Lão Bản, Tính Cho Ta Một Quẻ?

chương 5: ngươi định đến trường như thế này sao?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Nhiên

Beta: Chiseu

Cậu nói loại thứ ba, chính là chỉ tiêu mục cậu ta viết trên tấm biển gỗ nhỏ “Dẹp sạp hỗ trợ, tệ/giờ”. Sở Tố lập tức phản ứng lại, lôi kéo hai cô gái đó lại nhìn một chút. Rồi cúi đầu thương lượng vài câu, cuối cùng dường như thống nhất ý kiến tiền bạc không quan trọng bằng tính mạng, bắt đầu từ Sở Tố, cùng Bạch Vong Xuyên nói một câu, bọn cô đồng ý tiếp nhận.

Nhìn vẻ mặt của ba cô gái, Sở Tố thì không sao, nhưng hai người kia lại có chút khó chịu.

Bạch Vong Xuyên cũng biết, nếu như cậu không nhanh chóng đuổi quỷ, thời gian dông dài cộng lại, có lẽ ba cô gái sẽ không dễ dàng gánh vác. Nhưng suy cho cùng, bản thân cậu bây giờ cũng đang nghèo rớt mồng tơi, thương cảm mù quáng cũng không ổn. Huống hồ cậu còn có một con mèo ăn không ít phải nuôi, thật sự không có khả năng dư dả tiền để “làm từ thiện”.

Trong lòng tự nhủ vài câu, Bạch Vong Xuyên cũng thu dọn xong túi nhỏ màu xám của mình. Ngước mắt lên nhìn cô gái, cậu nói: “Đưa tôi đến trường của các cô xem xem, nếu bốn người cùng lúc xảy ra chuyện, vậy vật hắc ám kia hẳn là ở trong trường.”

Thật ra cậu muốn nói là ở ký túc xá.

Nhưng còn chưa đợi cậu mở miệng, Sở Tố cũng đã đoán được, bọn họ đã sắp xếp để nói chung cho cậu biết, bởi vì ngày hôm qua bạn cùng phòng thứ tư của bọn họ chết ở ký túc xá, hơn nữa chết không giống tự sát. Cho nên hiện tại cảnh sát đã phong tỏa ký túc xá, ngay cả ba người không ở ký túc xá tối hôm đó cũng phải đổi ký túc xá sau khi thẩm vấn, ngay cả trở về lấy hành lý cũng không được, chứ đừng nói đến việc để Bạch Vong Xuyên đi vào xem.

Bởi vậy Bạch Vong Xuyên không thể không hạ mình cầu xin.

Chậm rãi từng bước tiến về phía trường học, cũng không vội lắm.

Tuy nói vậy nhưng cũng không nghĩ rằng sẽ thực sự như thế này, ba cô gái vẫn đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm cậu.

Bạch Vong Xuyên cau mày: “Trường học cũng không thể vào sao?”

“Có…Có thể,” Đại Ba muốn nói rồi lại thôi, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Vong Xuyên trong cái đạo bào màu xám, nghẹn cả nửa ngày, cô mới mở miệng nói, “Nhưng cậu vào trong như vậy, trường chúng tôi lại đang có án mạng, tôi sợ bảo vệ trường sẽ xem cậu là loại chuyên tuyên truyền tổ chức thần tà bất chính, sẽ đuổi cậu ra liền thì không hay.”

Bạch Vong Xuyên nhất thời khó xử.

Điều cô gái nói có vẻ hợp lý. Nhưng vấn đề là cậu từ khi xuống núi vẫn luôn bày sạp hàng kiếm tiền, nhưng số tiền kiếm được ngay cả nuôi sống bản thân và Nhị Hắc còn khó, chứ đừng nói đến việc mua quần áo.

Đến nỗi thường ngày quần áo để thay cậu cũng không phải không có, nhưng vẫn là đạo bào, hơn nữa cùng với thứ mặc trên người giống nhau như đúc, nghĩ đến hậu quả khi mặc vào trường học, hẳn là cũng không có gì khác nhau.

Nhìn thấy phản ứng của cậu, ba cô gái lập tức hiểu ra.

Ngay sau đó là một sự im lặng ngượng ngùng.

Sau đó Sở Tố cười giải vây: “Nếu không như vậy, tôi dẫn cậu đi phố mua sắm bên dưới mua một bộ đơn giản để mặc. Thời gian này không tính vào thời gian cậu hỗ trợ, được không?”

Bạch Vong Xuyên ngẫm lại, gật đầu nói: “Nhưng tiền quần áo…”

“Tính cho tôi đi,” Sở Tố có vẻ gia cảnh không tệ, ngay lập tức hiểu được, “Dù sao công việc thường ngày của tiên sinh cậu cũng không mặc mấy đồ thế này, vốn là vì giúp chúng ta mới mua, tính vào tiền của chúng tôi cũng không có gì sai.”

