Editor: trang bubble
"Văn Đình Tâm, anh thề anh nhất định sẽ không đi. Em yên tâm, nhé?" Nhìn cô nổi giận, Nam Thế Dương cũng luống cuống, không để ý tới lau tay, lúc này ôm hai vai của cô đối diện với mình, "Mấy ngày nay ở nhà, anh nhất định sẽ cố gắng khuyên ông nội, để cho ông bỏ xuống thành kiến đối với em."
"Vô dụng thôi." Bên cạnh, Nam Cảnh Sơn nhàn nhã chen vào nói: "Cha không phải là loại người dễ dàng khuyên thông suốt. Nếu mà ông cố chấp, con chính là ầm ĩ tự sát với ông, ông cũng sẽ không nhìn con một cái."
Mỗi một lần đối đầu với ông cụ, cũng đã từng là chiến dịch khó đánh nhất trong cuộc đời đánh nhau của ông.
Nhất định phải dụ dỗ người ta giống như dỗ trẻ con, thì cảm xúc của ông cụ này mới có thể hơi xoa dịu một chút.
Chú ý là hơi xoa dịu một chút, vẫn có thêm một khoảng cách lớn với đổi ý đấy!
"Chú câm miệng, ăn đồ của chú đi." Háy ông một cái, Văn Đình Tâm hơi tức giận.
Vốn cô cũng chỉ là phát tiết một chút, muốn nghe tên nhóc nói mấy câu dỗ dành cô, ai cho phép Nam Cảnh Sơn ở một bên đả kích lòng tự ái của tên nhóc!
Nhún vai một cái, ngược lại Nam Cảnh Sơn vui vẻ cầm đũa lên tiếp tục gắp sủi cảo ăn.
"Văn Đình Tâm, em đừng tức giận. Chú ba nói chuyện chính là như vậy." Vội vàng tiếp tục quay thân thể của cô qua, Nam Thế Dương chuẩn bị nói nữa, "Anh bảo đảm với em, sẽ không lại vì chuyện của ông nội khiến em lo lắng. Anh xử lý tốt với bên ông nội..."
"Biện pháp tốt nhất chính là nghe lời đi xem mắt," Gắp một sủi cảo đặt ở trong miệng, Nam Cảnh Sơn không nhịn được chen vào nói, "Con phải đi, cha mới có thể cảm thấy con nghe lời. Kết quả xem mắt còn chưa chắc tốt có đúng hay không?"
"Câm miệng đi. Chú, ăn cái gì cũng ngăn không được miệng của chú," Liếc mắt trừng qua ông, Văn Đình Tâm nóng nảy giơ nắm tay đe dọa.
Mỗi lần đều chờ đến lúc tên nhóc nói đến chỗ quan trọng là chen vào nói, còn cố ra chút chủ ý cùi bắp, người này còn có thể càng quá đáng hơn một chút không?!
"Em đã nói với anh, tuyệt đối không thể nghe lời đi xem mắt!" Quay đầu lại về phía Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm dựng lên một ngón tay nói: "Tuyệt đối không thể đi biết không? Anh chưa bao giờ tiếp xúc với con gái, đến lúc đó anh nhất định thua thiệt!"
Đây chính là một điểm mà cô lo lắng nhất.
Nói cô có lòng riêng cũng tốt, nói cô hẹp hòi cũng được, dù sao cô chính là không muốn Nam Thế Dương đơn độc gặp mặt với bất kỳ cô gái nào.
Hệt như anh nói với tiểu đệ của anh, anh vẫn luôn ghét phụ nữ, cũng chưa từng có lui tới với phụ nữ, cho nên có thể ở chung với cô như vậy chính là một kỳ tích.
Cô chỉ sợ cô là người đầu tiên mà Nam Thế Dương tiếp xúc, nhưng chưa chắc là người cuối cùng.
Ngộ nhỡ ngày nào đó anh gặp phải một cô bé dịu dàng kín đáo e lệ thẹn thùng, nói không chừng vẻ mới mẻ này vừa đi lên, lại thêm so sánh với cô càu nhàu dài dòng một chút.
Thuận tiện, di tình biệt luyến!
Vậy không phải cô thảm rồi sao!
Lúc này gái già ba mươi hai tuổi ở đậu so sánh với thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, lòng tự tin gì đó, đúng là không đủ!
"Anh biết rõ, cho nên anh nhất định sẽ không đi gặp." Nam Thế Dương cũng lật đật đồng ý. Về điểm này, anh vô cùng tin tưởng sự cảnh cáo của Văn Đình Tâm.
Quả thật, anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, hơn nữa ở trong ý thức của anh, phụ nữ đều là dựa vào bề ngoài giả bộ yếu ớt, trên thực tế là loại người lòng dạ cực kỳ gian ác. Dù thế nào đi nữa anh không qua lại giao thiệp với phụ nữ, thua thiệt gì đó, đó là khẳng định.
