Sau khi kết thúc phiên tòa Gia Kì có cuộc hẹn khám thai với bác sĩ cô nói ba mẹ về nhà trước còn mình sẽ đi cùng Tiểu Minh đến bệnh viện để khám thai, trên đường đi cô có cảm giác như có một chiếc xe đang chạy bám đôi xe của Gia Kì cô quay xuống nhìn Tiểu Minh tò mò hỏi.
" Cậu nhìn gì vậy?"
Gia Kì nghe Tiểu Minh nói thì lắc đầu nói.
" Không có gì ".
Hai người đi đến bệnh viện Gia Kì đi vào phòng khám Tiểu Minh ngồi ở ngoài chờ cô, Tiểu Minh đang ngồi xem điện thoại, thì một người đàn ông lạ mặt đi đến hỏi đường Tiểu Minh.
" Cô cho tôi hỏi phòng hồi sức nằm ở đâu có được không?".
Tiểu Minh nhiệt tình đứng dậy chỉ đường cho người đàng ông.
" Anh đi thẳng rẽ phải là đến ".
Người đàn ông gật đầu cám ơn, rồi rời đi Tiểu Minh quay lại định ngồi vào ghế bỗng người đàn ông đó quay lại bịch miệng khống chế Tiểu Minh cô cố hết sức vùng vẫy nhưng đều vô ích, cô bị hắn lôi vô nhà vệ sinh bị hắn bịch chiếc khăn có thuốc mê vào miệng nên đã từ từ ngất đi, Tiểu Minh bị lấy băng keo dán lại, trói chặt tay chân lại, hắn để cô vào phòng vệ sinh khoá trái cửa lại rồi rời đi.
Gia Kì cũng vừa lúc khám ra cô không thấy Tiểu Minh đâu liền đi tìm kiếm khắp nơi, cô lấy điện thoại gọi điện cho Tiểu Minh nhưng không ai nghe máy Gia Kì nghĩ Tiểu Minh đã đi về trước cô đi ra ngoài cổng nhìn xung quanh miệng không ngừng quở trách Tiểu Minh
" Thật tình tại sao về mà không báo trước cho mình chứ ".
Gia Kì tiếp tục lấy điện thoại ra bấm số định gọi cho Tiểu Minh tiếp, bỗng một chiếc xe từ đâu lao về phía Gia Kì, hai tên áo đen từ trong xe lao ra túm lấy Gia kì lôi vào trong xe, Gia Kì bần thần sợ hãi không biết chuyện gì đang xảy ra, cô bị một tên bịch miệng lại, chỉa súng vào đầu đeo doạ, Gia Kì sợ đến run rẩy nước mắt tuôn trào gương mặt thấm đẫm nước mắt, Gia Kì không giám nhúc nhích, cô sợ bọn chúng sẽ manh động sẽ giết cô, Gia Kì chỉ lo lắng cho đứa con trong bụng cô chưa kịp thấy ánh nắng mặt trời đã phải chìm vào bóng tối, càng nghĩ đến Gia Kì không thể nào ngừng khóc, cô không biết ai là người hãm hại mình vì sao lại làm như với cô, cô không có gây thù với ai cả, chỉ có nhà họ Bạch hoặc là Lệ Mỹ, nhưng cô biết mẹ của Vu Quân không phải là một người nhẫn tâm như thế chỉ có Lệ Mỹ cô ta luôn thấy gai mắt với Gia Kì luôn muốn mình là nữ nhân duy nhất của Vu Quân cũng luôn muốn sống sung sướng cả đời làm thiếu phu nhân nhà họ Bạch.
Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà hoang, Gia Kì bị một tên áo đen đen lôi xuống đầy bạo lực, hắn lôi cô vào trong căn nhà hoang, xô cô ngã xuống sàn nhà bằng xi măng khiến đầu gối Gia Kì trầy xước chảy máu, cô đưa tay giữ lấy bụng dưới của mình đó là một bản năng của một người mẹ luôn muốn bảo vệ con mình.
một bước chân giòn giã truyền đến là tiếng giày cao gót Gia Kì từ từ ngẩn đầu lên nhìn người đứng trước mặt mình, đó là Lệ Mỹ cô ta đứng khoanh tay nhìn Gia Kì gương mặt đầy nguy hiểm.
Gia Kì tức giận đứng lên nhìn Lệ Mỹ gằn giọng nói.
" Cô muốn làm gì hả? ".
Lệ Mỹ nhìn Gia Kì đầy đắc ý cười nhếch miệng.
" Cô nghĩ tôi đem cô đến đây để làm gì?".
Lệ Mỹ nhìn hai tên áo đen ra lệnh.
" Trói cô ta lại ".
Hai tên áo đen đi đến xách tay Gia Kì đầy bạo lực, trói cô vào một góc cột gần đó, Gia Kì không ngừng la hét.
" Thả tôi ra, cô điên rồi tôi đã nhường Vu Quân cho cô rồi mà, sao cô lại muốn hãm hại tôi ".
Lệ Mỹ nghe Gia Kì nói liền quay người nhìn cô cười cợt nhả, rồi đi về phía Gia Kì.
" Nhường, cô nghĩ anh ta sẽ quên cô sao trừ phi cô chết mà thôi ".
Nói rồi cô ta ra lệnh cho hai tên vệ sĩ lấy hai bình xăng lớn đi rãi khắp mọi nơi trong căn nhà hoang.
Gia Kì sợ hãi vùng vẫy điên cuồng nước mắt đầm đìa.
" Xin hãy tha cho tôi, tôi xin cô đấy ".
Lệ Mỹ nhìn Gia Kì đầy lạnh lùng rồi quay người đi ra ngoài rồi ra lệnh cho hai tên vệ sĩ châm lửa, ngọn lửa lan nhanh trong phút chốc nó đã rực đỏ khắp căn nhà, Gia Kì nhìn những đóm lửa đang từ từ tiến về phía mình mà run rẩy gương mặt thấm đẫm nước mắt cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, còn Lệ Mỹ thì lạnh lùng bước lên xe rời đi.
- -----oOo------