Cánh cửa thang máy dần mở ra. Mộc Y liền đi vội ra, cô hơi bất cẩn đụng trúng một người. Đầu cô cúi xuống miệng nói nhanh.
" Xin lỗi , anh không sao chứ "
Mộc Y vừa ngẩng mặt lên nhìn người ở trước mặt thì hai con mắt liền bối rối. Cô chớp mắt mấy cái rồi lùi chân về phía sau .Tuy rằng anh bịt khẩu trang đội nón kín nhưng ánh mắt đó cô liền nhận ra.
Cố Lục vừa nhìn thấy cô liền cười rất tươi, khuôn mặt điển trai của anh lại gần cô lo lắng nói.
" Mộc Y em không sao chứ "
Cô hơi e ngại rụt cánh tay lại không để anh chạm vào. Cô hơi liếc nhìn xung quanh bắt gặp nhiều ánh mắt đang tập trung nhìn về phía cô và Cố Lục , cô nắm lấy vạt tay áo anh kéo đi. Ngoài ban công cô nhìn xung quanh không có người thì liền nhìn anh nói.
" Cố Lục, anh muốn làm khó em đúng không. Anh bây giờ là thần tượng, ca sĩ nổi tiếng đó. Anh có biết đến chỗ đông người như này dễ bị phát hiện hay không " cô hơi tức giận nói lớn nhưng ở mức độ vừa phải.
" Mộc Y em đang lo lắng cho anh sao " môi anh nhếch lên cười rất tươi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Cô vừa bắt gặp ánh mắt đó thì liền đưa cánh tay lên xoa xoa trán ,tỏ vẻ nhức đầu ,mệt mỏi nói.
" Em chỉ không muốn anh vừa về nước đã gặp phải phiền phức thôi. Với lại chúng ta đã không thể nữa rồi, anh nên kiếm người tốt hơn em đi "
" Không ... Mộc Y ,ngoài em anh thật sự không thể yêu thêm được ai.Anh sẽ chờ em ly hôn với Quân Trầm , em cho anh cơ hội được không" anh vội vàng nắm chặt cổ tay cô.
Mộc Y giơ tay lên gỡ lấy bàn tay của anh ra khỏi cánh tay cô. hơi thấp giọng nói.
" Xin lỗi...em không thể " nói xong cô liền bỏ đi .
Cố Lục đứng tựa vào lan can, ánh mắt u buồn vẫn luôn dõi theo bóng lưng dần khuất trong đám đông kia. Đầu anh gục xuống, tâm trạng của anh cực kỳ chán nản.liền thốt ra.
" Anh không tin em không về lại bên anh. Mộc Y ....anh nhất định khiến em ly hôn."
--------------
Tại phòng làm việc của Quân Trầm.
Cố Lục bước vào phòng , hướng tới bàn làm việc của anh. Quân Trầm không ngước ánh mắt sâu thẳm của mình lên nhìn , liền thốt ra vô cùng tự tin.
" Chán làm nghệ sĩ rồi sao, hay muốn đổi nghề đây "
Cố Lục lại gần chiếc ghế ngồi xuống ,buông lỏng toàn thân lên thành ghế mệt mỏi nói.
" Cậu vẫn vậy....không cần nhìn cũng nhận ra tớ "
Quân Trầm chỉ cười không nói gì cứ thế tiếp tục làm việc.
Năm phút, mười phút, hai mươi phút,....cả hai vẫn không nói gì,người thì nhắm mắt ngồi trên ghế, người kia vẫn tập trung với công việc.
Cuối cùng Cố Lục xoay ghế lại gần bàn của Quân Trầm, dùng ánh mắt kiên định hỏi anh.
" Quân Trầm,....tớ có việc muốn hỏi "
" Ừm " anh nói vô cùng ngắn gọn, sắc thái không một chút biến đổi.
" Cậu đã yêu Mộc Y chưa "
Các ngón tay thon dài đang di chuyển trên bàn phím lập tức khựng lại, Quân Trầm lúc này mới nhìn lên khuôn mặt tò mò của Cố Lục.
" Sao lại hỏi vậy " tuy là câu trả lời rất bình thường nhưng âm khí lại rất nặng.
Cố Lục liền đứng dậy, ánh mắt của anh nghiêm túc hơn bao giờ hết .
" Nếu cậu không thể đem hạnh phúc cho cô ấy thì cậu ly hôn với cô ấy đi "
Quân Trầm đứng lên đi về phía tấm rèm, giơ tay vén tấm rèm lên, châm một điếu thuốc hít một hơi rồi phả khói vào không trung.
Khuôn mặt của anh mờ ảo trong làn khói trắng. Nét quyến rũ thường ngày liền trở nên sắc lạnh. Anh quay lưng nhìn Cố Lục cười nhẹ rồi nói.
" Cậu có hứng thú với vợ của tớ "
Cố Lục lại gần chỗ Quân Trầm đang đứng nói.
"Hứng thú ? cậu sai rồi .... tớ yêu cô ấy "
" Yêu ?"
Quân Trầm vừa thốt ra một chữ ,khuôn mặt liền trở nên lơ đãng trong đầu liền suy nghĩ.
" Họ là mối tình đầu của nhau, tất nhiên phải yêu nhau rồi.Mình thật nực cười, ngay cả cảm xúc của bản thân đối với cô ấy còn không xác định được . Nhưng sao nghĩ đến việc phải rời xa cô ấy, mình lại không nỡ, tim lại hơi nhói lên. Rốt cuộc mình nên làm sao mới đúng "
Cố Lục thấy anh mãi trầm tư liền lên tiếng.
" Tớ biết cậu lấy cô chỉ vì làm hài lòng ông nội. Nhưng ....không phải cậu yêu Mạn Mạn sao "
Quân Trầm vừa nghe hai từ " Mạn Mạn " khuôn mặt liền biến sắc , ánh mắt liền trở nên đáng sợ nhìn vào mắt Cố Lục nói .
" Tớ đã nói đừng bao giờ nhắc cô ấy trước mặt tớ " giọng của anh hơi trầm nhưng đủ làm người khác phát run.
" Xin lỗi, chỉ là....." anh hơi do dự
Quân Trầm ngồi vào ghế làm việc nhìn Cố Lục nói.
" Cậu về đi, không chừng đám phóng viên lại bao vây kín cổng công ty tớ . Người nổi tiếng như cậu tốt nhất đừng dính dáng vào chuyện tình cảm như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc "
" Nếu có thể từ bỏ công việc phiền toái này mà có được Mộc Y ....thì tớ cam tâm tình nguyện "
Đôi mắt đen của anh trầm tĩnh ngước lên nhìn Cố Lục hơi khiêu khích nói.
" Nếu cậu có đủ khả năng thì cứ việc thử "