Chu Ý Nhiên nàng tựa vào trên vai cô nhìn bầu trời xanh thẳm. Còn cô thì nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, sau mấy giây sợ run đáp: " Chu Ý Nhiên, tôi muốn nghe chuyện xưa của cô ".
Chu Ý Nhiên nàng đáp nhẹ một tiếng, hồi ức điên cuồng lại bi thương vì yêu năm xưa trở về: " Năm đó, ở ngoài ban công của một hội trường lớn, có một người con gái tóc ngắn nằm ở trên lan can nhìn đêm đen nhánh ngẩn người, trong miệng còn nói lẩm bẩm giống như uống say. Khi cô ấy ở nơi đó, một người con gái khác cũng đến bên ban công, vì vậy hai người hàn huyên, trò chuyện về cuộc sống, trò chuyện về bạn bè, trò chuyện về trường học, trò chuyện rất nhiều rất nhiều. Hai người giống như bạn bè nhiều năm không gặp, nói rất nhiều đề tài không hết. Sau đó hai người liền quen biết, từ từ hiểu rõ lẫn nhau, cho đến yêu nhau cũng chỉ có mấy tháng. Hai người yêu nhau sau sắc chẳng qua là bị ba mẹ một bên nghiêm trọng phản đối. Bởi vì quá yêu đối phương, hai người quyết định đi khỏi thành phố đó, đi địa phương khác sống. Chẳng qua là, tạo hóa trêu người, chẳng biết tại sao, cô gái tóc ngắn lại thay đổi. Đêm trước khi chia tay, hai người điên cuồng, nhiệt liệt yêu nhau. Nhưng khi tỉnh lại, cô gái tóc ngắn đã đi mất, từ đó liền không còn tin tức ".
Nói đến chỗ này, yết hầu của nàng nghẹn lại nhưng nàng không muốn biểu hiện ra tâm tình quá mức đau đớn, chỉ khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục nói: " Người kia đi rồi, thế giới của người ở lại trong nháy mắt sụp đổ, tan rã. Cô ấy là cô gái mạnh mẽ, cô ấy lại tin tưởng người kia tuyệt đối sẽ không đối xử với mình như vậy. Cho nên cô ấy đưa ra một quyết định khó khăn, đó là ra nước ngoài. Cô ấy mang thai con của người kia, một thân một mình sinh ra và nuôi dưỡng con lớn lên. Con là tất cả hi vọng của cô ấy, cô ấy mang theo con, dùng những tưởng niệm để chống đỡ tổn thương, chống đỡ hết thảy trắc trở " - lòng đau xót, nước mắt cố kìm lại. Nàng quay đầu đi, thật vất vả để ổn định lại tâm tình tiếp tục dùng giọng nói vững vàng hỏi: " Đồng Đồng, em nghĩ thế nào sau khi biết chuyện xưa? ".
Lúc này, Mộc Thư Đồng cô vẫn còn đắm chìm ở giọng nói mang theo đau thương của Chu Ý Nhiên nàng. Chuyện xưa này quá cảm động, mặc dù cô biết nàng đã cố giảm bớt đi khổ sở nhưng mà cô vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn không thể nói ra.
Mộc Thư Đồng nhìn chằm chằm Chu Ý Nhiên nàng, không tự chủ đưa tay tới, muốn vuốt ve mặt của nàng nhưng lại cảm thấy có chút sỗ sàng, liền vuốt tóc một cái, nhẹ giọng hỏi: " Sau đó như thế nào? ".
Chu Ý Nhiên nàng nhoẻn miệng cười, tiếp tục nói: " Cô gái ấy vẫn luôn điều tra tin tức người yêu của mình, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ đến một người duy nhất. Cho đến khi con của hai người ra đời, cô ấy mới thoáng giao trái tim dời đến con. Chẳng qua là cho tới bây giờ cô ấy cũng không nghĩ đến, mình không ngừng tìm kiếm, mang theo mong đợi, cuối cùng nhận được tin người yêu của mình năm đó mắc phải một căn bệnh nặng, phải đi nước ngoài trị liệu. Nhưng mà từ đó cũng không còn tin tức nữa, lúc ấy ý tưởng duy nhất chính là người yêu của mình không còn trên thế giới, cô ấy cưỡng chế mình chôn chặt ở trong lòng. Thật ra thì lúc đó cô ấy cũng có chút coi nhẹ mạng sống, nhưng khi nhìn thấy con vùi ở trong ngực khóc lớn, trong lòng thoáng chốc mềm yếu. Cô ấy không suy nghĩ như vậy nữa, mà phải kiên trì cho đến khi nuôi dưỡng con của hai người khôn lớn ".