Dĩ nhiên, phụ nữ nói đến trên đấy không bao gồm Văn Đình Tâm.
"Vẫn là ngoan ngoãn đi gặp thì tốt hơn." Hai người vừa mới quyết định, Nam Cảnh Sơn lại không nhịn được chen lời, "Chỉ có con đi, mới có thể làm cho cha yên tâm. Cha buộc con như vậy, ý đồ chính là một sự yên tâm. Dù là qua loa hoặc là lừa gạt một lúc, con đều có thể yên tĩnh được một lúc. Nếu không cha nhất định sẽ không ngừng nghỉ."
Nói xong, Văn Đình Tâm liếc xéo một cái tới đây.
Nam Cảnh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, bưng trà thơm lên uống một hớp, im miệng không nói.
"Tuyệt đối không thể đi!" Quay đầu, liên tục liên tục dặn dò Nam Thế Dương, "Yêu cầu của em chỉ một việc này, tuyệt đối không thể đi! Nếu không, em sẽ đuổi chú ấy ra ngoài!"
Nghe nói như thế, Nam Cảnh Sơn mắt liếc qua, nhìn thấy đầu ngón tay của Văn Đình Tâm chỉ tới mình, suýt nữa phun ra tất cả trà thơm.
"Biết. Anh không đi." Đưa tay ấn cánh tay của cô xuống, nhìn Văn Đình Tâm bị chú ba trêu chọc thành như vậy, Nam Thế Dương cảm thấy rất buồn cười, "Văn Đình Tâm, em đừng nghe chú ba. Đối phó ông nội thế nào, anh có biện pháp của mình. Tóm lại xem mắt là nhất định sẽ không đi."
Vẫn là tên nhóc nói chuyện chịu nghe, Văn Đình Tâm tạm thời đè xuống lửa giận.
"Ừ." Gật đầu một cái, Văn Đình Tâm lại nói, "Buổi tối nay, lúc nào thì về nhà đây? Hiện tại thời gian cũng không sớm."
"Một lát nữa."
Nhìn hai người trẻ tuổi ngọt ngấy bên kia, trong lòng Nam Cảnh Sơn cũng có mấy phần xúc động.
Trong nháy mắt, trong đầu nhanh chóng lướt qua mấy cảnh tượng, cũng quen thuộc giống vậy.
Đã từng, ông cũng giống như vậy, mướn cho cô căn phòng ở bên ngoài, mỗi đêm mỗi đêm đều len lén đi gặp cô. Khi đó cảm thấy tình cảm đến loại trình độ nào đó, gần lẫn nhau cả đời cũng không còn là vấn đề.
Nhưng không ngờ, vẫn cứ giải tán như vậy...
Trong đoạn cảm tình kia, hình như ai cũng có lỗi, cũng hình như không người nào sai, tan rã không giải thích được, tan rã cũng là chuyện đương nhiên.
Bây giờ nhìn Thế Dương và cô bé, trong lòng Nam Cảnh Sơn cũng không coi trọng bọn họ lắm.
Bởi vì một đoạn tình cảm muốn kiên trì, cần không chỉ có là yêu nhau, còn có nhiều hơn, nhiều hơn...
"Văn Đình Tâm, em không thể kêu chú ba ‘đại ca’, chú ấy là chú anh, em nên gọi theo anh."
"Cũng kêu chú ba sao?" Nhếch nhếch lông mày, Văn Đình Tâm hỏi.
Lúc ấy, Nam Cảnh Sơn xoay đầu qua đối diện Văn Đình Tâm, chợt nhíu mày, giống như là đang gây hấn với...
Không sai, là nên bảo Thế Dương quản lý cô bé này.
Lải nhải cả ngày, không biết lớn nhỏ, đến lúc đó làm sao vào nhà họ Nam đây.
"Cô bé, nếu cháu muốn cùng với Thế Dương nhà tôi, thì cháu cũng phải gọi tôi theo nó."
"Stop!" Văn Đình Tâm liếc trắng mắt.
"Văn Đình Tâm, em không thể vô lễ đối với chú ba như vậy á. Chú ba là bề trên, chúng ta cũng phải đối xử tôn kính." Bên cạnh, Nam Thế Dương ngược lại nóng nảy lên.
Cô cũng là bề trên đấy.
Cô đã ba mươi hai tuổi rồi! Cũng không kém rất nhiều tuổi với Nam Cảnh Sơn được không!
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng Văn Đình Tâm vẫn nghe lời lên tiếng kêu đối với Nam Cảnh Sơn, "Chú."
"Ừ." Gật đầu một cái, uống một hớp trà thơm, Nam Cảnh Sơn cảm thấy rất vừa lòng.
