thời gian lùi về vài phút trước.
Thế giới hiện thực, phòng phát sóng trực tiếp Triều Lộc.
Tuy rằng trên mạng có nhiều người đau mắt với Triều Lộc, giang tinh cũng nhiều nhưng hoàn toàn không ngại càng ngày càng nhiều quân chúng ăn dưa chen vào phòng phát sóng Uông Hải mở cho Triều Lộc.
[Tới xem kịch trinh thám]
[Tới xem kịch trinh thám +]
[Tiền Thư Minh thật là ra ẻ đạo, không tưởng được trời ơi]
[Cái đoạn Triều Lộc cứu Khương Chanh Chanh quả thực soái a. Mấy chị em có chụp hình không?]
[Chết bách hợp cút đi. Đừng làm cản trở lão tử xem kịch]
[Lão nương bách hợp ngại ai chọc ai? Ta thấy ngươi chính ngươi là đồng tính luyến ái. Tủ sâu]
[Mày nói ai đồng tính luyến ái]
Lúc này phòng phát sóng phát đến đoạn Triều Lộc đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU thâm Tiền Thư Minh. Đoạn cốt truyện này hơi bình đạm, lực chú ý của ngươi xem luôn ở trong tráng thái khẩn trương cao độ khó được có khi được thả lỏng một chút, liền bắt đầu rồi giang.
[Đồng tính luyến ái chết cả nhà]
[Quản lí viên. Xóa nó ra ngoài đi]
Trong lúc nhất thời, màn đấu khẩu tràn ngập tiếng cãi vã ngay cả Thiển Bạch ngồi xe lăn xuất hiện cũng không thể khiến cho người xem chú ý bở mọi người đều mặc định kia chẳng qua chí là một nhân vật không quan trọng, là người qua đường. Thẳng đến....
[aaaaa có thứ gì bắn vào Triều Lộc kìa]
[Không có mà, tỷ muội ngươi hoa mắt à?]
[Tôi cũng thấy. Hình như là ngân châm]
[Ngươi xem võ hiệp nhiều quá à]
Chỉ thấy trong màn hình, Thiển Bạch giơ tay, Triều Lộc đột nhiêu xoay người........"Bang" một chút, hình ảnh trong phòng phát sóng lại chuyển thành quảng cáo: "Đây là mặt nạ dưỡng da đến từ biển sâu....."
[??]
[???]
[????]
[Bây giờ mà chiết quảng cáo, tổ tiết mục ngươi thất là không có tâm!!!]
[Rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì, khẩn trương a]
[aaaaa mau chiếu trở lại. Tôi muốn xem Lộc Lộc của chúng tôi!!!]
"Mau chiếu lại cho tôi" Lúc này tổ tiết mục, bộ kỹ thuật đã loạn thành một nồi cháo.
"Tống giám, quảng cáo không phải chúng ta chiếu. Là hệ thống tự chuêts"
"Mặc kệ ai chiếu, tóm lại cậu mau chiếu lại cho tôi aaa!!!]
"Không thể chiếu trở về. Hình như hệ thống bị trục trặc...."
Vì thế, màn cuối cùng mọi người được xem chính là một vật màu bạc phiếm hàn quang bắn thẳng vào Triều Lộc.
Thế giới Kịch Bản.
"Thiển Bạch ày quả nhiên có vấn đề" Cố Thượng Nghiêu lạnh lùng nói "Cậu lập tức mở theo dõi toàn bộ bệnh viện cho tôi"
Lục Kỳ "Được......Ở? camera phụ cận phòng theo dõi đặc biệt ICU đều bị hủy rồi"
Cố Thượng Nghiêu mí mắt giật giật "Chuyện này xảy ra khi nào?"
"Vừa nãy, phút trước"
"Cho tôi theo dõi toàn bệnh viện phút trước" Cố Thượng Nghiêu nói nhanh, thanh âm đã hoàn toàn trầm xuống.
Nửa ngày vẫn không có ai đáp lại.
"Lục Kỳ?"
"A Nghiêu!" Giọng nói Lục Kỳ đột nhiên vang lên "Phàm Lộ Tái cung báo có quân tình khẩn cấp"
Cố Thượng Nghiêu đột nhiên dừng bước.
"A Nghiêu cậu mau trở lại đi. Bên này cần cậu. Triều Lộc nơi đó.... ài bất quá cũng chỉ là một tuồng kịch, Triều Lộc sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì"
———I am giải phân cách———
"Ký chủ mau tỉnh lại"
"Ký chủ"
"Ký chủ ký chủ ký chủ ký chủ...."
Triều Lộc mở choàng mắt.
