Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

chương 70-3: ngược cẩu 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lãng Quên- Diễn Đàn

Tiền bạc không thể so sánh với niềm tin, cho nên cô hỏi như vậy, anh cứ thế trả lời thôi.

“Vậy là tốt rồi, nếu đã nói vậy, ngày mai em sẽ đưa chuyện này giao cho Cẩu Đầu đi làm. Đúng rồi, Cẩu Đầu?” Lập tức hoảng sợ, Văn Đình Tâm nghĩ đến một việc, khẩn trương bối rối tìm điện thoại.

“Em quên gọi điện báo cho cậu ta, cậu ta nhất định vẫn còn ở bên ngoài tìm anh.”

Tên nhóc Cẩu Đầu tuy giảo hoạt, nhưng về phương diện làm việc cũng tương đối nghiêm túc.

Mấy giờ trước vẫn còn nói một mực tìm anh, vẫn chưa nhận được điện thoại của Văn Đình Tâm, nhất định vẫn còn tìm ở bên đó.

“Lập tức gọi điện thoại cho cậu ta.”

Cầm điện thoại ấn phím, gọi cho Cẩu Đầu, quả nhiên lập tức có người nhận, bên trong nghe được giọng nói lo lắng của cậu ta.

“Chị dâu, chị dâu, chị tìm được chưa? Chỗ em đang tìm không thấy, đang chuẩn bị đi đến khu khác tìm. Em nghĩ, không chừng anh hai có thể đã xảy ra chuyện. Giống như chuyện bắt cóc khoảng thời gian trước, bọn chó Hắc Long Bang vẫn luôn muốn bắt anh hai để gây sức ép với lão gia, nhất định là như vậy!”

Văn Đình Tâm cắn môi, xấu hổ không biết nên trả lời thế nào với cậu nhóc chân thành này, trực tiếp đưa điện thoại cho Nam Thế Dương.

“Tôi ở đây.”

Nghe được giọng nói truyền từ phía bên kia điện thoại, Cẩu Đầu kích động xíu chút nữa khóc lớn.

“Nhị thiếu à! Tôi tìm kiếm anh thật khổ!”

Vỗ ngực liên tục, Cẩu Đầu không hăng hái nổi: “Anh có phải đã đi lạc không, nếu anh thật sự bỏ đi bọn em phải làm sau đây. Anh biết không nhị thiếu, em mới vừa mới đi tìm khắp nơi, mới tìm tới bên chỗ Kỳ thiếu.”

“Vậy à…” Nghe giọng nói bệnh tâm thần ở bên kia, Nam Thế Dương có chút xấu hổ.

“Kỳ thiếu nói anh chưa tới bao giờ, còn cho em mang theo người cùng con sói kia đi tìm anh. Anh không biết con sói kia hung ác thế nào đâu, em đá nó một cái, nó cắn lại trên đùi em một ngụm. Ai nha, em thật sự….”

Lau nước mắt, Cẩu Đầu khóc thật.

“Em lo lắng nhị thiếu sẽ chết. Anh nói xem nếu anh mất, khu vực của chúng ta sẽ không còn ai quản, bọn em phải làm sao đây…?”

“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.”

Không tự nhiên trả lời, nghe Cẩu Đầu giống như đang khóc, anh nói

“Tôi không có việc gì. Cậu nhanh về nhà đi. Chỗ bị chó cắn, đi bệnh viện xem sao, tiêm vắc-xin phòng bệnh, mọi chi phí tôi trả, nhanh lên.”

“Nhị thiếu, em đã băng bó tốt rồi. Chỉ là trong thời gian tới không thể ở bên chị dâu được rồi. Em không thể lái xe.”

Tiếng ai oán này rất lớn, Văn Đình Tâm ngồi ở bên nghe thấy rất rõ, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nghĩ lại không cần phải đi xe cậu ấy chở, tâm tình rất tốt.

“Không sao, tôi đến là được. Cậu dưỡng bệnh đi, Lãng Quên mấy ngày nay ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi bộ ra ngoài.” Dặn dò vài tiếng, thằng nhóc kia cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

“Nhị thiếu, anh quan tâm em như vậy, em thấy rất vui. Nhưng mà, cho dù em có dưỡng bệnh cũng không thể nghỉ ngơi, nếu không sẽ trở thành con chó vô dụng bên cạnh anh.”

Cẩu Đầu thao thao bất tuyệt nói tiếp:

“Anh yên tâm, nhị thiếu! Tuy chân em không thể cử động nhiều được, nhưng vẫn có thể đi ra ngoài mua nhà như cũ được! Tuyệt đối không khiến cho chị dâu thất vọng! Sau này chân em khỏe, còn muốn tiếp tục ở bên làm việc cho chị dâu.”

