Phương Tình cùng Khang Tư Cảnh lên xe, Phương Tình cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi: “Vì cái gì lại đột nhiên không muốn em làm ở VK?” Bởi vì Khang Tư Cảnh sắc mặt không quá tôt, Phương Tình hỏi lời này cũng chứa vài phần cẩn thận. Khang Tư Cảnh không có trả lời, mà hỏi lại một câu: “Em muốn ở chỗ đó làm?”
Cô nhìn không ra tâm tình của anh, nhưng mà từng chữ của lời nói đều lộ ra một loại nguy hiểm khiến cho người ta có bản năng muốn né tránh. Cô lập tức tỏ vẻ: “Em không có ý kiến gì, dù sao cũng là do anh an bài.”
Khang Tư Cảnh không để ý tới cô, mà là hướng tài xế Tấn Dương nói một câu: “Liên hệ với NC.”
NC cũng là công ty làm đồ mỹ phẩm trang điểm, ở trong nước cũng nổi danh phi thường, không kém VK.
Mấy người từ bên này sau khi rời khỏi liền trực tiếp đi NC, tổng giám đốc của NC là người phụ nữ trung niên giỏi giang, thuộc loại nữ cường. Sau khi biết được ý đồ của Khang Tư Cảnh, bà đối với Phương Tình tỏ vẻ nhiệt liệt hoang nghênh. NC mới tuyển một nhóm nhân viên. Mấy ngày nay vừa lúc là thời điểm huấn luyện. Tổng giám đốc của NC tỏ vẻ nếu Phương Tình nguyện ý muốn đi, ngày mai liền có thể tham gia huấn luyện.
Khang Tư Cảnh tựa hồ đối với nơi này rất vừa lòng, NC cũng không thua với công ty VK, Phương Tình tự nhiên cũng vui vẻ, cùng với tổng giám đốc NC thương lượng tốt. Sau đó Phương Tình liền tỏ vẻ ngày mai có thể tham gia huấn luyện.
Công việc làm liền tính là hoàn tất, Khang Tư Cảnh đem cô đưa về trong nhà, anh còn phải đến công ty. Về đến nhà, Phương Tình gọi điện thoại cho mẹ.
Đời trước cô liền như vậy rời đi, mẹ phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh còn không biết thương tâm đến như thế nào. Hiện giờ mọi thứ lầm lại từ đầu tốt đẹp, trở lại một đời, cô cũng sẽ không lại làm mẹ vì cô nhọc lòng.
“Đây, Mị nhi.” Điện thoại kia đầu thực mau vang lên thanh âm của mẹ.
Mị nhi là tên cha mẹ đặt lúc cô mới sinh ra, lớn như vậy cũng chỉ có một người là mẹ sẽ kêu cô như vậy.
Phương Tình vừa nghe đến thanh âm cô liền cảm giác cái mũi ê ẩm, cô vẫn luôn là một đứa con không nghe lời, mẹ một mình nuôi nấng cô lớn lên, thật sự là ăn không ít khổ.
“Mẹ, người gần đây có khỏe không?” Phương Tình chịu đựng nghẹn ngào, tận lực dùng nhẹ nhàng một ít giọng điệu nói.
“Mẹ vẫn khỏe, gần đây Khang lão tiên sinh sẽ đi gặp lão chiến hữu, mẹ thật sự không có gì làm, nhàn nhã.”
Phương Tình cười cười, “Không có chuyện gì phải hảo hảo nghỉ ngơi một đoạn thời gian.” Nói xong lại nói: “Đúng rồi mẹ, con tìm được công việc, là Khang…… Là Tư Cảnh giúp con tìm.”
“Kia thực tốt a.” Mẹ cũng rất cao hứng “Con a, chính là tính tình quá quật cường, Tư Cảnh là chồng của con, con tiếp nhận trợ giúp của chồng mình cũng không có gì.”
“Vâng.” Phương Tình gật gật đầu.
