Ba người cộng thêm một đứa trẻ đi ra ngoài, Chu Ý Nhiên nàng cùng Tư Gia Di đi ở phía trước, Mộc Thư Đồng cúi đầu đi ở phía sau. Niệm Niệm nằm ở trên vai Tư Gia Di hướng về phía cô kêu: " Mommy, ôm ".
Thế nhưng cô vẫn còn có chút tức giận chuyện vừa rồi, không quan tâm đến con, nhanh chóng đi về phía trước. Niệm Niệm cũng không khóc, chẳng qua là quay đầu lại nhìn mẹ mình, chu miệng lộ ra bộ dạng ủy khuất. Chu Ý Nhiên nàng vội vàng nhận lấy con, ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ mấy cái. Niệm Niệm lại ngoan ngoãn hướng đến trong ngực cô. Bốn người đi tới ven đường, điện thoại Tư Gia Di vang lên. Sau khi nhận điện thoại, Tư Gia Di nói là có bạn bè hẹn gặp nên đi trước. Chu Ý Nhiên nàng hơi mĩm cười gật đầu. Vì vậy, Tư Gia Di hôn Niệm Niệm một cái liền bắt một chiếc taxi rời đi.
Mộc Thư Đồng đứng ở một bên nhìn bầu trời. Chu Ý Nhiên nàng đi tới bên cạnh cô, ôn nhu hỏi: " Đầu heo, em giận sao? ".
" Giận gì? " - Mộc Thư Đồng quay đầu lại hỏi. Cô cũng không phải là kẻ không hiểu chuyện, chẳng qua là cô vẫn rất không vui khi bị chính con gái của mình phớt lờ.
Chu Ý Nhiên nàng nháy mắt cười một tiếng, vội vàng đem con nhỏ trong ngực đưa đến trên tay Mộc Thư Đồng, sau đó khoác cánh tay cô, vừa đi vừa nói: " Còn có thể là chuyện gì, không phải là em đang giận con gái bảo bối của chúng ta sao? ".
Mộc Thư Đồng không lên tiếng, Chu Ý Nhiên nàng hầu như biết hết mọi chuyện, tựa như không có bất kì việc gì chạy khỏi ánh mắt nàng. Mộc Thư Đồng liếc mắt nhìn con nhỏ ở trong ngực, nhếch miệng, Niệm Niệm liền kinh ngạc nhìn cô chu miệng.
" Thế nào? Con không thích mommy ôm con? Mommy còn không muốn ôm con đây " - Mộc Thư Đồng tức giận, chẳng biết tại sao bực bội. Mặc dù tức giận với một đứa trẻ quả thật không đúng cho lắm.
Niệm Niệm khóc lên, dang hai tay hướng trong ngực Chu Ý Nhiên nàng chui tới. Mặc mẹ mình dụ dỗ như thế nào cũng vẫn khóc không ngừng, cho đến khi khóc mệt, ôm thật chặt cổ của mẹ ngủ đi.
Suốt con đường dài, hai người im lặng, không khí trong xe có chút trầm muộn, cuối cùng Mộc Thư Đồng không thể không mở nhạc, buông lỏng tâm tình một cái. Vốn là hôm nay tâm trạng còn rất tốt, nhưng chẳng biết tại sao, chỉ cần nghĩ tới mới vừa rồi Chu Ý Nhiên nàng cùng Tư Gia Di kia rất thân mật, trong lòng cô liền cảm thấy rất khó chịu. Huống chi đứa con mấy ngày nay cô một lòng nhớ thương không ôm cô. Không ôm cô cũng không sao nhưng vì sao hết lần này tới lần khác muốn ôm người kia chứ. Cô không xác định được quan hệ giữa Chu Ý Nhiên nàng và Tư Gia Di kia là như thế nào? Hai người họ rốt cuộc thân cận nhau bao nhiêu đây?
Trở lại biệt thự, Chu Ý Nhiên nàng đưa con về phòng ngủ, Mộc Thư Đồng theo thói quen cũ đứng ở trên ban công đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Chu Ý Nhiên nàng đi tới, cười nhìn cô hỏi: " Em ở đây nghĩ gì vậy? Hôm nay đặc biệt tới tìm chị, có chuyện gì sao? ".