Chu Ý Nhiên nàng ngừng lại, chỉ vì người bên cạnh nàng đã rớt nước mắt, một giọt lại một giọt từ gò má liên tục chảy xuống. Nàng cầm khăn giấy giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, cười nói: " Đầu heo, em làm sao vậy? Khóc cái gì? ".
Mộc Thư Đồng ngây ngốc nhìn Chu Ý Nhiên nàng, nhẹ giọng hỏi: " Vì sao khi tôi nghe cô nói, lòng tôi dâng lên một trận đau đớn, rất đau. Chu Ý Nhiên, cô gái ấy là chính cô sao? ".
" Chị còn chưa có kể xong đâu, em làm gì đã khóc bù lu bù loa rồi, thật là một cái đầu heo ngốc nghếch " - nàng đưa tay đi siết chặt mặt cô, tiếp tục nói: " Cô gái ấy là một cô gái mạnh mẽ, cô ấy không dễ dàng bị đánh ngã như vậy. Những ngày khó khăn đau khổ cũng đã qua, ở nước ngoài ba năm cô ấy mang theo con trở về nước. Cô ấy chẳng qua là nghĩ ở nơi này còn còn có hơi thở của người mình yêu cho nên lựa chọn trở lại. Mà trời cao quá thích trêu cợt người, cô ấy lại gặp người mình yêu một lần nữa, chỉ bất quá hết thảy đều đã thay đổi mà thôi. Người ấy đã quên cô, xem cô như người xa lạ, không thân cận nữa, không quan tâm nữa, cuộc sống của người ấy vẫn là một mảnh đặc sắc ".
" Đã như vậy, cô gái ấy vì sao không đem sự thật nói cho người ấy biết? " - Mộc Thư Đồng có chút không hiểu, nếu ban đầu có thể yêu sâu sắc như vậy, thì khi gặp mặt lại, nói ra sự thật với đối phương, ít nhiều gì thì người ấy cũng có thể nhớ lại một chút.
" Nói ra thì như thế nào đây?Người ấy đã quên mất toàn bộ, huống chi người ấy còn không muốn gặp cô gái ấy nữa mà " - Chu Ý Nhiên nàng khẽ thở dài một tiếng, cô suy nghĩ muốn nói thẳng ra hết rằng cô gái ấy chính là mình, mà người ấy chính là cô, người ngay trước mắt nàng: " A, là như vậy sao?! ".
Mộc Thư Đồng luôn cảm thấy sâu trong đáy lòng tồn tại một loại xúc động, cô hoài nghi mình chính là người ấy - nhân vật chính của chuyện này nhưng mà cô không cách nào xác định được. Bốn năm trước cô sẽ điên cuồng như thế, yêu một cô gái đến điên đảo. Vì sao trong trí nhớ bốn năm trước mình cũng là một học sinh đang đi học cùng học tập đây, ngay cả bạn bè thườngchung một chỗ chơi cũng không có bao nhiêu ấn tượng.
" Đồng Đồng, chị muốn hỏi em, nếu như em là cô gái ấy, em phát hiện người mình yêu hoàn toàn quên mình, hoàn toàn cô phụ tình yêu của mình, em sẽ làm như thế nào đây? ".
Nghe Chu Ý Nhiên nàng hỏi, Mộc Thư Đồng cô liền nghĩ tới việc cô gái ấy đau khổ như vậy, trong lòng lập tức nổi lửa, vì vậy chẳng ngần ngại nói ra suy nghĩ trong lòng: " Nếu như là tôi, tôi nhất định sẽ không buông tha cho người ấy, tôi sẽ tiếp tục quấn lấy, dùng mọi phương pháp để cho người ấy yêu mình, yêu đến không thể tự kiềm chế rồi một cước đạp đi để cho cái con người bạc tình ấy đau đến không muốn sống nữa ".
" Đồng Đồng, nếu như là chị, chị sẽ không làm như vậy. Chị lựa chọn bắt đầu lại lần nữa, bởi vì chị biết và chị cũng tin tưởng những chuyện này luôn là có nguyên nhân, hoặc giả người ấy không biết ẩn tình. Bởi vì yêu không phải là chuyện đơn giản, không phải nói yêu liền yêu, cũng không phải nói không thương liền không thương. Bởi vì còn yêu cho nên sẽ còn đi tranh thủ, tranh thủ để cho người ấy yêu mình lần nữa, từ nay cũng không muốn chia lìa nữa " - Chu Ý Nhiên nàng nhàn nhạt mĩm cười nhìn cô, trong đôi mắt mang theo nhè nhẹ nhu tình.