“Tư Cảnh cho con một công việc, nghĩ đến chắc cũng sẽ không quá kém, con phải hảo hảo làm. Mẹ gả con cho Tư Cảnh, tuy nói là muốn cho con có cuộc sống tốt hơn, nhưng cũng không phải muốn con là Thố ti tử. Phụ nữ vẫn phải có công việc để cầu tiến.”
Thố ti tử: Dây ký sinh, mọc leo và cuốn trên các cây khác. Thân hình sợi màu vàng hay đỏ nâu nhạt, lá biến thành vẩy.(dây tơ hồng)
Cô hiện giờ học ngoan, mẹ dặn dò cái gì, cô tự nhiên liền đáp ứng.
“Con đi bên ngòai làm việc hai năm cũng tốt, có thể tăng cường một chút kinh nghiệm xã hội, không đến mức cùng xã hội tất rời. Bất quá làm được việc cũng phải suy xét một chút việc sinh con cho Tư Cảnh. Khang gia bên này cũng ngóng trông động tĩnh từ các con.”
Nghe được lời này của mẹ, Phương Tình tức khắc liền mặt đỏ, cô gãi gãi tóc, nói ngại ngùng: “Chuyện này cũng là muốn thuận theo tự nhiên, cưỡng cầu không được ạ.”
Mẹ cũng cười, trêu ghẹo cô: “ Con ngượng cái gì a, lại không phải kết hôn một hai ngày.”
Phương Tình không nghĩ lại cùng mẹ nói về vấn đề sinh con cho Khang Tư Cảnh, liền vội vội cắt đứt điện thoại.
Tuy rằng lời này làm Phương Tình có chút luống cuống, nhưng cô cũng không phải không có nghe vào, bất quá đối với Khang Tư Cảnh sinh con cô xác thật có chút mờ mịt.
Bởi vì ở đời trước, mãi tới khi cô ly hôn với Khang Tư Cảnh, bọn họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên cô đề nghị ly hôn với Khang Tư Cảnh không thành công, cô đã tìm được một công việc ở trung tâm huấn luyện tiếng Nhật, sau đó không hiểu trời xui đất khiến như thế nào gặp được Bạch Húc Nghiêu. Lần này anh ta không trách móc cô nữa mà chịu trả cho cô một khoản tiền lương rất cao để cô viết lời nhạc cho anh ta.
Từ nhỏ Phương Tình đã có hứng thú với việc viết lách. Thời còn đi học cô tham gia các cuộc thi viết văn cũng thường hay đoạt giải. Dĩ nhiên, sở trường lớn nhất của cô chính là thơ ca và lời nhạc.
Bạch Húc Nghiêu theo ngành nghệ thuật, chuyên môn đàn Piano, thỉnh thoảng cũng sẽ viết một vài lời nhạc để ca hát. Lúc trước anh ta cũng đã từng muốn Phương Tình viết lời bài hát để anh ta phổ nhạc. Bạch Húc Nghiêu luôn luôn thưởng thức sự tài hoa của cô trên phương diện viết lời nhạc, cho nên lúc đó còn đi học, cho dù cả vườn hoa vây quanh, nhưng chỉ có cành hoa Phương Tình này lọt vào cặp mắt của anh ta.
Có lẽ là tiền lương Bạch Húc Nghiêu bỏ ra quá hấp dẫn, hay là vì từ đầu tới cuối trong lòng vẫn không bỏ được anh ta, cho nên không bao lâu sau đó cô đã gia nhập vào cơ quan làm việc của Bạch Húc Nghiêu.
Hai người làm việc chung với nhau, huống chi dĩ vãng còn có quá nhiều kỷ niệm, rất nhanh sau đó bọn họ đã nối lại tình xưa. Chỉ là khi đó Phương Tình còn kiêng dè Khang Tư Cảnh, cô biết Bắc Kinh là địa bàn của anh, không dám nắm tay khoác vai Bạch Húc Nghiêu ở thành phố Bắc Kinh. Mỗi lần hẹn hò hai người đều chạy tới một nơi rất xa.
