Editor: QN
//
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
Chương : "Được rồi, cùng nhau tắm đi..."
φ( ̄ ̄)φ( ̄ ̄)φ( ̄ ̄)φ( ̄ ̄)φ( ̄ ̄)
Sầm Tiểu Mộc giới thiệu người môi giới vô cùng đáng tin cậy, vài ngày sau đã tìm cho Triều Lộc một căn phòng không tồi.
Phong cách đại học Nhân Đông chỉ khoảng phút đi bộ, làm một căn hộ song lập
(Biệt thự song lập có kiến trúc phụ thuộc vào một căn biệt thự bên cạnh để tạo thành một tổng thể kiến trúc. Thông thường là hai căn biệt thự ốp cạnh vào nhau. Nhìn thoáng qua thì giống như một căn biệt thự nhưng lại là hai căn có thiết kế đối xứng nhau qua một cạnh trái hoặc phải. - GG ghi thế nên chắc căn hộ song lập cũng có nghĩa tương đương vậy)
"Phòng này có view nhìn ra hồ, vô cùng tốt" Người môi giới ngữ khí thân thiết nhưng lại có hơi mặt ủ mày ê.
Hắn giới thiệu cho Triều Lộc căn hộ tốt như này thật ra là xem mặt mũi Sầm Tiểu Mộc. Hơn nữa Sầm Tiểu Mộc còn ám chỉ hắn phải tiết kiệm tiền cho Triều Lộc.... Cho nên căn hộ này hắn chỉ có thể nhịn đau mà giảm tiền nhà.
Haizzz, Sầm tiểu thư tốt như vật, mình liền nhịn đau...
Nghĩ đến đây, người môi giới vẻ mặt khóc chít chít "Về tiền thuê nhà.... nhưng cô là người Sầm tiểu thư giới thiệu nên tôi sẽ giúp cô có một cái giá tốt nhất....
Triều Lộc ở bên cửa sổ xoay người, ánh hoàng hôn chiếu vào khuôn mặt nhỏ hồng nhuận khiến thiên nhiên như thể là nhân viên makeup cho cô "Tôi mua"
"Hả?" Người môi giới hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Triều Lộc "Căn nhà này giá trị vạn tinh tệ à?"
"....Đúng rồi"
"Tôi thanh toán trong một lần"
"....Hả?"
"Có vấn đề gì không?"
Người môi giới như thể mới từ trong mộng tỉnh ra "Không không không không không. Tôi ngay lập tức đi làm thủ tục mua nhà cho cô"
Cứ nghĩ mình phải cắt thịt ra, không ngờ lại chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Người môi giới hoan thiên hỉ địa chạy đi làm việc.
Không quá mấy ngày, Triều Lộc đã cầm được chìa khóa phòng. Mà lúc này, đồ vật cô đặt trên mạng cũng vừa tới:
Sư tử nhỏ, voi nhỏ, tiểu rùa đen, cừu con, tiểu lừa, tiểu ếch xanh.... một đồng đồ chơi mao nhung.
Triều Lộc để chúng nó ở trên thảm, sau đó đá giày ra, nhào vào đống mao nhung kia.
Sờ chỗ này, vuốt chỗ kia, lại ôm một con khác, Triều Lộc cảm thấy vô cùng hành phúc,
Ôm tất cả nhóm lông xù xù vào lòng, cô dứt khoát nằm xuống, tùy ý để ánh dương ngoài cửa sổ chiếu vào mình một tầng ánh sáng ấm áp.
Triều Lộc sinh ra không bao lâu thì địa cầu đã xảy ra mạt thế, mỗi ngày đều trải qua mưa bom bão đạn lại phải sống nay đây mai đó. Muốn nằm xuống hưởng thụ ánh mặt trời như vật quả thật chỉ là ước vọng ca vời.
Ở trên thảm cọ cọ, Triều Lộc rầm rì giống như tiểu động vật, tự như là một con mèo con lười biếng.
"Leng keng ~ hệ thống tiểu khả ái đã online". Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm của Tiểu Nãi "Ký chủ, cô lúc nào cũng để ta kêu cô vào lúc này"
"Ừ" Triều Lộc nghiêng mình, ngón tay vô thức năm cái đuôi tiểu sư tử "Tình huống bên ngoài thế nào rồi?"