Nói xong, cô đưa mắt nhìn hai người bạn đồng hành của mình. Có vẻ nói số tiền này cô sẽ trả, không cần mọi người phải chia đều. Hai người kia nhìn nhau một cái, cũng không nói gì nữa.

Vì vậy, nửa tiếng sau, ba cô gái xuất hiện ở cổng trường đại học nơi họ đang học cùng với Bạch Vong Xuyên, mặc một bộ áo thun quần ngắn giá rẻ.

Trên thực tế, thành thật mà nói, Bạch Vong Xuyên cũng chẳng mấy kỳ vọng vào bộ đồ này. Nhưng khi thấy Sở Tố và chủ quầy hàng trải qua một phen trả giá kịch liệt, cuối cùng mua được bộ đồ này với giá cao tệ, Bạch Vong Xuyên rất muốn nói cho cô biết, số tiền này thật ra chính cậu cũng có thể trả được.

Lại nhìn biểu cảm của hai người sóng lớn, có vẻ họ cũng nghĩ giống cậu.

Nhưng dù sao chuyện này cũng chỉ là tiểu tiết, không quan trọng.

Hiện tại quan trọng nhất chính là thứ bẩn thỉu đang quấn lấy bọn họ, nếu Bạch Vong Xuyên có thể giúp bọn họ giải quyết chuyện này, đừng nói là một bộ, mua mười bộ cho cậu, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.

Sở Tố cùng sóng lớn tên là Giang Hiểu Nguyệt, một người khác toàn thân một màu đen gọi là Trương Thiến. Chờ khi đến cổng trường, Giang Hiểu Nguyệt dẫn Bạch Vong Xuyên đi vào cổng với vài sinh viên xung quanh, trước khi vào cũng không quên nhìn lên cổng trường.

Tên trường rất đơn giản, là Đại học Tài Chính Kinh Tế Tây Cảnh.

Tây Cảnh là tên của thành phố nơi họ sinh sống. Bạch Vong Xuyên cũng không để ý lắm về mấy trường học, hiển nhiên cũng chưa từng nghe qua tên trường.

Cũng giống như trong mấy tiểu thuyết mà người đô thị thích, kỳ thật trường học nơi này, hầu hết hơn phân nửa đều được xây dựng trên bãi tha ma hoặc nhà tù. Nhìn theo khía cạnh huyền học, là dùng dương khí của học sinh để át đi âm khí quỷ quái.

Lời này nếu là trước kia thì có lẽ đúng.

Nhưng hiện tại thì sao?

Bạch Vong Xuyên liếc nhìn đám học sinh trông có vẻ mệt mỏi ở xung quanh, chẳng có chút khí thế tuổi trẻ nào, trong lòng như đang thở dài não nuột. Đây rốt cuộc là muốn họ trấn áp tà ma, hay muốn tà ma ảnh hưởng đến họ? Thật sự rất khó nói.

Chỉ nhìn lướt qua như vậy, ba cô gái bên trong đã dừng chân đợi cậu.

Bạch Vong Xuyên không để họ chờ lâu, tăng thêm hai bước đi tới chỗ họ.

Bây giờ vẫn là giữa trưa, thời gian nghỉ trưa vẫn chưa hết, trong trường có rất nhiều học sinh lang thang, dòng người hòa lẫn vào nhau nên cũng không quá rõ.

Bạch Vong Xuyên sau khi vào cửa nhìn xung quanh, liền cảm thấy chỗ nào cũng không đúng.

Nơi này âm khí quá nặng, muốn lấy ra một đồ vật cụ thể thực sự không dễ.

“Trường học các cô thường xuyên có người tự sát phải không?”

Vừa vào cửa liền bị ba cô gái dắt đi theo con đường đối diện cổng lớn rợp bóng cây xanh. Nhưng còn chưa đi hết đường, Bạch Vong Xuyên liền nhịn không được mở miệng hỏi.

“Trước đây còn ổn đi? Nghe một vị tiền bối nói là một hai người gì đó,” Giang Hiểu Nguyệt nói, “Nhưng năm ngoái chúng tôi xây một thư viện mới ở đây, kết quả là trong quá trình xây dựng đã xảy ra chuyện, đến bây giờ mới dừng, ở bên kia thư viện, hình như đã có mười mấy người chết rồi.”

“Tôi cũng nghe nói qua,” Sở Tố ở bên cạnh nói, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu, “Nhưng đây đều là tin đồn, mà tin tức thì lan truyền rất nhanh, chúng ta chỉ có thể biết rằng thư viện mới luôn luôn đóng cửa, nguyên nhân cụ thể là gì, trường học không nói rõ, chúng tôi chỉ có thể tự đoán.”

