Không hổ là nhà hàng tốc độ mang thức ăn lên thật là mau, Chân Nam Nhân còn buồn rầu không biết nên cùng Từ Tri Lễ nói cái gì đó đến giết thời gian chờ đồ ăn nhưng thoáng cái phục vụ liền bưng món ăn lên, tốc độ này thực cần phải làm cho những nhà hàng ở Trung Quốc cố gắng học hỏi!
Rượu và thức ăn một lượt đưa lên đủ sau Chân Nam Nhân lúc này mới phát hiện, Từ Tri Lễ cho mình món ăn có thể nói gì đây… Ốc sên! Trong nháy mắt Chân Nam Nhân nháy mắt liền liên tưởng đến thân sên toàn thân đều dính đầy chất nhờn loại sinh vật mềm không xương sống, thoáng cái một cảm giác buồn nôn tập kích dạ dày Chân Nam Nhân.
Từ Tri Lễ ngài vì cái gì lại hỉ hoan bỏ tiền ra mời chứ… đương nhiên là chơi mình vố đây…
“Ăn đi không ngon sao?” Từ Tri Lễ ưu nhã cắt lấy bít tết vừa ngẩng đầu lên nhìn Chân Nam Nhân hắn làm bộ như không có gì, trời mới biết bộ dáng này của hắn đã chọc cho Chân Nam Nhân hận không thể một cái tát bay qua…nhưng điều này cũng chỉ là ý tưởng trong đáy lòng của Chân Nam Nhân mà thôi, nàng phải đối mặt với một cái tương lai là ngồi chồm hổm ở góc tường ăn mì ăn liền viễn cảnh thê thảm đó thì thà ngồi ở nơi này chịu đựng chút…dù sao từ khi học đại học nàng biết rõ dù người có tiền, có quyền có đánh mình mình cũng không thể phản kháng, mà còn phải chủ động duỗi ra mặt lúc nghĩ đến đó nàng thấy rất khinh thường nhưng là bây giờ…thực tế xã hội chính là như vậy ai bảo cô không có tiền, ai bảo không phải con ông nọ, bà kia…
“Thích! Tôi thích ăn nhất! Lão bản, ngài hực hiểu tôi!” Chân Nam Nhân đáy lòng yên lặng chảy nước mắt từ trong mâm cầm lên một con ốc sên, một cái tay que khêu đem thịt lấy ra ngoài cắn răng một cái, giậm chân một cái hạ quyết tâm nhắm mắt lại cùng anh dũng hy sinh đem ốc sên cho vào trong miệng.
Đừng nói mặc dù ốc sên này nhìn rất buồn nôn bất quá làm thành thức ăn nhưng thật ra rất ngon, căn bản không có trong dự đoán cảm giác kia… Chân Nam Nhân trong miệng nhai hai cái liền nuốt đến bụng.
“Vì sao tôi lại có cảm giác là đang mời cô ăn độc dược gì đây?” Từ Tri Lễ nhìn bộ dạng lo âu của Chân Nam Nhân ăn ốc sên trong lòng có chút lạ quái, chẳng phải là trong phim truyền hình có người nào chuyện mà xấu không phải người xấu, giống như mình đang diệt khẩu, ốc sên này cũng không tệ lắm ít nhất không có khó ăn như biểu hiện của Chân Nam Nhân chứ
“Không có ăn thật ngon” Chân Nam Nhân có gắng nói, khắc chế chính mình hãy nghĩ không phải đang ăn ốc sên…mà là sò… thoáng cái cảm giác dễ chịu hơn nhiều hơn.
“Uống chút cho dễ tiêu?” Nghe giọng Chân Nam Nhân Từ Tri Lễ cố ý đem ly rượu đầy đẩy đến chỗ Chân Nam Nhân
“Ừ” Chân Nam Nhân bưng ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm không có cay như trong dự liệu ngược lại giống như là đang uống đồ uống ngọt mà thôi thoáng cái Chân Nam Nhân liền yêu loại rượu ngọt ngào này không tự giác liền bắt đầu khống chế không nổi uống nhiều thêm.
” Tôi… còn muốn… ” Chân Nam Nhân hồi hiện ra bộ dạng say rượu sắc mặt ửng hồng, thần sắc mê ly nhìn Từ Tri Lễ, thoáng cái là hai người, thoáng cái lại biến thành ba người.
Từ Tri Lễ đau đầu vuốt vuốt thái dương của mình đối với mình nhất thời có tư tưởng xấu bắt đầu hối hận, ai biết cái nha đầu này tửu lượng kém đến thế này! Mới có một ly rượu.. rõ ràng lại có bản lĩnh làm cho thần chí của cô gái này bắt đầu không rõ, Từ Tri Lễ trong đáy lòng âm thầm nhớ kỹ về sau tuyệt đối sẽ không cho Chân Nam Nhân lại tùy tiện uống rượu!
“Hu hu ~ tôi còn muốn uống…muốn uống…” Chân Nam Nhân như đứa trẻ không có được kẹo bắt đầu không ngừng ăn vạ, khách nhân chung quanh ánh mắt cũng bắt đầu như chăm chú liếc tới bên này.
Từ Tri Lễ vội vàng gọi phục vụ thanh toán, dưới sự giúp đỡ của nhân viên đem xe tới, hắn mới đem được kẻ đã lớn mà như trẻ con gào thét là Chân Nam Nhân an toàn mang về khách sạn. (L: sau đó có gì sẽ xảy ra…)