Editor: Nhiên
Beta: Trúc Phu
Ngày tháng âm lịch, tết Trung Nguyên, hay còn gọi là lễ Vu Lan.
Trong truyền thống dân gian, lễ hội này còn được gọi là quỷ tiết.
Vào ngày này, tại các ngã tư, góc đường cuối hẻm hầu như là tất cả những nơi không bị quản lý thành phố đuổi đi, đều sót lại một đống tiền vàng mã, tro giấy đã đốt hoặc chưa đốt hết. Trong không khí mang theo một mùi khét nồng, không thể tản đi, cũng chẳng tẩy được.
Hầu hết mọi người sẽ rất kiêng kỵ ngày này.
Người xưa thường nói rằng, vào buổi tối, nếu mặt trời đã lặn mà còn lang thang trên phố, bạn sẽ bị ám bởi những tiểu quỷ đi lễ hội.
Nhưng thời thế đã thay đổi, ngày nay, khi khoa học hiện đại lên ngôi và sự mê tín dị đoan bị bài trừ, có một số người đã không còn tin vào những kiêng kị này nữa. Thậm chí, họ có tâm lý như một cái đòn bẩy, càng không nói gì đến quy cũ, chỉ muốn thế này. Dường như muốn dùng những hành động thực tế để chứng tỏ rằng cái gọi là mê tín sẽ luôn ở trong ảo tưởng của con người, chứ không phải hiện thực.
Khúc Mặc là một trong số những người đó.
Vì vậy, vào buổi tối hôm nay, anh đã không bỏ chạy ngay khi tan làm và nói về những điều đáng sợ về quỷ tiết như cô thư ký nhỏ của anh. Ngược lại, anh vẫn kiên trì với hành động tăng ca mỗi ngày của mình, cho đến khoảng mười một giờ tối anh mới rời khỏi công ty.
Nhà anh không xa công ty, chỉ mất phút đi bộ.
Chỉ là trên đường trở về phải đi qua một cây cầu vượt.
Trên mặt đất dưới cây cầu, anh thực sự thành công khi nhìn thấy một đống tiền giấy như dự liệu, cháy hết hoặc đang cháy.
Khúc Mặc nhíu mày.
Đưa tay lên xoa hai cái ở chóp mũi.
Anh thật chán ghét mùi này, cũng thật chán ghét cái cảm giác này.
Bước chân dài như đang tránh né một cái gì đó bẩn thỉu bước nhanh lên cầu thang. Chờ sau khi đi lên cầu vượt, anh vốn định thả lỏng lông mày một chút, trong vô thức tự nhiên lại nhíu chặt hơn.
Anh nhìn thấy một người đứng ở trên cầu.
Không phải người đi bộ, cũng không phải ma trong mê tín dị đoan. Đó là một người đàn ông mặc đạo bào màu xám ngồi ở một bên ở đoạn giữa cây cầu.
Đèn đường hơi mờ, anh không nhìn thấy rõ mặt người đàn ông, thậm chí ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt được. Chỉ biết người này vóc người hơi gầy, trên mặt không có râu, hẳn cũng không phải là một ông già.
Bất quá cũng Khúc Mặc cũng không có ý định đi làm rõ.
Anh chỉ thấy rất phiền phức và muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Để lại tro giấy bay trong gió, để lại tên thần côn() lừa đảo người để kiếm tiền này.
() Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Nghĩ vậy, anh bước nhanh hơn.
Không muốn đi ngang qua vị đạo sĩ kia, người nọ đột nhiên mở miệng, gọi anh bằng một giọng nói trong trẻo, trẻ trung khác hẳn với quần áo xám xịt: “Vị thí chủ này, xin hãy chờ một chút. Hôm nay quỷ môn quan mở ra, cô hồn dã quỷ tự do nơi trần gian. Lúc này lại đúng lúc vào giờ tý(), âm khí đại thịnh. Chờ qua cây cầu này chính là nơi bách quỷ dạ hành. Anh có muốn bần đạo cho anh mượn một tấm bùa để bảo vệ anh bình an về tới nhà không?”
() Giờ tý: từ giờ đến giờ sáng.
Khúc Mặc trong đời ghét nhất khi nghe được những lời này. Mà giờ phút này, bị ngoại cảnh làm cho tức giận, anh không chút do dự trực tiếp quay đầu, tức giận thốt lên với tiểu đạo sĩ đang ngẩng đầu nhìn anh: “Cút!”
Anh vẻ mặt hung tợn, trông giống như ác quỷ bò ra khỏi địa ngục. Đặc biệt đôi mắt to trừng, dưới ánh đèn đường trắng bệch càng thêm kinh người.
Tiểu đạo sĩ quả nhiên bị anh dọa sợ tới mức co người lại.
Nhưng Khúc Mặc chưa kịp hài lòng, thì anh ta lại đột nhiên đứng lên lao về phía Khúc mặc như một con thỏ xám. Đôi mắt tròn xoe nhìn anh, khiến Khúc Mặc sửng sốt trong giây lát.
Sau đó, anh nghe tiểu đạo sĩ nói: “Thí chủ, vừa rồi tôi nói sai rồi. Ấn đường của ngài biến đen, gần đây nhất định có tai họa huyết quang(). Hơn nữa, này, thí chủ anh nghe tôi nói!”