Nhưng...... cái gì cũng không thấy rỗi "Ta........" Thanh âm khàn khàn, cổ họng cũng vô cùng đau.
"Tỉnh" giọng nói thanh niên vang lên, lộ ra suиɠ sướиɠ "Dược hiệu so với anh nghĩ còn hết công dụng nhanh , em quả nhiên là đặc biệt"
"Thiển Bạch" Triều Lộc nói ra tên này, đầu lưỡi tê dại, thân thể càng không thể nhúc nhích được. Mình đang nằm ở.....
"Ừ, lần này cuối cùng cũng nhỡ rõ anh, Tiểu Mai"
"Ký chủ yên tâm, chỉ là thuốc làm tê mỏi thần kinh, chị rất nhanh sẽ có thể khôi phục" Hệ thống an ủi nói.
Triều Lộc giật giật ngón tay, dưới thân cứng ngắc. Chóp mũi gửi được không khí thực tươi mát, bên tai có tiếng gió lướt qua, mình hẳn là đang ở bên ngoài.
"Hệ thống, có biện pháp làm tôi khôi phục nhanh hơn không?"
"Tạm thời không có...."
"Em suy nghĩ cái gì?" thanh âm Thiển Bạch lần thứ hai vang lên, cùng với tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, Triều Lộc cảm giác được hắn đang tới gần mình.
"Không sợ sao?" Thiển Bạch cúi người, hơi thở ấm áp phả vào mặt Triều Lộc.
(Nếu anh là na sẽ có nhiều người thích anh đấy. Haizzz nhưng phận nam phụ.....)
Triều Lộc nghiêng đầu, tránh đi "Đối tượng yêu đương của Sầm Tiểu Mộc là anh"
"Đúng vật" Ngữ thanh vô tội, mang theo thiên chân.
"Lâm Thư thì?"
"Cũng đúng"
"Còn Thẩm Dũng?"
"Cũng đúng"
Triều Lộc "......"
"Sao lại không hỏi tiếp?" Thiển Bạch nói.
"Anh là một người biếи ŧɦái" Triều Lộc khẳng định nói.
"hahahaha" Thiển Bạch bỗng nhiên cười ha hả "Biếи ŧɦái sao? Anh chỉ muốn biết, tử thần với anh, bọn họ nguyện ý chọn ai thôi mà"
Triều Lộc "........"
"Hệ thống, thân thể tôi còn bao nhiêu lâu thì khôi phục?"
" phút"
Lỗ tai Triều Lộc vừa động, cô nghe thấy tiếng "cùm cụp", hình như là tiếng ấn phím ở xe lăn. Ngay sau đó, hơi thở người đàn ông đột nhiên tới gần.
"Như thế nào, em không thích sao?" Thiển Bạch lấy ánh mắt tinh tế miêu tả hình dáng Triều Lộc "Khi còn nhỏ, chúng ta không phải thường xuyên chơi trò này sao?"
"Anh nói cái gì?" Triều Lộc nghi hoặc.
Thiển Bạch đột nhiên xoay người ngã ra sau, hai người vai sát vai nằm cạnh nhu. Nhìn bầu trời đầy sao, hắn cưới nói "Khi còn nhỏ, chúng ta thường xuyên nằm như vật cùng nhau xem sao. Chúng ta đã hứa sẽ không ai chạy, sẽ luôn ở cạnh nhau. Nhưng sau đó em vẫn chạy, còn anh bị bọn buôn người đó đánh gãy chân"
Triều Lộc tân run lên "Anh......"
"Đừng sợ, đã không đau" Thiển Bạch nhẹ nhàng dỗ dành cô "Lại nói, em thiếu anh, anh đã đều đòi lại rồi. Chỉ là, vì sao em lại luôn không chết?"
Triều Lộc "Tôi không rõ anh nói cái gì"
Thiển Bạch thở dài "Thời điểm hai lão đông tây Văn gia kia buộc em phải phẫu thuật đổi thận, anh rõ ràng đã đổi thuốc của em rồi mà"
"Anh nói cái gì?!"
———Giải phân cách là me———
"A Nghiêu, thật sự cần như vậy sao?!" Giọng nói Lục Kỳ tràn ngập lo lắng.
Cố Thượng nghiêu một mặt nhìn phần theo dõi trong bệnh viên, một mặt nói "Vốn dĩ đã phân một bộ ý thích ở đây rồi'
"Nhưng như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng của cậu đó. Cậu trở về xử lý chính sự trước, sau đó lại đến tìm Triều Lộc không được sao?"
"Làm" Nhưng khí đó, khả năng đã không còn kịp nữa rồi.