Tâm Mộc Thư Đồng cô nhói lên, tình yêu của Chu Ý Nhiên nàng thật sự quá sâu đậm. Những lời cô vừa nói một phần là xuất phát từ tình cảm, một phần là thử dò xét nàng. Cô thừa sức để đoán được hai người trong câu chuyện mà nàng vừa kể chính là cô và nàng . Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn có chút không chắc chắn nhưng bây giờ thấy nàng nhu tình nhìn mình, sự không chắc chắn ít ỏi vừa rồi liền bị cô hủy diệt. Cô đem Niệm Niệm trong ngực đổi sang một tư thế ngủ khác, chờ cho gương mặt mình bớt nóng mới ngẩng đầu lên, hỏi: " Thật ra thì cô gái ấy chính là cô, đúng không? ".
Chu Ý Nhiên nàng mĩm cười nhìn cô: " Em cho là thế nào? ".
" Tôi không dám khẳng định ".
" Đồng Đồng, em chính là đầu heo, chị hận em chết đi được " - Chu Ý Nhiên nàng tức giận nhào tới, hai tay ôm lấy đầu cô, buộc cô phải phải nhận lấy ánh mắt oán giận của nàng.
Mộc Thư Đồng cô thật sự bị ánh mắt của Chu Ý Nhiên nàng làm cho sợ hãi một chút, tuy nhiên trong lòng càng thêm xác định nàng chính là cô gái ấy. Mà cái người bạc tình kia chính là cô, phải không? Trong lòng cô lại nhảy loạn một cái, tình huống này quả nhiên thần kì. Mọi chuyện chờ kết quả báo cáo kia liền sáng tỏ. Vì vậy, cô cũng bình tĩnh hơn nhìn nàng một lúc lâu sau mới lên tiếng: " Chu Ý Nhiên, tôi tin tưởng chuyện cô vừa kể là thật ".
" Vậy nếu như chị cho em biết, câu chuyện đó chính là quá khứ của chúng ta, em còn tin lời chị nói không? " - Chu Ý Nhiên nàng nhàn nhạt hỏi, thật ra thì giờ phút này trong lòng của cô vẫn còn có chút kích động, ít nhất lúc này cô không có tức giận la nàng ăn nói lung tung. Nhưng cô thông minh như vậy, cô sẽ dễ dàng tin nàng sao, mặc dù mọi chuyện đều là sự thật.
" Tôi ... " - Mộc Thư Đồng cứng họng, trí nhớ của cô có rất nhiều khoảng trống. Cô không biết nên trả lời như thế nào, cô nào dám xác định mình sẽ cùng một cô gái yêu sâu sắc đến vậy.
" Nếu em cảm thấy khổ sở cũng không cần trả lời. Chị sẽ chờ em " - Chu Ý Nhiên nàng cười một tiếng, sau đó tiếp tục tựa vào trên vai cô, nhắm mắt lại, hãy để cho nàng hưởng thụ sự yên bình cùng ấm áp ngắn ngủi này đi.
Cô nhìn khuôn mặt trắng noãn của người con gái đang tựa vào vai cô, chẳng biết tại sao cảm thấy rất thân thiết, giống như trong đầu sẽ luôn bất giác hiện ra hình dáng chân thật của nàng. Cô không tự chủ đưa tay ôm lấy đôi vai thon gầy của nàng, để cho nàng dựa vào trong ngực mình. Tuy nhiên, qua chưa được bao thì tiếng chuông điện thoại phiền phức reo lên không ngừng, cô nhìn một chút, là chị gái cô gọi tới.
Mộc Thư Đồng cô cuối cùng miễn cưỡng nhận điện thoại, chỉ nghe được chị gái hỏi bây giờ cô đang ở đâu, sau đó liền hỏa tốc cúp điện thoại, khiến cô sợ run một lúc lâu. Cũng không biết hôm nay chị gái vì cái gì lại nổi điên lên, bất quá cô cũng lười suy nghĩ. Cô sớm đã quen với việc chị gái mình động một chút là muốn nháo lên một trận.
