Gia đình đoàn tụ với nhau nhưng vô cùng hạnh phúc khó tả, đứa con gái mà ba mẹ cô cứ ngỡ là ra đi vĩnh viễn bỏ lại họ sống trong cô đơn suốt quãng đời còn lại, hôm nay lại xuất hiện trước mặt họ như một điều kì diệu mà ông trời ban tặng cho ba mẹ cô.
Mẹ Gia Kì vui vẻ đứng lên đề nghị.
" Mẹ sẽ đi chợ mua một số thứ để về nấu cho hai đứa ăn ".
Bà quay sang nhìn Gia Kì trìu mến nói.
" Mẹ sẽ nấu những món con thích nhất ".
Gia Kì cười dịu dàng.
" Không cần đâu mẹ trên đường đi chúng con có mua một số đồ ăn chúng ta vào nhà bỏ ra đĩa đi mẹ ".
Hai mẹ con vui vẻ đi vào trong nhà để Tiểu Ân lại cho ông ngoại và Lâm Nghiêm trông chừng giúp.
Mẹ cô vừa đi vừa kể cho cô nghe suốt khoảng thời gian qua cuộc sống của họ như thế nào khi thiếu vắng cô.
" Suốt năm năm qua chính Vu Quân là người đã chăm sóc cho ba mẹ, khi nghe con mất nó như phát điên suy sụp hoàn toàn, việc ở công ty thì bỏ bê không màng đến, thần trí không ổn định, Tiểu Minh vì không muốn con chết trong quất ức khi bị mọi người hiểu lầm, nên đã đích thân đến kể lại mọi chuyện với Vu Quân, sao khi nghe tất cả mọi chuyện từ Tiểu Minh nó đã rất ân hận vô cùng đau khổ, ba con rất đau buồn khi tưởng con đã mất, Vu Quân có đến cầu xin ba mẹ hãy để nó chăm sóc cho chúng ta coi như là chuộc lại lỗi lầm với con, ba con lúc đầu không đồng ý, hôm đó nó đã đứng trước nhà từ lúc sáng cho đến nữa đêm để thể hiện thành ý của mình, cuối cùng chúng ta không chịu được nên đã chấp nhận ".
Bà thở dài một hơi nói tiếp.
" Đúng thật là không thể nào hiểu nổi, lúc còn ở bên cạnh nhau lại không trân trọng nhau đến lúc chia cắt lại đau thương vằn vặt, nói cho cùng nó cũng rất hối lỗi lo cho ba mẹ không thiếu thứ gì cũng rất coi trọng chúng ta ".
Bà nhìn Gia Kì chợt nhớ điều gì đó nhìn cô nói tiếp.
" Tiểu Ân trông rất kháu khỉnh đáng yêu chắc con nuôi nấng nó vất vả lắm, mẹ cảm thấy rất bức rức khi không ở bên con lúc sinh nở ".
Gia Kì vội tiếp lời mẹ.
" Mẹ à dù gì con cũng đã vượt qua được rồi, con là con của ba mẹ nên rất mạnh mẽ mẹ đừng lo lắng nữa ".
Bà lại tiếp tục nói
" Tiểu Ân nhìn nó như bản sau của Vu Quân nhìn một phát là biết nó là con ai, con có định cho nó nhận cha không ".
Gia Kì lãng tránh câu hỏi của mẹ.
" Chuyện đó để tính sao đi mẹ, Tiểu Minh sao rồi mẹ cậu ấy có khoẻ chứ ".
Bà liền bật cười nói.
" Nó bây giờ đã là mẹ một con, giống con rồi đó, lúc nó đến nói với Vu Quân tất cả mọi chuyện Vu Quân cho Phi Ưng quay trở về nước hai đứa tái hợp lại với nhau rồi kết hôn bây giờ đã có với nhau một đứa con gái con bé cũng rất là đáng yêu nhỏ hơn Tiểu Ân một tuổi thì phải, chắc hai đứa nó sẽ thích nhau lắm cho coi để bữa nào mẹ gọi Tiểu Minh đến đây chơi nó mà thấy con không biết phản ứng của nó sẽ như thế nào mẹ hồi hộp muốn xem quá ".
Gia Kì nghe mẹ nói cũng bật cười.
" Con cũng vậy, cậu ấy được hạnh phúc con cũng rất vui ".
Cô giúp mẹ dọn cơm xong xuôi, cả gia đình quay quần bên nhau ăn cơm đầy vui vẻ nhưng trong đáy lòng của Gia Kì đang chất chứ những phiền muộn nào đó.
Sau buổi ăn cơm mẹ cô đề họ ngủ lại nhà đã lâu rồi hai mẹ con không tâm sự với nhau nhưng vì ngày mai Gia Kì còn có một cuộc hợp quan trọng cô phải về nhà riêng để soạn tài liệu nên hẹn mẹ vào bữa khác, cô thoát được kiếp nạn này thật sự là một diễm phúc, Gia Kì tự nhũ phải bù đắp dành nhiều tình yêu thương cho ba mẹ mình cô cũng rất cắn rứt khi từ chối.
Hai người bế Tiểu Ân ra về, Gia Kì hứa với mẹ sẽ đưa Tiểu Ân cho bà chăm sóc để gắn kết tình cảm hơn, Tiểu Ân tạm biệt ông bà ngoại rồi theo mẹ với chú Lâm Nghiêm ra về hai người bước lên xe, cảnh tượng đó đã bị Vu Quân nhìn thấy tất cả, hôm nay hắn định đến thăm ba mẹ Gia Kì tình cờ thấy được cảnh tượng này, hắn càng thêm chắc chắn là cô vẫn còn sống, nhưng người đàn ông đang đi bên cạnh Gia Kì là ai còn cả đứa bé mà cô bế trên tay nữa, hắn chao mày nhìn chiếc xe đi khuất xa dần.
- -----oOo------