Thật ra thì Chu Ý Nhiên nàng làm sao không đoán được bảo bối nhà nàng đặc biệt đến tìm nàng nhất định là có lời quan trọng muốn nói.
Mộc Thư Đồng quay đầu lại, vẻ mặt mang chút chán nản nhìn chằm chằm Chu Ý Nhiên nàng: " Không có chuyện thì không thể tới tìm chị sao? ".
" Chị rất hy vọng em tìm đến chị. Mấy ngày nay, chị rất nhớ em ".
Mộc Thư Đồng quay đầu đi, tiếp tục nhìn phong cảnh nơi xa ngẩn người: " Hừm, có quỷ mới tin ".
" Em ở đây lầm bầm cái gì hả đầu heo " - Chu Ý Nhiên nàng cười nói, sau đó đi tới sau lưng cô, hai tay che ánh mắt của cô.
Mộc Thư Đồng bị hành động thân mật này làm trong lòng nhảy một cái nhưng một giây kế tiếp chợt xoay người lại, trầm mặt xuống, lộ ra có chút tức giận nhìn chằm chằm Chu Ý Nhiên nàng, im lặng thật lâu mới hỏi: " Người kia thật sự là bạn tốt của chị? Còn có, hai người trước đây chung một chỗ rất lâu sao? Cô ấy là người chăm sóc Niệm Niệm nhiều nhất, phải không? Cô ấy đối với chị rất tốt, đúng không? Cô ấy đối với Niệm Niệm cũng rất tốt sao? Bằng không thì làm sao Niệm Niệm lại không muốn ôm hôn tôi ".
Khi Mộc Thư Đồng nói xong nhiều lời như thế, ngay cả chính mình cũng không dám tin tưởng, tại sao lại một hơi hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ là do trong lòng cô tồn tại một ngọn lửa vô danh sao?
Chu Ý Nhiên nàng sợ run một lúc lâu, nàng cũng có chút không dám tin tưởng người trước mặt nàng bây giờ tựa như đang tái hiện lại hình dáng bá đạo ngày ấy cũng từng có lúc chất vấn nàng. Nàng cười nhạt một tiếng: " Phải, Gia Di cùng cùng chị quan hệ rất tốt. Khi chị cực kỳ yếu ớt, chính cậu ấy ôm chị trong ngực cho chị cảm nhận ấm áp. Hơn nữa, nếu như không có cậu ấy, con gái chúng ta cũng sẽ không lớn lên khỏe mạnh đáng yêu như vậy ".
Hồi tưởng lại năm đó, một mình nàng sinh con, mặc dù có ba mẹ trợ giúp chăm sóc nhưng nếu không có Tư Gia Di nhờ bác sĩ thân tín, không có Tư Gia Di tới trợ giúp hết lòng, có lẽ hôm nay nàng không thể tới trước mặt cô.
" Chị nói cho tôi biết những điều này là muốn cho tôi biết hai người đã từng là người yêu sao? Hay thậm chí là chị muốn tôi đi cảm tạ cô ấy sao " - khi cô nghe thấy câu " là cậu ấy ôm chị trong ngực làm cho chị cảm nhận được ấm áp " thì đầu cô bắt đầu nóng lên. Chu Ý Nhiên nàng rõ ràng không phải nói thích Mộc Thư Đồng cô sao? Vì sao lại quan tâm những người khác như thế?
" Không phải, chị chỉ muốn thẳng thắn với em. Chị và cậu ấy đơn giản là quan hệ bạn bè, có tình cảm rất sâu nhưng không phải là yêu " - Chu Ý Nhiên nàng nhàn nhạt nói, dĩ nhiên nàng nhìn ra cô là đang ghen, nhưng vì sao cô không thể quan tâm nàng một chút, ngược lại hỏi như vậy đây. Cô quên hết thảy mọi thứ cũng không sao, nàng nguyện ý bắt đầu lại từ đầu nhưng mà nàng không cho phép cô hoài nghi nàng. Nàng luôn luôn thản nhiên cũng là bởi vì nàng tin tưởng cô, tin cô sẽ một lần nữa yêu nàng, vì nàng và con của hai người mà dũng cảm tranh đấu đến cùng. Bởi vì niềm tin này cho nên nàng mới có thể chống đỡ được đến bây giờ.