Mộc Thư Đồng tựa lưng vào ghế dài, trong ngực cô bây giờ, một bên là ôm lấy đứa trẻ đang ngủ say, một bên là ôm lấy một cô gái xinh đẹp lại hấp dẫn, xa xa nhìn lại, đúng như một bức tranh hài hòa mà lại an tĩnh.
Khi Mộc Vũ Phong nàng mang theo Xú Xú đi tới, thấy cảnh tượng một nhà ba người chung một chỗ rất ấm áp, trong lòng nàng không biết vì sao lại cảm thấy không thoải mái. Nàng đi tới, bất chợt lôi lấy cánh tay Mộc Thư Đồng, một giây kế tiếp đầu Chu Ý Nhiên nàng đáp đến trên ghế dựa, đau đến nỗi khiến nàng kêu một tiếng cũng đã tỉnh lại.
Mà Mộc Thư Đồng cô bị kéo một cái mạnh như vậy, thiếu chút nữa là làm Niệm Niệm trong ngực rơi xuống trên đất, thật may là cô phản ứng mau lẹ ôm chặt Niệm Niệm. Tuy nhiên vẫn khiến cho Niệm Niệm tỉnh ngủ, oa oa khóc lớn. Mộc Thư Đồng đưa mắt nhìn, thấy chị gái tức giận nhìn chằm chằm mình. Niệm Niệm vẫn còn đang khóc nức nở ôm lấy cô. Vì vậy cô liền dỗ Niệm Niệm ngủ trước, sau đó đưa đến trong ngực Chu Ý Nhiên nàng, đi đến trước mặt chị gái mình, tức giận chất vấn: " Mộc Vũ Phong, chị cũng đã làm mẹ, sao lại còn trẻ con như vậy. Khiến con bé sợ, chị không cảm thấy bất an hả? ".
Mộc Vũ Phong thấy Mộc Thư Đồng tức giận cũng liền tức giận hơn đáp trả: " Chị nhìn các người như vậy sẽ lại càng không an tâm. Đồng Đồng, chị đã sớm nói, không được quá gần người này, em không thể bị cô ta mê hoặc ".
" Mộc Vũ Phong, chị có thấy mình quá đáng không? Em cùng người nào kết giao là tự do của em, không cần chị đồng ý ".
" Em cùng những người khác làm bạn, chị không có ý kiến, nhưng chỉ có duy nhất người này là tuyệt đối không được, chị tuyệt không cho phép em cùng một cô gái đồng tính biến thái làm bạn bè ".
Từ khi bắt đầu cuộc xung đột, thanh âm của Mộc Vũ Phong quá lớn khiến Niệm Niệm trong ngực Chu Ý Nhiên nàng nháo lên. Tuy nhiên, nàng vẫn nghe được rõ ràng mấy chữ kia, một trận ủy khuất rất lớn đánh tới, vô luận nàng mạnh mẽ bao nhiêu, nước mắt vẫn không nhịn được chảy xuống. Cô xoay người, vỗ nhẹ dụ dỗ con nhỏ.
Mộc Thư Đồng nghe Niệm Niệm khóc liền vội vàng đi lại nhưng khi nhìn thấy Chu Ý Nhiên nàng lệ như suối trào, một cơn đau đớn vô hình từ đáy lòng sinh ra. Cô lần đầu tiên nhìn thấy nàng khóc thương tâm đến vậy. Cô xoay người, nhìn thẳng chị gái mình, rống lớn: " Mộc Vũ Phong, chị đi ngay cho em. Em không cần chị tới quản giáo, mà chị cũng càng không có tư cách bình luận về cô ấy. Câu nói mới vừa rồi kia, em chỉ coi như chị nổi điên, không so đo với chị nhưng mà em không hy vọng chị gái mình là người bất nhã như thế ". Chuyên mục -
Chuyện là tối qua tui nằm mơ, thấy mình lạc vô một khoảng không trắng xoá, xung quanh chỉ có mình tui hà. Sáng tui search giải mộng, móa oi!!! Tui sắp siêu thoát .
Năm nay, tui "hên" vãi chưởng ra nên từ bây giờ chắc tui ở ẩn cầu phúc quá .
Chuyện tiếp theo là tui muốn đi coi Ký Ức Chết. Mà xung quanh tui toàn gái thẳng phim thì gei lòi ra tui thì sợ ma gần chết lại thích coi phim ma. Đồng hương nào sợ ma giống tui thì chung đường đi. Tui hốt đi coi chung