() Tại họa huyết quang: Tai họa đổ máu.
Khúc Mặc nghe lời cậu nói càng thêm phẫn nộ, lập tức mặc kệ cậu, chỉ nhấc chân bước từng bước dài bỏ đi.
Tiểu đạo sĩ bất đắc dĩ đi theo.
Nhìn thấy Khúc Mặc bước lên bậc thang xuống cầu vượt, rốt cuộc cậu thở hổn hển nói xong câu cuối cùng: “Thí Chủ! Ngài có tin vui!”
Lời vừa nói, Khúc Mặc ngay lập tức cảm thấy thái dương co giật.
Anh muốn quay đầu mắng một câu ngu ngốc, nói với cậu rằng anh là một người đàn ông không thể có thai được.
Nhưng cứ như vậy, bàn chân đang đi xuống cầu thang đã trực tiếp bước lên không trung.
Một lúc sau, anh đã lăn xuống cuối chân cầu.
Anh chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, khi thở cũng đau khiến anh không thể thở được, cơn đau khiến trước mắt anh tối đen, hoàn toàn bất tỉnh.
Tiểu đạo sĩ đuổi theo ở phía sau, nhìn anh nằm ở chân cầu khẽ kêu một tiếng “Này”. Trong miệng lẩm bẩm “Nhìn xem, tôi đã nói anh sẽ gặp tai họa đổ máu rồi mà.”
Khúc Mặc một lần nữa tỉnh lại, xung quanh đều là mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Anh nhìn xung quanh và phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.
Không phải phòng VIP, mà là phòng ba người.
Nằm ở giường bên cạnh anh là một thanh niên, bộ dáng rất chất phác, nhưng trên đầu có quấn một vòng băng gạc, ngoài sự chất phác, anh cảm thấy có mấy tia hảo cảm.
Anh ta vốn dĩ đang xem TV, nhưng khi thấy Khúc Mặc đang gồng mình định ngồi dậy, anh ta nhanh chóng quay đầu nhìn sang, hét lên một tiếng: “Này, này” kêu ngăn cản: “Anh đừng ngồi dậy, bác sĩ vừa nói, nếu anh tỉnh dậy thì kêu anh bấm chuông, bọn họ nói không sao, anh mới có thể ngồi dậy.”
Khúc Mặc nghe vậy, nói lời cảm ơn, nhưng lại bực bội nhíu mày.
Tâm trí anh còn dừng lại ở chuyện xảy ra trên cây cầu, vừa ngoan ngoãn bấm chuông, trong lòng cũng vừa nghĩ thầm…
Quả nhiên thần côn linh tinh không có cái gì tốt. Nếu như không phải vì tên kia ăn nói lung tung, mình cũng đã không đi qua quỷ môn quan một vòng.
Sau khi nghe thấy tiếng chuông, y tá đi đến phòng bệnh.
Lại là một trận kiểm tra toàn diện, xác nhận không có gì nghiêm trọng, liền để Khúc Mặc nằm xuống quan sát một hồi và tiêm thuốc. Nếu như không có chuyện gì xảy ra, anh có thể xuất viện vào sáng mai.
Sau khi các bác sĩ và y tá rời đi, anh trai nằm bên cạnh lại nói: “Đúng rồi, bạn anh để lại cho anh một tờ giấy để trên bàn, cậu ấy nói tôi nhắc anh xem một chút.”
Khúc Mặc nói cảm ơn lần nữa.
Quay đầu lại, quả nhiên có một tờ giấy.
Thực ra, khi nghe đến từ “bạn”, anh đã có một linh cảm xấu không giải thích được. Mở tờ giấy trước mắt ra, dự cảm không lành bị cảm giác chứng nhận này khiến anh càng thêm khó chịu.
Phía trên rồng bay phượng múa, chữ viết còn rất nhiều…
“Thí chủ, tôi đã nói ấn đường của anh bị biến đen, anh xem tai họa đổ máu. Cho anh mượn một lá bùa, tệ, anh tỉnh lại có thể chuyển khoản lại cho tôi, số tài khoản là XXXXXXXX. Tôi đã thanh toán tiền thuốc men bằng thẻ và dấu vân tay của anh rồi, vì vậy anh không cần trả lại cho tôi. Nhưng mà lá bùa này không thể coi là thuận mua vừa bán, nên tôi rất mong được anh chuyển tiền lại.Ngoài ra tôi có nói rằng anh có tin vui, không phải là nói đùa. Để biết thêm thông tin, có thể liên hệ với tôi qua điện thoại.”
Bên dưới những lời này, còn vẽ một khuôn mặt cười bán manh.
Lại nhìn xuống, quả nhiên là một lá bùa màu vàng được gấp lại.
Khúc Mặc nghiến răng.
Giống như đang cắn xé tiểu đạo sĩ, dùng sức xé tờ giấy và lá bùa màu vàng. Ném chúng vào thùng rác, anh cười lạnh một tiếng.
Trừ phi tôi bị bệnh, mới tin mấy thứ tà quỷ của cậu!