Mộc Thư Đồng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn người trước mặt. Chu Ý Nhiên nàng quả thật rất đẹp, ngoại hình đủ hấp dẫn, tính tình cũng hào phóng, đặc biệt là cặp mắt kia, thâm thúy mà lại động lòng người, đôi môi mỏng manh đầy mê hoặc. Nếu khóe miệng nàng hơi nhếch lên thì ngay lập tức sẽ câu đi hồn phách người đối diện. Cô vừa nhìn một chút liền ngây dại, trong đầu có một hình ảnh thoáng qua, còn mơ hồ nghe được người kia cười đùa gọi mình " đầu heo ". Mộc Thư Đồng cô theo bản năng cười, đưa tay sờ gương mặt của Chu Ý Nhiên nàng, nhẹ nhàng dọc theo trán, trượt đến mơn trớn gò má, cứ như vậy mà nhìn nàng đến si mê. Ánh mắt của Chu Ý Nhiên nàng thoáng chốc cũng biến thành rất mềm mại, sâu kín trong mắt là gương mặt của chính cô, gương mặt này thật quen thuộc. Đây cũng là cảm giác lóe lên trong đầu. Thân thể có chút mơ hồ, một cảm giác ngọt ngào rạo rực trong lòng, cô cứ như vậy nghiêng thân nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, sau liền nâng lên gương mặt đó, êm ái hôn lên mi mắt, trượt xuống cánh mũi, cuối cùng mới dừng lại trên môi. Nụ hôn rất ấm áp, mặc dù chỉ là đụng chạm, nhưng mà ở trong lòng nhấc lên trận trận sóng nhỏ, trong nháy mắt rời đi môi kia, lẩm bẩm từ miệng ra: " Ý Nhiên, Ý Nhiên ".
Thân thể Chu Ý Nhiên nàng run lên bần bật, lập tức liền đẩy người đang ôm mình ra. Ánh mắt không thể tin nhìn về Mộc Thư Đồng, nước mắt như những hạt trân châu từ trong đôi mắt trào ra, nàng không cách nào hiểu mình là bị làm kinh sợ hay là kích động. Nàng nhìn cô một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi: " Bảo bối, em mới vừa gọi chị là cái gì? "
" A? " - Mộc Thư Đồng đột nhiên bị đẩy ra nên thức tỉnh, khi thấy Chu Ý Nhiên nàng nước mắt tuôn như mưa mới hiểu được mình vừa đi quá giới hạn với nàng, vì vậy liền cảm thấy áy náy: " Cái đó, tôi ... tôi không phải cố ý, tôi chính là ..." - " không kìm hãm được ", bốn chữ này thật sự không cách nào nói ra được, dù sao cô làm như vậy thật sự là có chút đột ngột. Ngay cả chính cô cũng chưa hiểu làm sao sẽ chủ động đi hôn một cô gái. Chẳng lẽ nói cô một khi gặp phải nàng chính là đụng phải quỷ sao?! Giống như trong thân thể có một người khác dẫn dắt cô hôn nàng, huống chi loại cảm giác mới vừa đó thật phong phú, thật ấm áp, thật ngọt ngào.
" Đồng Đồng, nhìn vào mắt của chị, nói cho chị biết, mới vừa rồi em gọi chị là gì? "
Chu Ý Nhiên nàng có chút kích động khi nghe cô gọi nàng là " Ý Nhiên ", trong lòng bất chợt hi vọng cô nhớ ra mọi chuyện. Nhưng khi nàng phát hiện ra vẻ mặt mờ mịt của cô, một phần cảm giác mất mác lại theo tới.
" Mới vừa rồi tôi rất muốn hôn chị cho nên tôi liền hôn. Tôi không có ý gì khác, tôi không phải là muốn vô lễ với chị, hơn nữa tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị " - Mộc Thư Đồng thấy Chu Ý Nhiên nàng kích động bởi nụ hôn của mình làm nàng kích động, trong lòng cô liền không thoải mái. Chẳng phải lần trước chính miệng nàng nói với cô là nàng rất thích cô hôn nàng hay sao?!!!
