Gia Kì bị Đinh Tùng giữ chặt cổ cô nhanh trí cắn vào cánh tay hắn một cái thật mạnh khiến Đinh Tùng đau đớn nhăn mặt hắn buông tay ra khỏi cổ cô, Gia Kì vội vàng chạy về phía Vu Quân, Đinh Tùng như một con thú dữ điên cuồng chỉa súng về phía Gia Kì bắn một phát đạn Vu Quân vội chạy đến đỡ lấy cho cô viên đạn trúng vào vai của hắn máu tuông ra không ngừng, Gia Kì sợ hãi hét lên.
" Vu Quân anh có sao không ".
Cô đỡ lấy thân thể cao lớn của hắn, đưa tay sờ lên chỗ vết thương bàn tay cô nhuộm đầy máu của Vu Quân, hắn nhìn về phía thuộc hạ đang chạy ra để tiếp viện cho mình nhìn Gia Kì nói.
" Anh rất yêu em nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra em vẫn phải mạnh mẽ sống tiếp vì con của chúng ta ".
Hắn hôn lên trán cô một cái rồi đẩy mạnh Gia Kì rơi xuống biển, cô như chết lặng trước hành động của Vu Quân, Gia Kì đưa tay về phía hắn trong tuyệt vọng cô hét lớn.
" Không......"
Nước mắt tuông ra không ngừng cô chìm xuống biển sâu, lúc này cô đã biết được tình yêu hắn dành cho mình là thật lòng, hắn luôn mong muốn được cô tha thứ chỉ mơ ước có được một tình yêu đích thực không có gian dối lừa lọc một gia đình thật sự.
Tình yêu là thứ để cảm nhận chứ không thể nhìn thấy được. Thế nên chẳng thể lấy vật chất ra để cân đo đong đếm được thứ tình cảm ấy.Có lẽ việc sở hữu một tình yêu chân thành từ một người đàn ông yêu thật lòng quan trọng hơn việc lo lắng mối quan hệ đó sẽ kéo dài trong bao lâu. Cô có biết đàn ông yêu thật lòng như thế nào không, Gia Kì thật sự không hề biết nên cô đã luôn chà đạp lên tình yêu hắn dành cho mình.
Mấy người cận vệ của Vu Quân nhảy xuống đỡ lấy Gia kì đưa cô lên thuyền của họ, Gia Kì chỉ nghe được tiếng súng xả điên cuồng trên thuyền của Vu Quân cô không biết tình hình trên đó như thế nào, thuyền chở Gia Kì quay lại vào bờ thần trí của cô vẫn chưa ổn định lo lắng cho Vu Quân không biết hắn có ổn không khi bị trúng phát đạn vừa rồi.
Gia Kì lo sợ đứng mong chờ về phía đó, Vu Hạo đã cho thêm nhiều cận vệ lái thuyền chạy ra phía ngoài biển, Đinh Tùng như không còn đường nào để thoát nữa hắn quyết liều một phen với Vu Quân.
" Thằng khốn mày dám gọi tiếp viện vậy tao và mày sẽ cùng nhau xuống địa ngục".
Hắn điên cuồng bắn vào động cơ của con thuyền khiến nó chập điện sấp phát nổ, Vu Quân tức giận chỉa súng ngắm thẳng vào đầu của Đinh Tùng trong lúc hắn không để ý bắn viên đạn xuyên qua đầu hắn để kết thúc mọi chuyện, viên đạn xuyên qua đầu khiến Đinh Tùng ngã quỵ xuống đất rồi tắt thở con thuyền sấp phát nổ, Vu Quân nhảy xuống biển nhưng vì vết thương ở vai khiến hắn khổng thể nào bởi xa được.
" BÙM..."
Một tiếng nổ lớn vang cả trời mây ngoài biển, Vu Quân bị nuốt chửng vào trong đám cháy, thuyền của thuộc hạ Vu Quân vừa chạy đến liền bị nổ trúng, Gia Kì đơ người đứng nhìn về phía đó, trong đôi mắt của cô là một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, nước mắt dâng lên trong đôi mắt khiến cho hình ảnh mờ dần mờ dần, Gia Kì đau đớn khào thét.
" Vu Quân ".
Cô không thể nào đứng vững được nữa đôi
chân mềm nhũn lại Gia Kì ngã quỵ xuống đất cô sốc đến ngất liệm đi.
Không tiềm thức cô đã mơ một giấc mơ rất dài, Gia Kì mơ thấy một gia đình hạnh phúc có cô Tiểu Ân và cả Vu Quân ba người chơi đùa và cười nói với nhau rất vui vẻ, Vu Quân còn ân cần chăm sóc cô, Gia Kì cảm thấy rất hạnh phúc cô cười nói rất nhiều, bỗng nhiên đôi bàn tay của Vu Quân đưa lên sờ gương mặt cô từ từ tan biến Gia Kì vội vàng nắm lấy, nhưng cơ thể Vu Quân ngày càng mờ dần mờ dần, hắn đứng lên nói với Gia Kì.
" Anh phải đi rồi, em hãy chăm sóc con thật tốt anh yêu em "
Gia Kì lắc đầu điên cuồng cô đã khóc rất nhiều miệng không ngừng nói.
" Không em không cho phép anh rời xa em xin anh đấy ".
Vu Quân cứ bước về khoảng không vô định để lại cô gào thét trong tuyệt vọng và đau đớn, nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay cô đã không rời xa Vu Quân để hắn ở lại trong cô đơn, bây giờ cô mới là người thật sự cô đơn trong thế giới hiện tại.
Gia Kì đau khổ tỉnh lại đôi mắt đã thấm nhèo nước mắt cô đã khóc rất nhiều trong lúc hôn mê, mẹ cô và Tiểu Minh lo lắng chạy đến hỏi.
" Gia Kì con không sao chứ ".
Gia Kì nắm lấy tay mẹ mình điên cuồng hỏi.
" Vu Quân đâu rồi mẹ anh ấy sao rồi ".
Mẹ cô nhìn thấy con gái thật trí không ổn định vô cùng xót xa bà cũng không kiềm được nước mắt mà khóc, Gia Kì hỏi bà câu hỏi đó rất nhiều lần nhưng bà không trả lời chỉ lắc đầu khiến cô như phát điên lên Gia Kì hét lớn.
" Tại sao, tại sao lại không nói cho con biết ".
Cô bước xuống giường điên cuồng chạy đến mở cửa chạy ra khỏi phòng bước đi thật nhanh nhưng đầu óc không thể nào ổn định được miệng cứ lẩm bẩm nói.
" Em sẽ đi tìm anh đừng bỏ rơi mẹ con em ".
Khoé mắt cô đã cạn hết nước mắt vì đã khóc quá nhiều Gia Kì tuyệt vọng ngồi bệt xuống sàn đôi mắt vô hồn, mẹ cô và Tiểu Minh chạy theo đi đến ôm lấy cô nói.
" Con gái à bình tĩnh lại đi con mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi con phải cố gắng vượt qua ".
Gia Kì một lần nữa lại ngất đi, thật ra cô không muốn đối diện với sự thật cô chỉ đang cố trốn tránh, hay cô đang sợ hãi đều gì đó khi thức dậy, cô không thể nào tin đó lại là sự thật cô đã vô cùng tuyệt vọng về thế giới hiện tại.
................
- -----oOo------