Lão Bản, Tính Cho Ta Một Quẻ?

chương 17: hương vị trên người cậu không đổi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Vô Tâm

Beta: Chiseu

Sau khi Bạch Vong Xuyên nghe lời ở lại nhà Khúc Mặc, anh liền dạy cho cậu cách sử dụng tất cả đồ có thể dùng trong nhà một lần. Năng lực học tập của tiểu đạo sĩ rất mạnh, khi mới bắt đầu cả lò vi ba đều không biết sử dụng nhưng sau ba ngày câu đã có thể sử dụng thuần thục tất cả đồ vật trong nhà.

Đối với chuyện này Khúc Mặc không kinh ngạc lắm, hắn cũng sẽ không nói với Bạch Vong Xuyên. Hơn nữa hắn còn mạc danh có loại cảm giác “Người tôi coi trọng đương nhiên rất tốt.”

Giống như họ đã thương lượng tốt với nhau vậy. Mỗi sáng Bạch Vong Xuyên sẽ thức dậy sớm hơn, làm bữa sáng cho cả hai người xong rồi chờ hắn dậy cùng ăn, sau khi Khúc Mặc đi làm cậu mang theo đạo bào của mình đi ra cầu vượt ngồi. Buổi chiều trước khi Khúc Mặc tan làm cậu sẽ thu quán về nhà dọn dẹp phòng ở và làm cơm tối sau đó chờ tổng tài đại nhân trở về cùng ăn bữa tối với nhau.

Thật ra có chút khác so với trong tưởng tượng của Khúc Mặc. Bạn đầu Khúc Mặc nghĩ cơm của tiểu đạo sĩ sẽ rất khó ăn, thậm chí hắn còn nghĩ sau này hắn sẽ thức dậy và tan làm sớm chút để làm cơm cho cậu. Nhưng dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới cơm cậu nấu so với chính hắn nấu thì cơm hắn nấu không đáng bưng lên bàn.

Theo Bạch Vong Xuyên giải thích thì đó là do trước đây khi còn ở trên núi, sư phụ cậu rất kén ăn mà không muốn tự nấu cơm bao giờ. Cho nên từ trước đến nay việc này đều vào tay cậu, làm lâu nên tay nghề cũng được nâng cao.

Đối với việc này Khúc Mặc không biết nên cảm ơn vị sư phụ trong truyền thuyết kia hay là nên mắng hắn bóc lột sức lao động sao trời của mình từ nhỏ đây. Cho nên hắn cũng không nhận xét gì, chỉ là khích lệ Bạch Vong Xuyên như trước——

Bữa cơm này làm đúng là ngon cực kỳ.

Cứ như vậy nháy mắt đã được một tuần.

Trong một tuần này tiểu đạo sĩ cũng không mở sạp hàng. Khúc Mặc chưa bao giờ đề cập qua vấn đề “tiền thuê”. Hai người sinh hoạt “ở chung” mọi việc đều trôi qua vui vẻ.

Bất đồng duy nhất là thư kí Lưu Tĩnh của Khúc Mặc mỗi ngày đều cảm thấy mình gặp quỷ.

Trời biết Khúc tổng của bọn họ là người yêu công việc chỉ muốn làm việc cả ngày trong truyền thuyết. Vậy mà cả tuần nay đều không tăng ca thêm một ngày! Hơn nữa không chỉ cô mà tất cả những người có thể gặp Khúc tổng đều nhìn thấy trên người hắn lúc nào cũng như tắm gió xuân. Gương mặt lúc nào cũng mang biểu cảm lạnh như băng nay cũng bắt đầu mỉm cười.

Sự thay đổi này quá mức rõ ràng làm mọi người trở tay không kịp.

Khắp trên dưới công ty đều đang lan truyền rất nhiều tin đồn. Có người nói Khúc tổng nuôi một tiểu tình nhân ở nhà, có người nói thật ra Khúc tổng gặp được nữ thần định mệnh của đời mình. Thậm chí có người còn nói theo kiểu huyền huyễn như là “Khúc tổng làm việc nhiều mà thành tinh”, nhưng nói ngắn gọn tất cả mấy tin đồn trên chỉ gói gọn trong một câu——

Khúc tổng chắc chắn là đang yêu đương.

Đương nhiên mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, mỗi ngày Khúc tổng đều vui vẻ từ từ đi làm lại bắt đầu chờ đợi đến thời gian tan tầm.

Lời đồn trong công ty không phải hắn chưa nghe qua, cũng không phải hắn không nghĩ tới Bạch Vong Xuyên bày quán cách đây quá gần rất dễ làm người ta nhìn ra mối quan hệ giữa hắn và cậu. Nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy ở bên nhau cùng tiểu đạo sĩ ngồi xổm trên cầu vượt có gì mất mặt. Cũng chưa từng nghĩ tới kêu Bạch Vong Xuyên đổi chỗ khác để người khác không phát hiện ra. Hoặc là nói, thật ra hắn còn đặc biệt hy vọng sẽ xuất hiện một người có tâm, đoán ra được “người trong lòng Khúc tổng” mà gán cho nó cái tên…

Bạch Vong Xuyên.