Chu Ý Nhiên nàng vốn còn chút mất mác nhưng nàng lại bị một câu nói này của Mộc Thư Đồng cô chọc cho vui vẻ, bảo bối nhà nàng lại rơi vào mơ hồ rồi: " Vậy em muốn chịu trách nhiệm như thế nào đây? ".
" Tóm lại, hôm nay tôi tới chính là muốn nói với chị, tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với con gái chúng ta. Bởi vì tôi tin chắc Niệm Niệm là con gái tôi " - Mộc Thư Đồng nhanh chóng lớn tiếng nói xong, sau đó là quay mặt qua chỗ khác, bởi vì mặt cô lại đỏ lên nữa rồi.
" Em chỉ là vì Niệm Niệm thôi sao? Bởi vì em thích con bé, không bỏ được con bé, phải không? ".
" Không phải. Tôi thích Niệm Niệm là thật nhưng mà tôi đối với chị cũng ... " - Mộc Thư Đồng quay đầu lại, vừa vặn Chu Ý Nhiên nàng cũng nhìn về phía cô, hai người đồng thời nhìn thẳng vào mắt nhau, vì vậy, lời nói của cô liền nằm trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Chu Ý Nhiên nàng nhìn bảo bối nhà nàng lại ngại ngùng, trong lòng bất giác vui vẻ lạ thường: " Em đối với chị thế nào? ".
" Tôi có chút thích chị, là cái kiểu thích không phải là bạn bè hay chị em " - Mộc Thư Đồng nói xong, vội vàng bỏ chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa quay đầu lại nói lớn: " Tôi đi xem Niệm Niệm, chị suy nghĩ vấn đề này một chút đi ".
" Không cần suy tính, chị đáp ứng lui tới với em, hơn nữa tối nay em ở lại đây qua đêm đi " - Chu Ý Nhiên nàng còn muốn nhìn gương mặt xấu hổ của cô một xíu nữa, vì vậy liền không nhịn được trêu chọc cô.
Mộc Thư Đồng hóa đá tại chỗ, sợ run nhìn Chu Ý Nhiên nàng: " Chị nghiêm túc sao? Đây cũng quá nhanh chút, tôi có chút không tiếp thụ nổi ".
Chu Ý Nhiên nàng kìm lại sự vui, bình tĩnh trêu chọc cô: " Em không tiếp thụ nổi cái gì đây? Chúng ta không phải là đã lên giường rồi sao? ".
" Gì mà lên giường, tôi cũng không làm gì chị, huống chi hai người con gái ngủ cùng nhau không phải là rất bình thường sao ".
" Chuyện đó cũng không nhất định như thế " - Chu Ý Nhiên nàng đi tới, ngón tay vòng qua cổ cô, sau đó tiến tới bên tai cô, khẽ cắn một cái, cười mê hoặc, nhỏ giọng nói: " Bảo bối, chị sẽ giúp em hiểu ".
Chuyên mục sunsee
Tui đã trở lại các bạn trẻ ạ . Thời gian trước không còn cảm hứng edit nên tui dừng lại.
Như thường lệ, chương mới ra thì thông báo sẽ bị xoá, và chương / tuần nha các bạn trẻ. Tui cố hết sức rồi.
À, sẵn tiện tui pr truyện " Tuyết Mùa Đông Năm Ấy " của tui luôn. Truyện đó tui viết , năm về trước rồi. Có hai bản, một là fanfic MinYeon, bối cảnh Hàn và HE. Còn lại là fiction lấy bối cảnh Trung và SE. Rồi sau đó, tâm trạng tui không tốt nên tui xoá hết tất cả truyện mình viết, bao gồm cả nó. Bây giờ, tui trở lại rồi nên tui sẽ từ từ đăng lại tất cả, đương nhiên là khi truyện hoàn tui mới đăng tiếp, tránh tình trạng đào hố.
Cuối cùng, cảm ơn các bạn trẻ đã bên cạnh tui trong thời gian qua.
An Nhiên!