Hệ thống liền chiếu cho cô một cái màn hình lớn.
Lâm Bắc:
Mộc Mộc:
Thù Nhi:
Lý Tứ:
Trương Hải:
Kẻ ngốc:
....
Triều Lộc:
Triều Lộc đột nhiên bật dậy "Tôi có phòng phát sóng sao?"
"Đúng vậy, là Uông Hải giúp cô"
"Khi nào ra ngoài phải hảo hảo cảm ơn chú ấy" Nghĩ như vật, Triều Lộc lại cận thận quan sát phiếu số từ trước tới bây giờ.
Số phiếu mỗi người so với lúc bắt đầu phát sóng đề tăng không ít.
Tuy là Văn Thù Nhi bị vả mặt nhưng lượng fan của cô ấy lại rất cao cho nên số phiếu như cũ vẫn rất cao.
Tuy rằng Triều Lộc đối với "Diễn viên tốt nhất" không hứng thú, nhưng số phiếu càng nhiều cũng đại biểu cho sự yêu thích của người xem đối với cô càng cao, vì cô phát gà gáy càng nhiều. Triều Lộc nhìn con gà, quả nhiên giá trị gà gá tăng không ít.
Mặc dù số phiếu bầu sấp xỉ nhưng cũng không liên quan gì tới cô. Đây mới chỉ là nền tảng, một khi bắt đầu, không gian để cô phát huy càng lớn hơn. Chỉ cần ta nỗi lực, không chuyện gì là không thể.
Xây dựng tốt tâm lí, Triều Lộc hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình vô thức xoay bao cổ tay.
Bao cổ tay màu đen đeo ở cổ tay trắng nõn của cô phảng phất như thế nó sinh ra là phải dành cho cô.
Không phải là tín vật gì, là cô tự mua.
Triều Lộc lúc mới xuyên qua, trên người nguyên chủ không có một cái như vật, cũng không biết tại sao mà cô luôn cảm thấy cổ tay có chút thiếu thiếu, luôn muốn có một thứ gì đó để mang vào đó.
Cô đã thử qua lắc tay, vòng tay, đồng hồ.... nhưng đều không dễ chịu, thẳng đến một lần cô thấy được một cái bao cổ tay màu đen.
Sau khi mang nó, ban đầu sự nôn nóng luôn ẩn ẩn vờn quanh cô lập tức không thấy tăm hơi đâu.
Thói quen này cũng theo tới thế giới Kịch Bản.
Đầu ngón tay phấn bạch vuốt ve hắc bao cổ tay, Triều Lộc nhớ tới ở mạt thế mình hình như không có thói quen mang bao cổ tay.... Trong lúc suy tư, cô thình lình ngẩng đầu thì thấy tiểu cánh cụt đứng ở cửa phòng nhìn mình, cũng không biết nó đã đứng ở đó bao lâu.
Thảm lông nâu nhạt được trải một đường tới phòng ngủ, mũi chân trắng tuyết của cô gái dẫm lên, lập tức chìm xuống làm chân cô càng thêm doanh doanh bất kham.
Cố Thượng Nghiêu nhìn cô tới gần, không biết làm sao, ,mạc danh có chút trố mắt.
Lại lần nữa ngẩng đầu thì cô đã đến bên người hắn.
Triều Lộc kéo khóe miệng cười nhạt.
Chuông cảnh báo trong lòng Cố Thượng Nghiêu vang lên một đợt cảnh báo. Chạy ngay đi!
Nhưng đã chậm, Triều Lộc duỗi tay cầm hắn lên "Bồi mẹ một lát":))
Cố Thượng Nghiêu "...."
Lông xù thật đang ở trên tay, mấy con thú bông kia lập tức làm Triều Lộc chướng mắt. Một lần nữa nằm xuống thảm, Triều Lộc vuốt lông vật nhỏ tận tình không nói, còn ôm tiểu cánh cụt lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại.......
Mắt Cố Thượng Nghiêu thành công xoay xoay như nhang muỗi.