Cứ như vậy, cùng một buổi tối, chỗ mấy người hết sức hòa hớp. Hệt như một gia đình vậy, không khí vô cùng hài hòa.
Nhưng, vào giờ phút này, không khí ở nhà họ Nam bên kia lại hoàn toàn không phải như vậy.
Nam Dư Kiêu đứng ở trước mặt bàn đọc sách của ông cụ, đưa lên tập ghi chép tràn ngập kia của Văn Đình Tâm.
Ông cụ không có lòng dạ nhìn những trang khác, nhưng đến một vài tờ, một ít tờ viết đầy thích Nam Thế Dương, ông cụ nhìn chòng chọc thật lâu...
Hiện trường khí ép vô cùng thấp, ông cụ không lên tiếng, không có bất kỳ người nào dám nói chuyện.
Một lúc lâu, quyển sổ kia bị tiện tay ném vào thùng rác, ghế xoay vòng về một phía, quay người đối diện Nam Dư Kiêu.
"Được rồi. Đi xuống đi."
Vốn đang cho là ông cụ sẽ nổi đóa hoặc là ra lệnh làm gì đó, nhưng không ngờ, ông chỉ nói một tiếng rồi đi xuống.
Điều này làm cho Nam Dư Kiêu giật mình một cái, mở miệng hỏi, "Ông nội, chuyện này của anh hai, ông thấy thế nào?"
"Chính anh hai của con đần, không nhìn ra ý định của cô bé nghèo này. Hiện tại nó đã chui vào, coi như đã nhìn ra, nó cũng chỉ sẽ cảm thấy vui vẻ mà thôi."
"Vậy, có cần con nhắc nhở anh hai, hoặc là cảnh cáo Văn Đình Tâm cách anh hai xa một chút hay không?" Nam Dư Kiêu tiếng tốt mở miệng.
"Con kéo Văn Đình Tâm là được, chỗ anh hai của con, ông sẽ sắp xếp." Nói xong, quay xe lăn lại tới đây, ông cụ nhìn chằm chằm Nam Dư Kiêu, "A Kiêu, con cảm thấy cô bé Văn Đình Tâm kia như thế nào?"
Nam Dư Kiêu sửng sốt chốc lát, sau đó nói, "Con chỉ chung sống với cô ta một buổi tối. Ấn tượng khác không sâu, chỉ biết là, một cô bé đi ra thâm sơn cùng cốc như cô không có khát vọng gì, cũng không lý tưởng cao xa gì, hôm nay thừa nhận thích anh hai với con, nói muốn gả cho anh hai."
"Con cảm thấy được, cô bé phải là một cô bé rất có mưu tính. Nhìn qua không đơn thuần như mặt ngoài vậy." Trả lời xong, Nam Dư Kiêu liền dứt khoát thấy sắc mặt ông cụ càng thêm khó coi mấy phần.
Trên thực tế, ông cụ vẫn cho là như vậy.
Chỉ gặp mặt cô hai lần, nhưng mà ấn tượng đối với cô bé kia chưa từng tốt hơn.
Lần đầu chính là trực tiếp bị bắt gặp chăn bọc ở trên giường, lần thứ hai càng thêm trực tiếp to giọng nói khơi lên tranh luận với ông.
Việc này so với bà xã lão Tam lấy về năm đó, đó là hung hãn hơn nhiều.
Nhìn đến cháu trai mình ở trước mặt cô lại y như con chó vậy, việc này khiến ông cụ lại càng khó chịu, phải biết, phụ nữ là không thể cưỡi trên đầu đàn ông!
"Nếu loại con gái này, vậy cũng không cần phải nhường nữa."
"Ông nội, ông định làm như thế nào?" Mặt mày nhíu nhíu, Nam Dư Kiêu cảm thấy tình huống hình như không đúng lắm.
Ý của anh là hy vọng ông cụ có thể ầm ĩ lên với Nam Thế Dương, hai người bọn họ đánh nhau, mới thật sự có kịch hay xem.
Nhưng nếu như nhắm mũi nhọn đến trên đầu Văn Đình Tâm, vậy thì không có gì thú vị.
"Con thấy cô bé kia được, nếu như có thể, thì nhận cô bé kia." Nói xong, mặt mày ông cụ xoắn chặt, lại suy nghĩ một lúc, "Tốt nhất là có thể cho anh hai con thấy bộ mặt thật cô bé kia. Nếu như thực sự là không được, cũng chỉ có thể nhốt nó lại hai ngày, để cho nó tự mình tỉnh lại."
Làm nửa ngày, lại chỉ là trình độ giam lỏng.
Nam Dư Kiêu vô cùng không hài lòng đối với quyết định của ông cụ.
