“ Ta biết ngay ngươi sẽ tới mà Vũ Phong!!” - Thiên Quân nhìn hai bóng người đang quấn lấy nhau trước mặt, miệng nở một nụ cười đau khổ rồi lập tức biến mất, hắn đưa tay kéo cây nên trên tường xuống.
Ngay lập tức, sàn nhà phía dưới chỗ Vũ Phong và Lạc Tuyết liền trở thành một cái hố sâu thẳm khiến Vũ Phong và Lạc Tuyết liền rơi xuống. Vũ Phong ôm chặt Lạc Tuyết đạp hai bên vách rồi phi thân lên.
Lạc Tuyết đang im lặng nãy giờ bỗng dưng mở to mắt hoảng hốt, cô bất ngờ đẩy Vũ Phong ra thật mạnh khiến cô thuận tiện rơi ra khỏi vòng tay của Vũ Phong và rớt nhanh xuống phía dưới.
“ TUYẾT NHI!!! “ - Vũ Phong thấy thế liền khiến tâm trí hắn trở nên hỗn loạn, dùng hết sức đạp vào vách tường, hắn cố gắng vươn tay chụp lấy Lạc Tuyết.
“Rầm!!”
Lạc Tuyết từ từ mở mắt ra, phía dưới tối om khiến cô khó có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh. Lúc nãy… là sao vậy? Sao cô lại hoảng sợ đến mức đó?
“ Tuyết Nhi! Ngươi có sao không? “
Từ lúc té xuống tới giờ, Vũ Phong vẫn luôn để ý từng nét mặt của Lạc Tuyết cho dù là nhỏ nhất. Hay là nàng đã nhớ ra chuyện gì? Suy nghĩ đó khiến cho tâm trạng Vũ Phong bất chợt vui lên. Nhưng rồi hắn liền lo lắng khi thấy nàng nhíu mày, ánh mắt nàng ánh lên vẻ hoảng sợ rồi toàn thân bỗng run nhẹ. Ôi hắn đau lòng chết mất!
Lúc này trong đầu Lạc Tuyết hiện lên một chuỗi hình ảnh cô đang rơi xuống vực và Vũ Phong cũng đang lao xuống cố gắng cứu cô, bỗng dưng trong lòng cô dâng lên một chút chán ghét sau đó lại căm phẫn rồi bỗng dưng liền trở nên rất bi thương khiến cô bỗng chốc hoảng sợ. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra… ?
““Không sao, có ta ở đây rồi” - Thấy Lạc Tuyết vẫn im lặng, Vũ Phong liền kéo nàng lại gần rồi bế trọn nàng trong vòng tay của mình - “ Nào, mình về thôi”
“Về…?”
“Ừ, về với ta”
Nói rồi Vũ Phong ôm chặt lấy Lạc Tuyết rồi vận khinh công bay lên phía trên.
“Bang chủ người không sao chứ?” - Hắc Dạ quỳ sẵn ở trên cung kính nhìn hai người.
“Ta không sao. Mọi chuyện tới đâu rồi?” - Vũ Phong ôm Lạc Tuyết nhẹ nhàng đặt xuống cái ghế gần đó rồi nhìn Hắc Dạ.
“Đúng như ban chủ đoán, hắn ta đã cho tập trung hết tất cả số quân của mình tiến về phía Ngọc quốc rồi. Cùng với số ngụy trang khắp trong kinh của Ngọc quốc và ở xung quanh các cổng thành, chúng chỉ chờ đám quân đó đến liền bắt đầu tấn công. Quân của hoàng thượng đã bắt hết đám ngụy trang, giờ chỉ đợi đám quân đó đến rồi hốt trọn nữa thôi.”
“ Thiên Quân đâu?” - Vũ Phong ân cần rót cho Lạc Tuyết một ly trà rồi cũng tự cấp cho chính mình một ly.
“ Hắn ta cùng với những thuộc hạ thân cận nhất chạy xuống con đường ngầm ở phía Tây rồi.”
“ Bẩm bang chủ, Nam Thiên cùng với những người khác đều đã đợi sẵn ở đầu bên kia con đường ngầm, ban chủ hãy ra lệnh.” - Bạch Dạ từ phía cửa sổ phi thân xuống bẩm báo.
“ Bắt đầu đi” - Vũ Phong thong thả nhấp một ly trà rồi nói tiếp, bất quá tất cả đều trong dự định của hắn, quá dễ dàng.
“ Tuân lệnh!” - Nói rồi Bạch Dạ phi thân ra ngoài.
Ở trong các đường ngầm đó, hắn đều đã cho người đổ cái gọi là dầu thô kia khắp nơi, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ đều có thể thiêu cháy hết tất cả mọi thứ ở trong. Bất quá, ánh mắt của Vũ Phong lóe lên, hắn ta có cải tiến thứ dầu thô đó một chút.
Đắt ly trà xuống, Vũ Phong đứng lên đưa tay về phía Lạc Tuyết rồi mỉm cười - " Đi nào, cùng ta đi về"