Cố Thượng Nghiêu không nhịn được nữa đang muốn.... thì bỗng nhiên ben tai nghe giọng cô gái nhẹ nhàng nói một câu "Sau này chúng ta sẽ sống thất tốt"
Cố Thượng Nghiêu không khỏi nhìn cô, dưới ánh mặt trời, Triều Lộc nhắm hai mắt lại, miệng cười nhẹ. Hiếm khi cô cởi bỏ lớp ngụy trang cứng ngắc lạnh lụng hàng ngày, cả người đều thả lỏng giống như một cô gái nhỏ không rành thế sự.
Cô gái xinh đẹp. Cố Thượng Nghiêu trong lòng yên lặng bỏ thêm một câu.
"Trước khi mạt thế diễn ra, mình cũng muốn nuôi một con động vật nhỏ.
Mạt thế?
Cố Thượng Nghiêu "!"
Là cái mạt thế mà hắn biết?
Cố Thượng Nghiêu trong lòng nổi lên sóng ta gió lơn, cô gái lại nói:
"Được rồi, cùng nhau tắm đi"
À, tắm.
Từ từ, là tắm?!!!
Nước nóng bốc hơi lên khắp phòng, cả căn phòng tắm rất nhanh đã có một làn sương mù mờ mịt.
Thoát khỏi nanh vuốt, tiểu cánh cụt xoay người bỏ chạy "lạch bạch, lạch bạch, lạch ——" hai chỉ tiểu đoản trải trang điểm mà bay nhanh (tại hạ vô năng).
Mắt thấy cửa phong tắm đã ngay trước mặt.
Thì đột nhiên bàn tay tà ác phía sau vương ra "Phanh" một tiếng đóng cửa lịa.
Cửa, rốt cuộc, mở không ra.
"Pi pi ——" cả người lông xù xù dán vào cửa, tiếng kêu tuyệt vọng của tiểu cánh cụt vang vọng trong phòng tắm.
"Cũng không phải chó, sao lại sợ tắm rửa như thế?" Triều Lộc nói thầm một câu, giơ tay một cái, dễ như trở bàn tay bé cánh cụt lên. Hơn nữa, còn ôm vào trong phòng tắm.
Không, nó không phải sợ tắm rửa, nó là sợ ngươi.
Nước từ vòi hoa sen "rào rào" chảy xuống, độ ấm trong phòng ngày càng cao, không khí ngày càng nóng và cũng ngày càng thêm.... kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Tiểu cánh cụt sống chết dán cả người vào gạch men, lại thấy một kiện quần áo rơi xuống chân nó. Đột nhiên, nó thấy trước mắt tối sầm, lại là một kiện quần áo rơi xuống đầu nó.
"pi pi pi pi pi" Cái thứ nữ nhân ngu xuẩn này, mau bỏ quần áo ra.
Thật vất vả lắm mới lấy được quần áo ra khỏi đầu, thế nhưng trong giây lát lại phát hiện cái thứ trùm mình lại chính là.... là.....
Cả người tiêu cánh cụt đỏ như máu.
Ngay sau đó, thanh âm ác ma vang bên tai nó "Cái này là của mẹ, không phải là đồ chơi của con a"
Mẹ cmn.
"Mẹ" lại không màng ý nguyện của hắn, thẳng tay ôm nó lên. Tiểu cánh cụt bỗng nhiên "Pi?" một tiếng, theo bản năng nghi, lấy cánh sờ sờ thử, tựa hồ, tựa hồ, tựa hồ, tựa hồ...
Sau đó trong nháy mắt, "mẹ" đem nó xoay người lại....
Cố Thượng Nghiêu "!!!!"
"Đông ——" cả người tiểu cánh cụt ngã xuống không dậy nổi
Cung Phàm Lỗ Tái, trong phòng thí nghiệm Lục Kỳ, Hoàng Thái Tử điện hạ đột nhiên mở mắt.
"A, cậu rốt cuộc cũng tỉnh" Lục thủ tích kích động chạy tới. (phá hoại  ̄へ ̄)
Cố Thượng Nghiêu dựa vào ghế kim lại đằng sau, nhíu mày. Một lát sau, con người mới bắt đầu có tiêu điểm.