Nhưng có một lần ở hồ Nhị Hải Vân Nam, dưới ánh trời chiều lãng mạn, khi cô và Bạch Húc Nghiêu không kìm lòng được mà ôm hôn nhau, không biết Khang Tư Cảnh từ đâu xuất hiện, nhìn thấy hai người.
Có lẽ là vì lần đầu phạm lỗi, Phương Tình vô cùng chột dạ, cho nên lúc Khang Tư Cảnh mang cô đi, cô cũng không dám phản kháng.
Mà đó cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Khang Tư Cảnh nổi giận. Một người đàn ông mà lâu nay cô vẫn cho rằng luôn luôn khách sáo, bình tĩnh, biết kiềm chế, đã đá văng cái bàn trang điểm của cô sau khi hai người trở lại ngôi nhà của bọn họ ở thành phố Bắc Kinh. Anh đã chất vấn cô, “Tại sao cô phải làm như vậy?”
Khi đó dáng vẻ của Khang Tư Cảnh thật dễ sợ, gương mặt căng cứng, gân xanh nổi đầy trán, toàn thân lộ ra hơi thở muốn giết người, giống như một thanh kiếm sắc bén tỏa ra hơi lạnh, lúc nào cũng có thể băm người ra trăm mảnh.
Phương Tình bị anh dọa không ít, nhưng khi đó cô đã bất cần, cô chỉ muốn kết thúc nhanh chóng cuộc hôn nhân buồn cười này, muốn được kề vai sát cánh với Bạch Húc Nghiêu.
Cho nên cô đã gom hết can đảm mà nói với anh: “Khang tiên sinh, anh nên tìm một người phụ nữ biết an phận gia thế trong sạch mà kết hôn. Phụ nữ như thế còn rất nhiều, không cần chấp nhất một người như tôi. Huống chi giữa chúng ta không có tình cảm, không cần thiết phải duy trì cuộc hôn nhân này nữa.”
Khang Tư Cảnh cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lùng pha lẫn cảnh cáo, nói với cô: “Nếu như đã lựa chọn bắt đầu, kết thúc cũng không phải do cô quyết định.”
Anh để lại lời nói này rồi bỏ đi, cũng như cấm túc cô hoàn toàn, không cho phép cô bước ra khỏi cửa nửa bước. Nhưng người ta nói đạo cao một thước, ma cao một trượng, sau đó cô vẫn nghĩ được cách chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến hậu quả, bỏ trốn với Bạch Húc Nghiêu tới Hàn Quốc.
Sau khi tới Hàn Quốc không bao lâu thì cô lại liền bị Khang Tư Cảnh bắt trở lại, nhưng lần này Khang Tư Cảnh không giận dữ như lần trước nữa. Biểu hiện của anh rất bình tĩnh, biết rõ cô đã tới Hàn Quốc với Bạch Húc Nghiêu, biết rõ cô đã làm gì với anh ta, nhưng anh vẫn ra vẻ như không biết, không hề lên tiếng tra hỏi tình huống của cô.
Anh chỉ là đơn giản bắt cô trở về, giam cô lại. Phương Tình đề ra ly hôn với anh, anh bỏ mặc.
Sau đó cô nhiều lần trốn ra khỏi nhà, nhiều lần bỏ trốn với Bạch Húc Nghiêu, nhưng mỗi lần đều bị Khang Tư Cảnh bắt trở lại. Cho đến một lần, cô nghe nói Khang Tư Cảnh đua xe ban đêm, xảy ra tai nạn, sống lưng bị đụng gãy. Sau khi anh tỉnh lại đã muốn gặp cô, bảo là muốn thương lượng chuyện ly hôn với cô.
Quả thật Khang Tư Cảnh đồng ý ly hôn là việc cô cầu mà không được, nhưng lúc đó cô vẫn hoài nghi Khang Tư Cảnh cố tình gạt cô trở về. Thế nhưng cô vẫn ôm trong lòng một chút hi vọng, sau khi cân nhắc kỹ càng cô đã quyết định trở về.
