“Đến rồi, người nhà của ông ta đến rồi.” Viên cảnh sát lúc nãy chạy đi gọi điện đã quay lại, la toáng lên.
Nhất thời trong lúc đó, trừ lão tiên sinh vẫn đang ngây ngốc ngồi ngoài kia, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa chính.
vị phu nhân và một vị tiểu thư vội vàng tiến vào cục cảnh sát, vừa nhìn thấy lão tiên sinh đang ngồi trên ghế, vị lão phu nhân vội vã tiến đến, còn cô tiểu thư trẻ tuổi kia vẻ mặt khách khí hướng viên cảnh sát hỏi “Xin hỏi --”
“Cô là người nhà của Trần Hà Minh?” Viên cảnh sát hỏi.
“Đúng vậy, ông ấy là ông ngoại của tôi.” Ân Tình gật đầu.
“Vị tiểu thư đây chính là người mà ông ngoại cô đã va xe vào.” Viên cảnh sát chỉ về phía Thi Ánh Điệp.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, cô không có bị thương chứ?” Nhìn về phía Thi Ánh Điệp gương mặt đẫm lệ, Ân Tình lập tức xin lỗi, vẻ mặt rất chân thành, cúi gập người đúng chín mươi độ hành lễ, không biết phải làm gì nữa. Không biết vị tiểu thư này có bị thương ở chỗ nào không, xem cô ấy rất đau, nếu không sao lại khóc đến như thế?
“Tiểu thư, thực xin lỗi, thực xin lỗi, cha tôi là huyết đường thấp, có thể trong một khoảng thời gian rất ngắn huyết đường đã hạ xuống rất nhanh, vì thế mới phát sinh những sự việc ngoài ý muốn, tôi thực sự cảm thấy có lỗi với cô. Cô không có bị thương ở đâu chứ, thực thực thực xin lỗi cô, đây chính là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho cô.” Vị phu nhân quay đầu cũng cúi đầu hướng nàng giải thích.
Một khi đối phương đã có thành ý đến như vậy, hơn nữa lại cúi đầu hướng mình giải thích, Thi Ánh Điệp trong lòng lại thấy nản quá, cũng không dám tiếp tục khóc nữa. Nàng cố đè nén nước mắt lại, xụt xịt cái mũi, cố gắng nói “Không có việc gì.”
“Mọi người trước tiên là giải trình sự việc, những người giúp đưa vị tiên sinh này tới đều có ở đây, phu nhân có thể hỏi họ hoặc hỏi lại tôi.” Mắt thấy tình huống trở nên tốt đẹp, Mỹ nữ cũng đã ngừng khóc, viên cảnh sát quay sang nói với vị tiểu thư và phu nhân, sau đó ôn nhu quay qua hướng Thi Ánh Điệp nói: “Tiểu thư, để tôi lấy giùm cô giấy bút khai báo được không?”
Nàng gật đầu, đi theo viên cảnh sát đến bàn làm việc đặt bút khai.
Lúc khai xong tờ trình, nàng mới để ý hình như đối phương lại có người nhà nữa tới, nàng chỉ mơ hồ biết đó là một nam nhân, tâm tình thực đã rất tồi, lại không còn sức lực nào mà quan tâm nữa, hiện tại nàng chỉ hy vọng rằng đối phương sẽ nguyện ý đem xe của nàng đi sửa lại, sau đó nàng có thể phóng về nhà khóc một trận thật lớn là đủ rồi.
Nàng ngồi trên ghế, gục đầu xuống, thu mình lại, khẽ đè nén nước mắt. Đối phương người nhà tới ngày càng nhiều, còn nàng thì cô độc không ai ở bên, càng nghĩ càng thấy buồn. Nước mắt cứ như thế mà dâng lên.
“Xin lỗi cô.”
Đột nhiên có một thanh âm từ trên đỉnh đầu nàng vang lên, nàng nhanh chóng thu lại nước mắt, thong thả ngẩng đầu lên hướng đối phương.
Một mỹ nam cao lớn, rất tiêu sái đang đứng trước mặt nàng, nhất thời làm nàng ngây ngốc sửng sốt.
Nam nhân đó dùng chất giọng trầm ấm mê người của mình đối với nàng nói: “Tôi nghĩ tôi nên đến bàn với cô về vấn đề bồi thường .”
“Anh là?” Thi Ánh Điệp trừng mắt nhìn, từ từ mở miệng, giọng nói khàn khan vì hồi nãy đã khóc quá nhiều.
“Ông ấy là ông ngoại của tôi.” Hắn khẽ nghiêng người, chỉ chỉ lão tiên sinh ngồi kia.
“Ân.” Nàng xụt xịt cái mũi, gật gật đầu.
“Xe của cô hiện đang được giữ ở đâu vậy?”
“Nó được kéo đến trạm sửa xe rồi.”
Hắn gật gật đầu “Chi phí sửa xe cô không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ tới công ty bảo hiểm xử lý.”
“Cảm ơn!”
“Cô có thể cho tôi biết tên và số điện thoại được không? Có gì tôi còn có thể bảo nhân viên của công ty bảo hiểm liên lạc được với cô.”
Nàng gật đầu, định quay đầu tìm bút viết thì hắn đã chuẩn bị sẵn giấy bút đưa tới trước mặt nàng, nàng nhận lấy, nhanh chóng hạ bút ghi lại tên và số điện thoại của mình, sau đó vứt trả bút cho hắn.
“Thi Ánh Điệp?” Hắn nghi hoặc nhắc lại tên nàng.
Nàng lại gật gật đầu.
“Tốt lắm, mọi người có thể đi rồi.” Viên cảnh sát phụ trách xử lý vụ này đi tới nói với bọn họ, sau đó quay đầu ôn nhu đối với nàng nói “Tiểu thư, nếu bọn họ không chịu đưa xe của cô đi sửa, cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”
“Cảm ơn.” Thi Ánh Điệp hướng viên cảnh sát gật gật đầu, rồi hướng đối phương cúi chào, tiện đứng dậy ra ngoài cửa.
Nàng rốt cuộc cũng có thể về nhà khóc rồi.