Không hề có sương khói mù mịt, khuôn mặt cô gái kiều diễm như hoa cũng biến thành mặt cẩu của Lục Kỳ.
Hoàng Thái Tử theo bản năng nhíu mày "Sao lại tự tiện đem tôi trở về?"
"Ngạch, đã đến giờ rồi. Thời gian vừa đến, ý thức cậu liền tự động trở về, từ đầu tôi cũng đã nói với cậu rồi mà"
Hoàng Thái Tử điện hạ nới lỏng cổ áo, lúc này mới "À" một tiếng không rõ ý vị.
"Tôi làm gián đoạn chính sự của cậu à?" Lục Kỳ khờ dại hỏi.
Hầu kết Cố Thượng Nghiêu lên xuống "....... không có"
Lục Kỳ hoàn toàn không có nghi ngờ gì hắn. Đột nhiên, hắn như thể nhớ đến cái gì, mang chút hứng thú hỏi "Đúng rồi, sau khi khôi phục trí nhớ, Triều Lộc có gì khác thường không?"
"Khôi, phục, trí, nhớ?"
"Đúng vậy, lúc trước tôi bảo cậu, cậu bảo 'được mà"
Hoàng Thái Tử điện hạ ngẩng đầu nhìn trời, nhớ mang máng hình như có chuyện như thế.
"Không có" hắn đáp.
Lục Kỳ "?"
"Không có khả năng, tôi đã thêm một trình tự nhỏ vào hệ thống của bọn họ, Triều Lộc sẽ phải biết mình đang diễn kịch chứ"
Cảm giác này giống như, ngươi sống được năm rồi thì bỗng nhiên trong một buổi sáng, ngươi phát hiện sinh cuộc sống của mình từ trước tới nay đều là giả. Như thế không đáng sợ sao!
Cố Thượng Nghiêu hai tay nắm lại, mắt đen hơi chớp chớp "Cô ấy không có phản ứng gì, cũng không có khác thường gì"
Lục Kỳ giống như cẩu đi quanh phòng "Không có khả năng, không thể như thế, như thế không phù hợp a" (Sao tác giả cứ thích ss Lục Kỳ với cẩu nhở)
Cố Thượng Nghiêu bị hắn xoay đến chóng mặt, đang muốn quát bảo ngừng lại thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng đập cửa "Điện hạ, phụ tá quan cầu kiến"
Cố Thượng Nghiêu đứng lên. Một thân quân trang đen tuyền làm dáng người hắn như thẳng hơn, cao ráo hơn. Khi đứng dậy, cả người đều tản ra uy áp một loại thượng bị giả đặc, tự như một hùng sư uy nghiêm.
Lục Kỳ thật ra không sợ hắn, trong miệng còn nói đi nói lại "Chẳng lẽ mình chuẩn bị không tốt, phần đoạn nào có vấn đề à?"
Biết hắn cẩu bệnh lại tái phát, Cố Thượng Nghiêu cũng mặc kệ hắn, nâng bước đi ra ngoài.
Đến bên cửa, hắn dừng lại.
Ngón tay thon dài vô ý sờ vào sợi tơ hồng trên cổ tay, Cố Thượng Nghiêu hỏi như thế không để ý "Lúc tôi ở trong thế giới giả thiết, cậu bên này có thể giám sát không?"
"Một phần đi" suy nghĩ Lục Kỳ không biết bay đến nơi nào "Tôi chỉ xâm nhập vào hệ thống hậu trường 'diễn viên hãy nhắm mắt', bọn họ có thể nhìn thấy cái gì thì tôi có thể nhìn thấy cái đấy"
Mọi người đều biết "Diễn viên thỉnh nhắm không phải là chương trình ba không, phàm là liên quan đến ngủ, tắm rửa, mặc quần áo và vấn đề riêng tư, mà ảnh sẽ là mosaic.
Cố Thượng Nghiêu lúc này mới yên tâm, như không có việc gì mà mở cửa đi ra ngoài.
q(≧▽≦q)q(≧▽≦q)q(≧▽≦q)q(≧▽≦q)q(≧▽≦q)q(≧▽≦q)q(≧▽≦q)
Chương nào cũng hơn nghìn chữ a, quá mệt
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC
//