Một bên khác đang hướng tiệm thuốc tới Chân Nam Nhân không hiểu sao tự dưng rùng cả mình, nổi da gà. Chẳng lẽ là bị Từ Tri Lễ lây bệnh rồi? Chân Nam Nhân rất buồn bực, xoa xoa cánh tay, tiếp tục hướng tiệm thuốc đi đến.
“NamNam!” Đúng lúc này sau lưng Chân Nam Nhân truyền đến một thanh âm quen thuộc.
“Đảm Nhiệm Đông tình cờ nha, cậu tại sao lại ở chỗ này?” Chân Nam Nhân xoay người nhìn.
“Mình hôm nay là đi có việc, do ở nước ngoài đi làm lần này về nước cũng là muốn giúp công ty phát triển thị trường trong nước.”
“Thật sao!” Chân Nam Nhân tương đối hâm mộ, xem một chút người ta đi! Chỉ là ra chuyến nước đã khác biệt lại lớn như vậy! Vì sao nàng bây giờ ở đây làm thuộc hạ, làm trâu làm ngựa mà hắn đi công tác còn thuận đường đi chơi, đều là dưới tay người khác đi làm vì cái gì khác biệt lớn như vậy chứ? Chân Nam Nhân rất buồn bực.
“Cậu bây giờ đi đâu, có rãnh rỗi cùng mình tới quán cà phê phía ngồi một chút đi.” Đảm Nhiệm Đông cười đến vẻ sáng lạn, một chút cũng không giống kẻ bị xã hội làm độc hại!
Đảm Nhiệm Đông này chẳng lẽ cậu không biết cậu cười như này dễ khiến cho mình xúc động sao? Cậu không biết mình lúc trước phủi mông bước đi có biết mình thầm mếm cậu sao…
“Không được rồi mình có việc gấp” Chân Nam Nhân vừa nghĩ tới kẻ còn ở trên giường đợi mình cứu mạng là Từ Tri Lễ, Chân Nam Nhân trong nháy mắt liền mất bỏ qua dục vọng nhìn mỹ nam cười… thôi coi như thoát được một kiếp!
“Thật sao...vậy thì lần sau vậy! Lần sau xin cậu nhất định phải đáp ứng đó!” Đảm Nhiệm Đông trong mắt rõ ràng thoáng hiện lên một tia thất vọng.
“Ừ! Nhất định!” Lần sau mình nhất định cho cậu nhìn thấy mình mà sợ, đến mức phải đường vòng!
Sau khi xua tan kẻ kia, Chân Nam Nhân thành công mang một túi thuốc trở lại chỗ Từ Tri Lễ.
“Làm sao cô mua nhiều như vậy?” Từ Tri Lễ có ăn thần sắc rõ ràng khá hơn một chút, không giống bộ dạng vừa rồi như sắp chết đói!
“Trong nhà của ngài thuốc gì cũng không có nên tôi đây liền mua nhiều chút, cần thì dùng” Chân Nam Nhân tính toán nịnh bợ thủ trưởng, dù sao phân tiền cũng không thiệt thòi sẽ có lời!
Từ Tri Lễ tại tò mò, nhìn nhìn thuốc Chân Nam Nhân mua.
” Ách…cô xác định những thuốc này là mua cho tôi?” Từ Tri Lễ đổ mồ hôi.
“Đúng vậy!” Chân Nam Nhân gật gật đầu.
“Cô cảm thấy tôi cần trị bệnh phù chân? Hoặc là thuốc đau bụng kinh sao? Còn có cô đối với thể chất của tôi có gì không hài lòng mà cần thiết ngay cả thuốc bổ dương cũng mua rồi! Có muốn tôi thử xem cho cô biết không?”
Chân Nam Nhân lặng yên, nàng vào tiệm thuốc ngoại trừ hộp thuốc hạ sốt kia là tỉ mỉ nhìn những thứ khác nàng xem rồi cầm có thời giờ đâu mà xem là thuốc gì! Không trách được bà bán thuốc dùng con mắt không tốt gì nhìn mình hoá ra…là như vậy! Chân Nam Nhân bừng tỉnh đại ngộ!
“Nếu không tôi lập tức cầm đi đổi?” Chân Nam Nhân thử thăm dò khẩu khí của Từ Tri Lễ.
“Thôi, cầm thuốc hạ sốt cho tôi đã” Từ Tri Lễ cũng không có quá nhiều so đo liền bỏ qua cho Chân Nam Nhân.
Chân Nam Nhân không nghĩ tới Từ Tri Lễ đơn giản như vậy buông tha nàng, từ khi Chân Nam Nhân biết Từ Tri Lễ đến giờ hắn chưa từng như vậy… tỉ lệ này quá ít! Khụ khụ… Ta rất muốn cảm tạ CCTV, cảm tạ MTV… không nghĩ tới hồi sinh bệnh có thể làm cho một kẻ gieo hoạ nhân gian cải tà quy chính! Này quá con mẹ nó thật thần kỳ! Vượt qua phạm vi con người thường cảm ơn chúa, cảm ơn Shakespeare, Maria… rất yêu các ngài!