Gia Kì kêu Phi Ưng đưa cô về lại căn nhà cũ của cô và ba mẹ từng sinh sống.
Cô đứng trước cổng nhà nhìn vào trong căn nhà vẫn như vậy chỉ là vắng lặng không còn tiếng cười nói như trước nữa, không còn những bữa cơm quây quần bên nhau, lòng cô vô cùng đau đớn.
Gia Kì nắm bàn tay lại, nước mắt rơi từng giọt, trong lòng cô bỗng trỗi dậy một suy nghĩ, cô tự đọc thoại nội tâm.
"Nhất định con sẽ lấy lại mọi thứ ba mẹ cứ yên tâm".
Gia Kì lao đi những giọt nước mắt lặng lẽ rời đi.
Về đến nhà Gia Kì đi lên phòng lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
"Mẹ à ngày mai con sẽ đến thăm ba mẹ, hai người vẫn khoẻ chứ ?"
Mẹ cô ở đầu giây bên kia vui vẻ đáp.
"Ba mẹ cũng nhớ con lắm".
"Mẹ à khi nào ba xuất viện vậy mẹ?"
Vào thứ bảy tuần này, sức khỏe của ba con tiến triển rất tốt, nên bác sĩ cho về sớm.
Gia Kì nghe vậy liền vui mừng nói
"Thật hả mẹ, vậy thì tốt quá con mong gia đình mình sớm đoàn tụ"
Mẹ cô nghẹn ngào nói
"Đợi khi nào ba con bình phục hoàn toàn, chúng ta sẽ gầy dựng lại cơ nghiệp".
Gia Kì lúc này giọng trùng xuống nói
"Con sẽ lấy lại mọi thứ thuộc về gia đình mình, mẹ đừng lo".
Mẹ cô nghe con gái đổi giọng điệu khác liền nói
"Con đừng đối đầu với nhà họ Bạch, mẹ xin con!"
Bạch thiếu gia đã quá nhân từ với gia đình chúng ta, mẹ cứ tưởng sẽ không có nơi nương thân, nhưng cậu ta vẫn cho chúng ta ở trong biệt thự của mình, còn cho người đến chăm sóc ba mẹ".
Gia Kì ngạc nhiên.
"Mẹ nói sao! nhà chúng ta không bị tịch thu hả mẹ?, sao lúc sáng con ghé qua không thấy ai ở trong nhà".
Lúc đó mẹ đã đến bệnh viện, chăm sóc ba con hiện giờ gia đình chúng ta không còn nhiều tiền như trước nữa nên mẹ cho người giúp việc nghĩ hết nên căn nhà nhìn có vẻ vắng lặng.
Gia Kì phẩn nộ nói
"Mẹ đừng để hắn ta làm mờ mắt, chính hắn đã ép gia đình của chúng ta đi vào đường cùng, ba phải mổ tim, con phải lấy một người con không hề yêu làm chồng, con sẽ không tha thứ cho hắn đâu".
Mẹ cô thấy con gái bất mảng liền nói
Mẹ biết là con rất tức giận về việc đó, nhưng "con nên suy nghĩ lại bây giờ con đã là con dâu của nhà họ đừng làm chuyện gì dại dột hại đến thân, ba mẹ vẫn ổn vẫn còn chút tiền để kinh doanh nhỏ con đừng lo".
Gia Kì nghe mẹ nói không khỏi đau xót
"Con có chút tiền, ngày mai con sẽ đến đưa cho mẹ".
Mẹ cô từ chối.
"Con cứ giữ lấy mẹ vẫn còn".
"Mẹ à đây là lúc con báo hiếu cho ba mẹ hai người đã vất vả lắm rồi, với lại đây là tiền của con làm ra mẹ cứ yên tâm đi"
Mẹ cô nghẹn ngào nói
"Được rồi, được rồi con gái của mẹ đã lớn biết nghĩ cho ba mẹ, mẹ vui lắm"
Gia Kì cũng thấy hạnh phúc khi nghe mẹ nói như vậy.
Rồi Hai mẹ con chia tay nhau tắt điện thoại Gia chìm vào những dòng suy nghĩ.
"Tại sao hắn ta lại làm như vậy với gia đình cô?"
"Tại sao lại là cô không phải người con gái khác ?"
Hắn ta còn nhiều bí mật mà cô không thể biết, nói trắng ra là cô không hiểu gì về hắn.
Con người đó luôn lạnh lùng khó đoán.
Hôm nay Vu Quân không về nhà nghe quản gia nói hắn đã đi ra nước ngoài để xử lý công việc, Gia Kì nghe đến liền vui mừng đỡ phải đối diện với hắn cô ngủ cũng yên tâm hơn không cần đề cao cảnh giác.
Về phía Vu Quân anh ta đang có một cuộc nói chuyện đầy căn thẳng với lão Lý.
Lão Lý là một người đầy tham lam và thâm độc trong thế giới ngầm, luôn không từ những thủ đoạn xấu xa đê hèn để đạt được lời nhuận cho bản thân, những người làm ăn với ông ta điều bị ông ta đâm sau lưng, nên ông ta mới có chỗ đứng như ngày hôm nay.