Mọi người đều biết, khi tử vong ở thế giới Kịch Bản, diễn viên không thể tiến hành kỳ tiếp mục tiếp theo. Đối với người khác mà nói, đây chẳng qua chỉ là một tuồng kịch, nhưng đối với Triều Lộc là toàn bộ cơ hội xoay người.
Mấy ngày nay, Cố Thượng Nghiêu biết cô có bao nhiêu nỗ lực, hắn không muốn........thấy cô khổ sở.
% ý thức hắn ở cung Phàm Lỗ Tái, dựa vào bộ phận ý thức kia, sử lí quân vụ cũng đủ. Tuy rằng mạnh mẽ tách hai bộ phận ý thức ra đối với tinh thần Cố Thượng Nghiêu tọa ra hao tổn nhất định nhưng hắn cảm thấy, đáng giá thử một lần.
Hiện giờ, % ý thức kia hắn đã sử lý quân tình khẩn cấp.
Đột nhiên, Cố Thượng Nghiêu tập trung tinh thần. Trong màn hình theo dõi, hắn thấy một mặt gương. Trong gương đó hiện ra một góc xe lăn và con số đỏ tươi ở thang máy tầng đó.
"Bọn họ ở tầng cao nhất"
Tầng cao nhất.
Gió rõ ràng đã ngừng nhưng Triều Lộc lại thấy mình càng ngày càng lạnh.
Trong đầu không nhịn được hiện ra đủ loại hình ảnh: Phòng giải phẫu lạnh băng, phòng thoát hiểm tối tăm, gương mặt cô gái tràn đầy tuyệt vọng...... Đó là khi cô vừa mới vào thế giới Kịch Bản, Văn Tiểu Mai đã chết vì bị dị ứng thuốc. Triều Lộc vẫn luôn cho rằng đó là ngoài ý muốn, nhưng lại không ngờ..... Văn Tiểu Mai khi đó là bị Thiển Bạch.....
"Tiền Thư Minh sao lại thế kia?" Triều Lộc nắm tay, thanh âm lạnh lùng.
"À, lão nhân xe vào chuyện người khác" Thiển Bạch ngữ khí uể oải.
Tiền, Thiển, lão nhân, đứa trẻ bị lừa bạn, lại kết hợp với việc làm Tiền Thư Minh..... Giờ khắc này, Triều Lộc rốt cuộc cũng hiểu ra "Ông ấy là ba anh?"
"Tôi không có người ba như vậy" Thiển Bạch bỗng nhiên kích động hét lên.
Thì ra là thế....... Thì ra là thế....... Tất cả những thắc mắc trước kia đều được giải đạp. Triều Lộc dùng sức nắm quyền, cô nhắm mắt lại "Nhưng ông ấy nguyện ý vì anh mà chết....."
"Thì sao? Tôi nên đối với ông ta cảm động đến rơi nước mắt sao?" Thiển Bạch gào rống lên "Tôi sinh tử còn chưa biết, ông ta lại có đứa con khác. Bọn họ mới là người một nhà. Tôi cái gì cũng không phải. Cái gì cũng không phải——"
Triều Lộc đột nhiên mở to mắt, hình ảnh mơ hồ trước mắt dần rõ hơn, cô có thể nhìn thấy được rồi!
Cô thấy Thiển Bạch ngồi trên mặt đất điên cuồng. Mà lướt qua bả vai hắn cô thấy cửa tầng thượng bị người đẩy ra, Sở Lâm Bắc sải bước lao tới.
"Không được nhúc nhích. Buông cô ấy ra" Sở Lâm Bắc trong nháy mắt rút súng ra.
"Ha ha ha——" Thiển Bạch bỗng cười ha hả, tố chất thần kinh ánh mắt bỗng nhiên nhìn thẳng Triều Lộc.
Triều Lộc ngay lập tức có dự cảm không tốt.
Ngay sau đó, Thiển Bạch bỗng duỗi tay đẩy Triều Lộc xuống.
Triều Lộc kỳ thật nửa người trên đã có thể động nhưng thân bất do kỷ bị Thiển Bạch đẩy. Sao đó —— phía sau cô trống không. Cô vẫn luôn nằm ở mép tầng thượng.
Triều Lộc nghiêng người liền rớt xuống.
"Văn Tiểu Mai" Sở Lâm Bắc hô to.
"Pi ——"
Triều Lộc khiếp sợ ngẩng đầu, nhanh chóng đã không thể thấy tầng thượng đâu nhưng lại thấy tiểu cánh cụt thâm mình mũm mĩm nhảy lên, không do dự nhảy xuống dưới.
(‾◡◝)(‾◡◝)(‾◡◝)(‾◡◝)
//
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC