Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc, chân của Gia Kì mỏi nhừ đi không nổi nữa, cô ngồi xuống một chiếc ghế để nghĩ ngơi không biết bao nhiêu là khách gia đình họ làm gì mà nhiều mối quan hệ vậy không biết.
Cô ngồi ngẩn ngơ một hồi, rồi chợt nhớ ra đêm nay là đêm tân hôn của cô và tên Vu Quân đó, gương mặt cô bắt đầu sợ sệt, nhớ đến cảnh hắn hôn cô trong buổi hôn lễ, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho cô,
Vừa nghĩ đến hắn ta đã đứng trước mặt, Gia Kì giật mình nhìn lên.
Gương mặt hắn không chút biến sắc, toát lên vẻ lạnh lùng hắn lên tiếng nói
"Đi nổi không?"
Gia Kì đề phòng nói
"Được, tôi ổn chú ! !.
à không anh không cần lo đâu"
Nói rồi cô đứng lên vì chân bị tê cứng cô đứng không vững nên đã bị ngã, Vu Quân nhanh tay túm lấy người Gia Kì, khiến cô ngã vào lòng hắn.
Gia Kì đơ một hồi lâu sờ soạng lên bộ ngực rắn chắc của hắn.
Vu Quân níu mày lại nói:
"Sờ đủ chưa?"
Lúc này cô mới nhìn lên mặt hắn ta
Hắn nhìn xuống mặt Gia Kì cười nhếch mép nói
"Còn mạnh miệng.
"
Nói rồi hắn khom người xuống bế Gia Kì đi ra xe, cô hơi bị bất ngờ rồi sao đó mới phản ứng, bắt đầu dãy dụa nói
"Thả ra mau, tôi tự đi được, có nghe không hả"
Gương mặt hắn bực tức nhìn Gia Kì nói
"Còn nói nữa tôi sẽ hôn.
"
Gia Kì lại nhớ đến cảnh hôn lúc ở lễ đường, nổi da gà từng cơn, rồi im bặt.
Ngồi vào xe Gia Kì luôn đề cao cảnh giác.
Còn Vu Quân thì mặt không một chút biểu cảm
Cô như một con cừu non rơi vào động sói không biết nên làm gì nữa.
Xe đã quay về dinh thự của Bạch Vu Quân, tài xế mở cửa cho Gia Kì bước xuống, cô đi vào nhà mà trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ, vừa vào đến sảnh đã thấy hai hàng người hầu đứng thẳng tấp, rồi cúi đầu chào lớn.
"Chúc mừng nhị thiếu gia"
Gia Kì hoang mang nhìn xung quanh, rồi cô ôm bộ váy cưới cầu kỳ bước lên bật thang đi lên phòng tân hôn, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ làm cách nào để từ chối Vu Quân, hai người họ không thể làm chuyện đó được, cô quyết giữ gìn thân thể dành trọn cho người mình yêu, chứ không phải là một người vừa quen biết trong một ngày.
Cánh cửa căn phòng mở ra, đối với Gia Kì như cánh cửa địa ngục, cô bắt đầu toát mồ hôi chậm chạp bước từng bước nhỏ để kéo dài thời gian, nhưng làm gì có thể chứ.
Vừa vào đến phòng Vu Quân bắt đầu đưa tay cởi cúc áo ra, Gia Kì sợ hãi trợn tròn mắt rồi chạy đến nắm cánh tay đang cởi cúc áo của anh ta lại nói:
"Khoang! ! ! ! khoang đã tôi chưa sẵn sàng đâu với lại tôi đang đến tháng, sợ anh sẽ không thoải mái.
"
Mặt cô lộ lên vẻ nói dối vì cô không giỏi nói dối bao giờ.
Vu Quân nắm lấy bàn tay cô kéo ra khỏi cổ áo mình nói:
"Tôi sẽ không bắt ép em đâu, trước giờ phụ nữ luôn tự nguyện dâng hiếm cho tôi, em cũng không ngoài lệ khi nào sẵn sàng thì cứ nói"
Nói rồi Vu Quân mở cửa đi ra ngoài.
Để lại Gia Kì miệng nhỏ gật gật
Hắn nghĩ mình là gái bán hoa chắc tự nguyện còn lâu.
Gia Kì đi vào phòng tắm thay đồ ra, cô bị bắt đến đây không mang theo gì cả, điện thoại cũng không kịp lấy.
Hai tên vệ sĩ mang tất cả đồ đại đến cho Gia Kì, nên cô mới có đồ để thay.
Cởi bộ váy cưới ra, làm cho Gia Kì nhẹ đi mười phần, thoải mái nằm trên giường hưởng thụ, bỗng cánh cửa mở ra, Gia Kì giật cả mình ngồi bật dậy.
Vu Quân bước vào phòng, gương mặt Gia Kì đầy sợ hãi ấp úng nói
"Không! ! ! ! phải anh hứa sẽ không làm gì sao?"
Vu Quân gương mặt mệt mỗi bước vào phòng tắm còn không quên quay lại nói.
Ở đây có nhiều tai mắt của mẹ tôi lắm, tôi không muốn bị bà càm ràm nên đừng hỏi nữa, tôi sẽ không làm gì đâu.
Nói rồi anh ta đi một mạch vào nhà tắm
Gia Kì quấn chăn kín người.
Lời anh ta nói không thể nào tin được, cô sợ hãi mở mắt đề cao cảnh giác, nhưng cô vô cùng mệt mỏi vì cả ngày phải tiếp xúc với rất nhiều người trong buổi tiệc, cả cơ thể mỏi nhừ, Nên ngủ lúc nào cũng không hay
Chỉ cảm giác thấy một bên giường lúng xuống.