Nhưng mà Khúc tổng từ trước đến nay cũng không phải kẻ ngốc, hắn vẫn biết cái gì gọi là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Ít nhất trong ánh mắt tiểu tử Bạch Vong Xuyên kia nhìn hắn, Khúc Mặc liền biết trong lòng cậu hắn chỉ là bạn bè cao hơn khách hàng bình thường một chút xíu mà thôi. Chỉ có vậy, không hơn.

Về việc này, thật ra Khúc tổng cảm thấy rất thất bại.

Thậm chí có lúc không nhịn được mà tự hỏi, có phải nếu mình lại bị dính vào việc thần quái gì đó, có phải ánh mắt của tiểu đạo sĩ sẽ lại tập trung trên người mình không?

Đương nhiên đây cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

Khúc Mặc cũng không có thói quen tự mình tìm việc, cũng không nghĩ muốn tiếp xúc với những thứ kì quái đó nữa.

Nhưng mà trời không chiều lòng người.

Sau ba ngày hai người sinh hoạt ở chung, trên bàn cơm, Bạch Vong Xuyên đột nhiên nhìn vào mắt Khúc Mặc đang ngồi đối diện. Giống như có chút muốn nói lại thôi, hỏi: “Gần đây anh….. có phải đã đi qua chỗ nào không?”

Khúc Mặc đang ăn cơm tự nhiên dừng lại, có chút khó hiểu ngẩng đầu đối diện với Bạch Vong Xuyên.

Thói quen sinh hoạt của hắn từ trước đến nay có thể nói là vô cùng kỷ luật. Trừ những lần ngẫu nhiên mở tiệc hoặc xã giao ra, hắn mỗi ngày chỉ đi lại giữa nhà và công ty. Nghĩ lại thì từ sau khi tiểu đạo sĩ ở lại nhà hắn, hắn đã không tham dự bất kì buổi tiệc xã giao nào, chỉ duy nhất một lần ra ngoài là ngày thứ hai, khi tiểu đạo sĩ dọn lại đây, cũng là việc thương trường. Mà nó cũng đã qua hơn một tuần rồi, trừ nơi này ra hắn còn có thể đi chỗ nào khác sao?

Nghĩ vậy, Khúc Mặc mờ mịt lắc đầu. Bổ sung thêm một câu: “Trừ ở nhà ra tôi chỉ đi đến công ty thôi.”

Bạch Vong Xuyên cau mày thêm một chút. Lại im lặng một lát, cậu nói: “ Hơi thở trên người của anh không đúng lắm. Nếu có thể tôi đến công ty anh tham quan một chút được không?”

Khúc Mặc gật đầu đồng ý không chút do dự.

Tuy nói văn phòng công ty họ không cho phép người ngoài vào nhưng chỉ cần là người thân, cho dù là công nhân cũng có thể đăng ký, sau đó đi vào giống nhau. Huống chi trong lòng hắn đã coi Bạch Vong Xuyên thành người của hắn rồi, muốn đến công ty xem hoàn toàn không có vấn đề.

Đương nhiên, tuy trong đầu đã toàn là gió lốc nhưng lí trí Khúc Mặc vẫn tồn tại.

Cho nên sau khi gật đầu im lặng một lúc hắn liền trực tiếp hỏi tiểu đạo sĩ: “Cậu nói hơi thở trên người tôi không đúng có phải chính là nói tôi lại bị quỷ quấn thân?”

Bạch Vong Xuyên lắc đầu phủ định.

Nghĩ nghĩ, cậu nói: “Người bị quấn lấy không phải anh nhưng người kia có thể là người gần anh. Gần đây anh có phát hiện người xung quanh anh có cái gì không đúng không?”

Khúc Mặc trầm ngâm.

Tâm trí hắn gần đây đều đã đặt hết trên người tiểu đạo sĩ, còn những người khác cho dù là Lưu Tĩnh hắn cũng chẳng để ý nhìn dù chỉ một lần, thậm chí đôi lúc đối phương đưa văn kiện cho hắn, hắn đều cúi đầu ký tên đến lúc hắn ngẩng đầu lên theo phép lịch sự cũng không chú ý cô dù chỉ một giây.

Cho nên vấn đề này hắn không thể trả lời được.

Cũng may Bạch Vong Xuyên Chỉ cho là công việc của hắn quá bận nên không có thời gian để quan sát người khác. Vì thế sau khi quyết định ngày mai đến công ty cùng hắn xong, cậu cũng không hỏi những việc khác nữa.

Đến tối, tiểu đạo sĩ hái lá bưởi cho Khúc Mặc tắm. Vốn dĩ là muốn cho hắn uống một ly nước bùa nhưng dù thế nào Khúc Mặc cũng không chịu uống cốc nước vừa đen vừa bẩn kia. Vì thế Bạch Vong Xuyên cũng chỉ có thể lùi một bước đem trang sức nhỏ luôn đeo trên cổ tháo xuống cho Khúc Mặc đeo lên.

Khúc tổng thụ sủng nhược kinh.