Khang Tư Cảnh không gạt cô, anh quả thật muốn ly hôn với cô, mà chuyện anh bị tai nạn cũng là thật, thiếu chút nữa là bị tàn phế.
Khi đó anh vừa làm phẫu thuật xong, nửa nằm trên giường, ném cho cô một phần văn kiện. Phương Tình cầm lên nhìn, là hiệp nghị ly hôn đã có chữ ký của anh.
Anh nhắm mắt lại, âm thanh khàn khàn, dường như đã mệt mỏi quá độ, “Phương Tình, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của cô nữa.”
Cứ như vậy mà cô và Khang Tư Cảnh ly hôn. Từ đó về sau, có một khoản thời gian dài cô chưa từng gặp lại Khang Tư Cảnh.
Mà qua thật lâu thật lâu, cô mới biết được ngày đó Khang Tư Cảnh gặp tai nạn xe. Trên thực tế, ngày đo anh cũng không phải nửa đêm đi đua xe, mà bởi vì anh nhận được tin nhắn của Bạch Khúc Nghiêu. Ở trong tin nhắn, Bạch Khúc Nghiêu nói cho anh, nếu muốn Phương Tình không có chuyện gì thì trước hai giờ sáng phải tới địa điểm nào đó.Khang Tư Cảnh thế nhưng cũng tin, buổi tối lái xe đi ra ngoài, bởi vì tốc độ xe quá nhanh mà ra tai nạn xe cộ.
Những việc này đều là cô trong lúc vô ý phát hiện, mà lúc trước Bạch Húc Nghiêu cho hắn nhắn cái kia tin nhắn cũng bất quá chính là tưởng trêu chọc anh một chút mà thôi, không nghĩ tới anh như vậy là người khôn khéo thế nhưng liền bị lừa.
Như vậy tính lên cô thiếu Khang Tư Cảnh, thật sự quá nhiều quá nhiều.
Làm chồng, trừ bỏ cùng với cô ngủ, anh thật sự đảm đương đủ trách nhiệm.
Trong lúc suy tư, cô đột nhiên nghe được bên ngoài thanh âm chị Vu đón Khang Tư Cảnh, cô nhìn đồng hồ đeo tay, thực kinh ngạc hôm nay anh thế nhưng trở về đến sớm như vậy.
Cô vẫn luôn chú ý nghe bên ngoài động tĩnh, Khang Tư Cảnh trở về phòng lúc sau không một lát liền đi ra, sau đó lên lầu ba.
Lầu ba chỉ có một phòng, là Khang Tư Cảnh phòng tập thể thao, Khang Tư Cảnh ngày thường tương đối chú trọng rèn luyện,khi rảnh liền sẽ đi lầu ba vận động.
Phương Tình cẩn thận suy xét một chút, cấp Khang Tư Cảnh một người có suy nghĩ đơn giản hôn nhân là tất yếu, cô cũng không suy nghĩ sẽ sống cuộc sống của quả phụ. Tương lai phía trước còn dài, kiếp trước cô mất khi đã hơn ba mươi tuổi, ba mươi như sói gì đó cô cũng đã trải nghiệm qua. Một đời này cô phải hảo hảo chăm sóc thân thể, trước tiên dự phòng tránh như kiếp trước bị ung thư vú. Cho nên cô dự tính sẽ so với kiếp trước sống lâu hơn một vài năm
Mà như sói, như hổ, đến có thể lật trời đảo đất
Suy nghĩ một chút… Liền đáng sợ.
Cô không biết Khang Tư Cảnh nghĩ như thế nào, cô thật ra có thể dùng cái này đi theo anh thương lượng một chút……
Đến nỗi thương lượng cái gì, ân, đương nhiên là về muốn hài tử sự, rốt cuộc hậu đại là mỗi cái phu thê đều sẽ đối mặt vấn đề không phải sao?
Cho nên, Phương Tình e lệ ba giây liền đổ một ly nước, trực tiếp lên lầu ba.