Đối với Cẩu Đầu mà nói, cậu ở bên nhị thiếu lâu như vậy vẫn chưa từng có đất dụng võ, nào biết được sau khi gặp được chị dâu lại được chị dâu nhìn trúng.

Ơn tri ngộ này, đương nhiên phải dùng toàn lực để báo đáp!

“Được rồi, được rồi, cứ như vậy đi.” Cũng đã đến lúc nên cúp điện thoại, Nam Thế Dương lắc lắc đầu có chút cảm thán.

“Nhóc Cẩu Đầu có phải rất đáng yêu không?”

Ngẩng đầu lên, Văn Đình Tâm đắc ý nói:

“Người em nhìn trúng không tồi chứ?”

“Ừ.” Nam Thế Dương trả lời có chút chua.

“Dù sao so với Dư Dương của anh tốt hơn nhiều.” Khẽ nhếch đầu, Văn Đình Tâm vô cùng đắc ý nói.

Nhưng không nghĩ tới, nhắc đến Dư Dương, $LangQuen%$LQĐ$ vẻ mặt Nam Thế Dương tối lại trong nháy mắt nói:

“Trước kia Dư Dương không phải người như vậy.”

Nói thật ra, Dư Dương là người anh chọn, cũng đã đi theo anh nhiều năm, dù Nam Thế Dương có thể nghi ngờ bất cứ ai cũng không nghi ngờ anh ta.

Không biết từ khi nào đã bị ông nội thu được, một điểm anh cũng không biết. Điều duy nhất anh biết là ông nội có an bài người ở trong khu vực anh quản lý.

“Em cũng hiểu được anh ta không phải người như thế, nhưng không biết vì sao lại trở nên thế này.” Quay đầu lại, Văn Đình Tâm tiếp tục cầm bút tính toán tiếp.

Cô nhớ vào kiếp trước, Dư Dương vẫn luôn đi theo Nam Thế Dương. Ít nhiều trong năm người trợ thủ của anh, anh ta là người trung thành và tận tâm với Nam Thế Dương nhất. Thậm chí còn thường lén lút cảnh cáo cô không nên đối xử quá phận với Nam Thế Dương.

Một người thuộc hạ thế này, Văn Đình Tâm rất coi trọng, cho dù là kiếp trước, cô vẫn rất khâm phục Dư Dương.

Nhưng mà bây giờ, anh ta đã bất tri bất giác trở thành người của ông cụ, lại ở bên cạnh Nam Thế Dương, nghe theo lời ông cụ, làm theo an bài của ông cụ….

Thực ra ông cụ cũng không phải là người xấu, chỉ là quá mạnh mẽ, quá cố chấp, ánh mắt quá nhỏ, tật xấu này cần phải sửa lại.

Không phải chỉ mỗi ông cụ, mà cả Nam gia cũng cần phải sửa lại!

“Thế Dương, anh có biết trước mắt chúng ta vẫn có một vấn đề rất lớn không?”

Chóp mũi ngừng một lát, lại nói tiếp”

“Ở chỗ ông nội, anh nghĩ nên làm thế nào bây giờ?”

“Để anh giải quyết.” Nam Thế Dương lớn mật nắm lấy tay cô.

“Những chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết.”

Phải giải quyết như thế nào, trong lòng anh đã có biện pháp….

Thật ra cách chú ba đề xuất có thể áp dụng được.

Cho nên, xem mắt, tùy tiện tìm cách đối phó, có thể thực hiện được…

Đương nhiên, đối tượng xem mắt, anh cần phải động tay động chân vào…

“Anh được không?” Nghiêng đầu nhìn anh, Văn Đình Tâm thắc mắc hỏi, giữ lấy cánh tay anh:

“Anh phải biết, đó là ông nội anh. Không thể đối nghịch được!”

“Em yên tâm, vấn đề của anh, tuyệt đối sẽ không khiến cho em phiền não. Đầu này của em, vẫn nên suy nghĩ cách kiếm tiền thì tốt hơn.”

Giống như một người con trai hứa hẹn cam đoan với cô, giọng nói vô cùng quả quyết:

“Ngày mai anh về nhà, đeo cặp xách về, giải quyết chuyện kia. Em ở chỗ này chờ anh, ngày mai cũng không cần đến tìm anh. Anh sẽ quay lại.”

Trong khoảng khắc, người con trai mười tám tuổi nhìn qua vô cùng thành thục.

Có trách nhiệm trên người, làm cho một thiếu niên nhanh chóng trưởng thành.