Nhưng trong giây tiếp theo, âm thanh thanh đạm của tiểu đạo sĩ truyền đến phá tan ảo tưởng trong lòng của Khúc tổng. Cậu nói: “Trên người của của anh dương khí rất nặng, đáng ra đây phải là chuyện tốt đi, nhưng vật cực tất phản giống như quỷ anh lần trước vậy, tôi sợ lại có người muốn lợi dụng dương khí trên người anh làm việc gì đó. Mặt dây chuyền này có thể trừ tà, chỉ cần giữ nó, dù là yêu mà quỷ quái gì cũng không thể đến gần người anh được. Nhưng mà cái này là sư phụ tặng cho tôi, tạm thời tôi cho anh mượn đeo mấy ngày chờ chuyện này giải quyết xong anh trả lại tôi là được.”

Nói xong cậu nghĩ giống như đang muốn thể hiện quan hệ của cậu cùng Khúc Mặc, cậu nói thêm: “Cái này không thu tiền của anh.”

Khúc Mặc: “……”

Hắn vốn dĩ còn đang tự hỏi mình có cần tặng lại cái gì đó xem như làm vật trao đổi tín vật đính ước. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới hoá ra vật này còn phải trả lại sao?

Hơn nữa tiểu đạo sĩ lại còn dám nói đến tiền? Chỉ là cho hắn mượn mà thôi, quan hệ của bọn họ lẽ nào còn phải dùng tiền để cân nhắc hay sao?

Khúc tổng lại một lần nữa ý thức được một vấn đề.

Thì ra hắn ở trong lòng tiểu đạo sĩ thật sự không có một chút “lực dụ hoặc ” gì đáng kể cả.

Cái kết luận này làm Khúc tổng cảm thấy có chút thất bại, cùng tiểu đạo sĩ tùy tiện lấy lệ vài câu, hắn liền bán thân bất toại về phòng.

Vì chút vấn đề nhỏ này đương nhiên vẫn chưa đến mức phải đi ngủ ngay. Đầu tiên hắn mở máy tính xử lý một chút công việc còn dư, sau đó hắn ngồi cạnh bàn cúi đầu nghiêm túc nhìn mặt dây Bạch Vong Xuyên đang đeo trên cổ hắn.

Dựa vào chất liệu cùng hình dáng mà nói, đây chắc là hàm răng của động vật nào đó.

Hơi nhọn nhưng không sắc bén. Chỉ dài bằng một bàn tay nhỏ màu trắng đã có chút ố vàng.

Đầu ngón tay vuốt ve trên mặt trang sức, vuốt ve một chút Khúc Mặc lại đem nó nhét vào trong áo lại.

Sáng sớm hôm sau, vẫn là Bạch Vong Xuyên nấu cơm như trước. Sau khi hai người ăn cơm xong, Khúc Mặc dọn dẹp bàn ăn, sau đó hắn mở tủ lấy ra mấy bộ quần áo thoải mái đã chuẩn bị từ trước đưa cho Bạch Vong Xuyên: “Nếu cùng tôi đến công ty thì cũng không nên mặc đạo bào. Mà bộ đồ thun của cậu không hợp với cậu lắm, tôi mua cho cậu bộ mới, thay cái này đi.”

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, không lộ ra ngoài một chút nào là hắn cố ý nhân lúc không bận công việc đến trung tâm thương mại cao cấp lựa hết một buổi chiều.

Bạch Vong Xuyên biết hắn sẽ nói như vậy, là vì không muốn nói trắng sự thật ra là quần đùi áo thun của cậu quá rẻ. Nhưng muốn cậu nhận quần áo hưu nhàn giống hắn, cậu vẫn không nhịn được hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho anh……”

“Không cần, coi như cảm ơn cậu cho tôi mượn cái này.”

Khúc Mặc vừa nghe phải trả tiền, vội vàng móc ra vòng cổ cậu cho hắn đang đeo trên cổ khua tay múa chân một chút.

Bạch Vong Xuyên cảm thấy hai người như này giống như có chỗ nào đó không thích hợp.

Cậu lại quay đầu nhìn Nhị Hắc chưa bao giờ bị thiếu bữa cơm nào.

Sau khi thấy đối phương kêu meo một tiếng tỏ vẻ không sao cậu vẫn nói một tiếng cảm ơn sau đó nhận lấy.

Bạch Vong Xuyên xách quần áo về phòng thay.

Còn Khúc Mặc lại ngồi xổm xuống, sờ cái cổ bóng loáng của Nhị Hắc. Đồng thời cười rất vui sướng: “Lần sau lại mua cho mày thêm hai bịch cá khô.”

Nhị Hắc lắc đầu.

Yên lặng vẽ trên mặt đất chữ “Tam”.

Khúc Mặc lập tức tỏ vẻ thành giao.

Mà tiểu đạo sĩ còn đang chuẩn bị trong phòng, hoàn toàn không biết một người một mèo trong lúc cậu không biết đã sớm vì mấy bịch cá khô giá rẻ mà bán đứng cậu.

Truyện Chữ Hay