“Cho nên…” Mộ Cẩm Cẩm quay đầu liếc xéo Thu Nguyệt một cái,” Ta phải biết điều một chút hướng thế lực ác man này cúi đầu sao?”
“tiểu thư nha…”
Mộ Cẩm Cẩm không để ý đến Thu Nguyệt một bên lầu bầu nói, nàng đem tiểu cung nữ bị đánh gần chết gục trên mặt đất đỡ lên,” Thu Nguyệt, mau tới hỗ trợ.”
Bị gọi đến tên Thu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng, cũng giúp đỡ nâng cung nữ bị đả thương đỡ đến Cẩm Tú cung xức thuốc chữa thương.
Về sau, Mộ Cẩm Cẩm mới biết được cung nữ bị đánh này nguyên lai là thiếp thân thị nữ bên cạnh Nguyệt quý phi tên là Đông Tuyết, có một buổi sáng sau khi thức dậy, Nguyệt quý phi đột nhiên phát hiện trâm ngọc cài tóc không thấy, cho nên ánh mắt hoài nghi rơi xuống trên người Đông Tuyết.
Đông Tuyết đáng thương vô tội bị chủ tử của nàng đánh cho chết đi sống lại, súy nữa thì bỏ mạng dưới gậy gộc.
Mặc dù sớm biết cung đình hiểm ác, nhưng nàng lại không nghĩ tới trong cái bóng tối đó lại có tình cảnh như thế.
Xem ra, nàng nên nhanh chóng rời khỏi vùng đất thị phi này.
Trong điện Dưỡng Tâm—
Tây Môn Liệt Phong ngồi ở trên ghế rồng (ngai vàng) nhẹ nhàng lật xem tấu chương của các tỉnh huyện trình lên, trong đầu lơ đãng hiện lên một dàng người thanh tú động lòng người, nàng cột tóc thành một cái đuôi sam thật dài, trên khuôn mặt trắng noãn tản ra ánh sáng mê người, nữ nhân khác thời điểm nhìn thấy hắn sẽ hiện ra ánh mắt cung kính cùng cầu xin được yêu mến chiều chuộng, nhưng còn cái nha đầu kia…
Chân mày khẽ nhíu lại, Tây Môn Liệt Phong tự trách mình thế nhưng không giải thích được hắn lại vắng vẻ Cẩm phi kia những ba năm, bất quá nữ nhân kia gần đây hành động cử chỉ đúng là quái dị đến mức làm cho hắn không nhìn rõ được chân tướng sự việc, ba năm, một người thật có thể thay đổi nhiều như vậy sao? Có lẽ nàng đang chủ tâm diễn trò cho hắn nhìn?
Quá nhiều nghi vấn, làm đầu óc Tây Môn Liệt Phong trở lên có chút mê loạn, lấy lại tinh thần, hắn mới phát hiện tấu chương vừa cầm trên tay vẫn còn đang dừng lại ở trang đầu tiên.
Xem ra bởi vì nữ nhân kia, hắn đã thất thần thật, lắc đầu cười lạnh mấy tiếng, hắn tiếp tục xem tấu chương trong tay, nhưng nhìn chữ viết lại càng ngày càng thấy mơ hồ, gương mặt xinh đẹp thanh thuần giống như quỷ mị của Mộ Cẩm Cẩm giống như đang dần hiện ra trong tấu chương.
“Tiểu đức tử, bây giờ là giờ nào?” Rốt cục để tấu chương xuống, Tây Môn Liệt Phong nhẹ nhàng vuốt vuốt mi tâm có chút đau nhức của mình.
“Khời bẩm hoàng thượng, bây giờ là giờ Mùi một khắc.”
Im lặng trong chốc lát, hắn đột nhiên đứng thẳng dậy,” Bãi giá đi Cẩm Tú cung.” Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi, Tiểu Đức Tử đi phía sau thì khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trời ạ! Hoàng thượng đây bị làm sao vậy?