Quân Trầm áp sát gương mặt ma mị của mình lại gần cô, ngày một tiến sát tới môi cô. Thân hình to lớn che khuất thân hình mảnh mai của Mộc Y. Cuối cùng vẫn là cái ánh mắt khiêu khích đó.
Mộc Y bị anh ép đến sắp ngạt thở mà chết . Hai tay cô vẫn cố đẩy anh ra khỏi người mình nhưng mọi hành động đều bị anh khống chế. Dẫu biết là vậy nhưng cô vẫn cố sức đẩy , cô nhìn anh lắp bắp nói:
" Anh....anh tránh ra, tôi...tôi bị dị ứng với người khác giới "
Quân Trầm khẽ nhếch môi cười ma mị, ghé sát vào tai cô thổi vào sau gáy rồi lại thủ thỉ nói nhỏ.
" Vậy à...sao lúc trên giường tôi thấy em sung sức cuốn lấy tôi lắm mà "
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã bị anh làm cho ửng hồng bây giờ lại càng đỏ hơn, ánh mắt cô nháy liên tục ,đầu của cô hơi cúi, miệng lẩm bẩm nói nhỏ nhưng đều bị anh nghe rõ từng chữ một.
" Cái tên này...vô sỉ quá mà, đợi bà đây thoát được thì liệu hồn nhé"
" Em muốn ám sát chồng ?"
Mộc Y chỉ biết cười trừ, bất quá cô mới mở miệng nói .
" Rồi...rồi gọi thì gọi"
" CHỒNG,em sai rồi..... được chưa ?"
vẻ mặt ấm ức của cô thật sự rất dễ thương, không khác gì trẻ mới lên ba . Nhưng trên mặt của cô lại bắt đầu cảm thấy ngượng,không dám nhìn thẳng vào anh.
Còn Quân Trầm thì được nước làm tới, khoái chí nhìn cô, không hiểu sao nhìn cô anh lại giở cái thú tính bắt nạt người khác ,trước đây chưa từng có.
" Hả...em nói gì cơ"
Mộc Y tức muốn bốc khói, anh đây là muốn làm khó cô mà. Cô nói to như vậy mà cũng không nghe.Cô bỉm môi rồi lại nói rõ rành mạch từng chữ, không quên nhấn mạnh.
"Chồng à...tha cho em được không,lần sau em không dám nữa đâu"
Anh coi như hài lòng, gật đầu nhẹ mấy cái. Môi hơi cong cười hứng thú,một tay nắm chặt tay cô rồi lôi vào trong.
" Như vậy có phải ngoan"
" Nào mau vào trong,chắc ông nội đang đợi chúng ta đó"
Mộc Y cạn lời với anh, nếu lúc nãy cô mà nhanh trí thì đã lấy điện thoại quay lại cái bộ mặt biến thái đó, rồi đăng lên mạng đảm bảo trong vòng phút lên trang nhất của báo chí kèm tiêu đề
" Hắc Quân Trầm lẫy lừng,lạnh hơn băng bây giờ lại trở nên biến thái. Thích trêu ghẹo gái nhà lành"
Cô cứ tự nghĩ rồi lại tự cười một mình. Còn anh thì vẫn nắm tay cô mà vẫn không hay biết bị vợ mình bêu xấu sau lưng.
-------------
Trong Đại Sảnh
Quân Trầm và Mộc Y bước vào bên trong, mọi người hầu đều trố mắt nhìn. Quả là trai tài gái sắc, thật xứng đôi. Ngoài những lời khen đến nức mũi thì vẫn là những câu ghen ghét đố kị.
Hai cô nữ hầu đứng gần lại bàn tán:
" Hửm, thiếu gia không phải đã có...."
" Suỵt...cô mà dám nhắc đến cái tên đó,không sợ cái mạng nhỏ của cô mất à "
Vẻ mặt của họ cứ chuyển từ ngạc nhiên đến sửng sốt rồi cứ thế thay phiên.
Ông nội của Quân Trầm ngồi trên Sofa đọc báo, vừa thấy anh và cô ,ông liền đi lại đỡ Mộc Y. Ánh mắt mong chờ cái gì đó, tò mò hỏi.
" Nào...cháu dâu mau lại ngồi, cẩn thận đứa bé trong bụng "
"Ông...ông hiểu lầm rồi, thật ra cháu chưa có"
Cô ngại ngùng đáp lại ông, trong lòng hơi áy náy rồi lại xấu hổ. Tay của cô nắm lấy tay ông ,giọng vẫn nhẹ nhàng như vậy.
" Ông.... ông"
Ông nội mặc dù không nói nhưng trong lòng lại buồn hiu, vẻ mặt liếc Quân Trầm một cái hắng giọng nói:
" Cháu...cháu thật là, có chút chuyện thôi cũng không xong "
Anh ngồi xuống, tựa lưng vào thành ghế, ỉu xìu nói.
" Ông muốn có cháu như vậy thì tự đi mà sinh"
" Ông mày sinh nở được thì đã sinh, con với cháu mất nết quá mà "
Chửi anh xong thì ông lại quay sang mỉm cười với Mộc Y vẫn là cái cảm giác dịu dàng của người ông dành cho cháu mình.
" Tiểu Y không cần gấp,từ từ cũng được. Nhưng phải đẻ đứa trở lên nhé"
Cô cứng đơ cả họng, không ngờ ông tuổi tác đã lớn nhưng đầu óc thật sự hơn cả cô nghĩ. Nhưng ông dễ thương như này cô cũng không thấy xa cách.
" Vâng, đều nghe ông "
Khuôn mặt xinh xắn của cô cười như một bông hoa, vừa tỏa hương vừa quyến rũ.