Cho dù không rõ cuối cùng anh muốn làm gì, nhưng Văn Đình Tâm vẫn gật đầu tin tưởng anh:

“Được, nếu anh không giải quyết được thì gọi cho em. Em sẽ nói chú ba anh về giúp anh.”

“Thôi bỏ đi. Chú ba mới là người không muốn về nhà nhất.”

“Vậy chỉ có thể dựa vào anh thôi. Ngoan~”

Bàn tay xoa xoa đầu anh, cảm xúc dâng trào, mạnh mẽ bước lên, che lại đôi môi anh.

“A…” Kêu nhỏ một tiếng, tiếng kêu thật tuyệt, tốc độ quá nhanh.

Nam Thế Dương cảm thấy chính mình còn chưa phản ứng kịp, cái gì cũng không làm.

Theo bản năng mấp máy môi, (%$lê_quý$&đôn$@ khóe miệng lên một đường cong, bây giờ, hai má đỏ bừng như bị thiêu đốt.

Đây là phúc lợi ở cùng nhau!

Loại phúc lợi này, anh cực kỳ thích!

“Ngồi thêm một lát, nói không chừng mấy ngày kế tiếp có thể chúng ta không gặp nhau được.”

Thuận tay ôm lấy cánh tay anh, Văn Đình Tâm trực tiếp nghiêng đầu tựa vào bả vai của anh.

Lúc đó, Nam Thế Dương khẩn trương giật cả mình.

Sau khi kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng như bị thiêu đốt, ngực đập “thình thịch thình thịch”, cảm thấy cả người căng thẳng không biết ra dạng gì rồi.

Nhưng mà, loại căng thẳng này, anh vẫn cực kỳ thích!

Bạn gái, yêu đương gì gì đó, đừng nói, thực con mẹ nó kích thích!

bbs..cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs..cn

Sáng ngày hôm sau, hai người để ở trên bàn phong khách ít tiền và tờ giấy, nói Nam Cảnh Sơn tự giải quyết bữa sáng. Sau đó giống như đôi tình nhân, tay trong tay đi đến trường.

Thời gian này nhất định phải quý trọng.

Đó là mong ước kiếp trước của anh, cũng là hi vọng đời này của cô…

Cùng người trong lòng ở chung một chỗ, từ lúc đi học đại học cho đến quản lý thương nghiệp, loại thay đổi này cũng là quá trình thay đổi rất tốt đẹp.

Trong vườn trường, hình ảnh hai người nắm tay nhanh chóng được mọi người nhìn thấy. Chỉ là chuyện riêng tư, cũng không có ai nói gì.

Nam Thế Dương đưa Văn Đình Tâm đến trước cửa phòng học của cô, mới lưu luyến không rời tách khỏi.

Một bước đi lại ngoảnh lại, bộ dáng thú vị chọc Văn Đình Tâm cười rất vui vẻ.

Nam Thế Dương trở về phòng học của mình, nhìn thấy anh, cả phòng học lập tức trở nên xôn xao…

Không phải ngẫu nhiên, do đàn em của anh dẫn đầu ồn ào, mỗi người một tiếng, níu chặt anh hỏi.

Từng người quan tâm nói, nói Văn Đình Tâm tìm anh cả ngày, mỗi người ai cũng đều thử liên lạc với anh, nhưng vẫn không có hiệu quả.

“Được rồi, yên tĩnh chút, tôi không sao.” Cất bước đi về chỗ ngồi ngồi xuống, vậy mới xem như yên tĩnh chút, tất cả mọi người chờ anh trả lời.

“Nhị thiếu, anh đi gặp chị dâu chưa? Chị ấy lo lắng cho anh chết đi được.” Đàn em vẫn luôn chép bài cho anh hỏi nhỏ. Trong nháy mắt khiến cho đám người xung quanh vội vàng.

“Nhị thiếu, chị dâu tìm anh cả một ngày trời. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh đã xảy ra chuyện.”

“Bọn em cũng rất lo lắng cho anh. Tất cả mọi người liên lạc với anh cả ngày không được!”

“Tôi biết rồi.”

Giơ một tay lên, ngăn lại mọi người nói.

Nhìn một đám đàn em lo lắng cho mình, Nam Thế Dương khẽ nhếch miệng cười, tiện tay vỗ vai một người, nói”

“Khiến cho các cậu lo lắng. Nhưng các cậu làm rất tốt. Lần sau mời ăn cơm, dẫn theo chị dâu của các cậu.”

Giọng điệu nói ra lời này rất nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng kiêu ngạo!

Rất không dễ dàng tìm được nửa kia, anh không nhịn được muốn ngược cẩu đám đàn em độc thân!

Hết Chương

Truyện Chữ Hay