Bạch Vong Xuyên gật đầu.

Cậu chưa từng vào đại học, nhưng dù sao thì cậu cũng có vào Internet. Chuyện kiểu này đã thấy nhiều trên mạng rồi, cũng không có gì khó hiểu.

Cậu hỏi thư viện ở đâu, Sở Tố liền chỉ cho cậu.

Bạch Vong Xuyên ngẫm lại, nhíu nhíu mày.

Cho dù lúc cậu vào cổng đã nhìn qua bố cục của trường này, góc tây bắc đang ở đúng hung vị. Mà hướng Sở Tố chỉ cho cậu lại vừa vặn chính là bên này.

Đúng lúc này, một tiếng “Meow” nhẹ nhàng truyền đến, Nhị Hắc dừng bước đi tao nhã của nó trên vai Bạch Vong Xuyên.

Trương Thiến nhát gan nhất, cũng vẫn chưa mở miệng, bị giật mình, hét lên một tiếng kinh hãi. Sở Tố và Giang Hiểu Nguyệt cũng có chút kinh sợ, nhưng nhìn Bạch Vong Xuyên không có phản ứng gì, cũng dằn tiếng hét chói tai xuống.

Bạch Vong Xuyên đưa tay gãi gãi cằm mèo đen, con mèo sau đó kêu meo meo tựa như làm nũng.

Đuôi quay giữa không trung và chỉ vào thư viện.

Bạch Vong Xuyên lập tức hiểu ra, trực tiếp bước tới đó.

Cậu và Nhị Hắc luôn phân chia công việc theo cách này. Suy cho cùng, lấy tiền của người ta là giúp người ta giải trừ tai họa, một trăm tệ một giờ không phải là miễn phí, cho nên khi cùng đám người Sở Tố đi tới, Nhị Hắc đã đi trước cậu một bước tới trường học điều tra tình hình.

Bạch Vong Xuyên chắc chắn rằng Nhị Hắc đã vào ký túc xá nữ mà tạm thời cậu không vào được.

Nhưng nhìn dáng vẻ, hẳn là không có gì dị thường.

Mèo đen ở trên vai cậu đi bộ một vòng liền chui vào túi vải xám mà cậu mang theo, Bạch Vong Xuyên quay đầu hỏi Sở Tố: “Các cô ngày thường cũng hay đi thư viện sao?”

“Ta với Thiến Thiến hay đi,” Sở Tố gật đầu. “Tuy rằng tin đồn về thư viện không tốt lắm, nhưng dù sao thư viện rất lớn, tư liệu bên trong quả thật rất đầy đủ, còn yên tĩnh. Cho nên thường ngày sau khi hết giờ học, chúng tôi đều sẽ vào trong đó học.”

Bạch Vong Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Chờ đến khi đi tới trước thư viện, cậu mới ý thức được “rất lớn” trong miệng Sở Tố, quả thật không phải nói đùa.

Nhìn từ dưới lên, nó có ba tầng lầu, diện tích tương đương với một giảng đường, chỉ là nơi này không được bao bọc bởi hàng rào ngoài trường học, ngược lại là một cái cửa bị kẹt ở giữa hàng rào trường biến thành cửa tây bắc, cửa đối diện kia, nếu như không đoán sai, hẳn là bất luận kẻ nào cũng có thể vào.

Quả nhiên, Sở Tố lập tức xác nhận phỏng đoán của cậu là đúng.

Cô nói rằng thư viện cũng mở cửa cho tất cả mọi người, nhưng tới gần cửa trường học chỉ có học sinh mới được ra vào.

Trương Thiến lại mím môi lắc đầu, cho cậu một tấm thẻ sinh viên.

Bạch Vong Xuyên liếc qua, bức ảnh trên trên thẻ sinh viên là một chàng trai đẹp trai, tên là Lý Nhiên.

“Bạn trai của tôi,” Trương Thiến nhỏ giọng giải thích, dường như không muốn nói nhiều.

Bạch Vong Xuyên cũng không quan tâm đến chuyện tình cảm cá nhân của cô.

Chỉ là chuyển thẻ sinh viên trong tay, nghi hoặc trong lòng cũng bớt đi một chút.

Cậu phát hiện thẻ sinh viên âm khí cũng rất nặng. Hoặc là Trương Thiến vẫn luôn mang theo, hoặc là bạn học tên Lý Nhiên cũng xảy ra vấn đề. Bởi vì cậu cảm nhận được mùi âm khí này giống hệt với ba người Trương Thiến.

Hơn nữa, trên người cô gái lúc trước ở góc phố lướt qua cậu, cũng giống nhau như đúc…

đạo bào: trang phục của đạo sĩ

————-

Truyện Chữ Hay