Nhìn dáng dấp ông cụ vẫn là thiên vị, nói cho cùng, chính là không chịu thật sự xử phạt cháu của ông. Tình nguyện để cho anh hy sinh nhan sắc đi quyến rũ cô bé nghèo kia, cũng không chịu dùng một chút gia pháp đối với Nam Thế Dương.
Sự thật chứng minh, độ mạnh khích bác ly gián này của anh còn chưa đủ. Còn phải làm ra chút chuyện nữa...
"Biết ạ, ông nội. Con sẽ hết sức." Gật đầu đồng ý, Nam Dư Kiêu cũng không còn có lòng dạ đợi nữa rồi, "Vậy, ông nội, con đi về trước đây. Đã muộn rồi, ông nghỉ ngơi sớm chút."
"Ừ." Lên tiếng hừ đồng ý, nhưng vào lúc Nam Dư Kiêu xoay người lại kêu anh lại, "A Kiêu."
"Ông nội?" Xoay người lại, Nam Dư Kiêu cung kính đối điện.
"Ông nội làm như vậy, con có trách móc ông nội hay không?" Đột nhiên, ông cụ hỏi một tiếng như thế, "Thật ra thì, có phải con rất chán ghét cô bé nghèo đó, vẫn luôn chấp nhận hay không?"
Cũng không nói ra là vì cái gì muốn hỏi như thế, có lẽ mình cũng cảm giác mình thiên vị thôi...
"A Kiêu không trách ông nội." Nhếch môi cười khẽ, Nam Dư Kiêu thoạt nhìn là mặt ‘nhã nhặn’, "Ông nội cũng là vì tốt cho anh hai. Dù sao, anh hai là người thừa kế gia tộc một tay ông nội bồi dưỡng ra, ở vài phương diện quả thật nên cẩn thận."
"Anh hai của con cũng thật sự không dể dàng, từ nhỏ đến lớn ông đều đối xử nghiêm nghị. Nên đánh nên mắng cũng không bỏ mặc cho qua." Thở dài, ông cụ chậm nói, "Con có thể hiểu như vậy rất tốt. Những đứa bé trong nhà chúng ta cũng chỉ có con hiểu chuyện nhất."
"Con yên tâm, con xử lý tốt chuyện này của anh hai, ông nội sẽ để cho con vào trong vùng hoặc là trong công ty học tập. Về sau đi ra, cũng tiện giúp anh hai con cùng nhau quản lý."
Ngay trước khi anh đi, ông cụ đột nhiên thả mềm giọng điệu, cho anh một chút điều kiện vật chất thoạt nhìn vô cùng tốt, hy vọng có thể khuyến khích anh một chút.
Không ngờ, ngược lại như vậy khiến Nam Dư Kiêu càng thêm khó chịu.
Lại muốn xử lý tốt chuyện hư hỏng của Nam Thế Dương, mới có thể cho anh một chút chỗ tốt? Điều này cũng không khỏi nặng bên này nhẹ bên kia ư?
Huống chi, ai mà thèm đeo lên cái danh hiệu ‘hiểu chuyện’ này?
Nếu không phải là bởi vì anh là đứa con ngoại lai, nếu không phải là bởi vì địa vị ở nhà họ Nam quá thấp.
Theo năng lực của anh, cái vị trí của Nam Thế Dương kia sớm nên là của anh.
Nơi nào còn có thể sống ở nhờ y như một người ngoài ở nhà họ Nam giống như bây giờ.
Trong lòng là từng đợt khó chịu, hơn nữa sau khi nghe những thứ đường đường chính chính này của ông cụ.
Lòng bàn tay bên người Nam Dư Kiêu đã siết chặt thành nắm đấm, có lẽ là vì căn phòng không mở lớn đèn, vì lẽ đó cho là không ai chú ý tới.
"Dạ, ông nội, vậy con đi về trước." Đè nén khó chịu đầy bụng, Nam Dư Kiêu cố gắng khiến giọng nói nghe vào có thể bình thường một chút.
"Ừ. Con đi đi."
Đi ra từ thư phòng của ông cụ, Nam Dư Kiêu là mỗi đi một bước lửa giận lại lớn một phần.
Đối xử không công bằng cùng với câu không sao cả cuối cùng kia khiến anh khó chịu tới cực điểm.
Chỉ có bé ngoan mới sẽ khuyên, bị lừa gạt lựa chọn khiêm nhượng.
Nhưng từ trước tới nay những đứa trẻ hư kia luôn là người bị dụ dỗ bị nâng ở lòng bàn tay.
Thật ra thì không chỉ đối với Nam Thế Dương, Nam Dư Kiêu cảm thấy ông cụ đối với nhà họ Nam này là càng tốt hơn so với bất kỳ một đứa bé nào!
Duy chỉ có anh...
Anh cũng muốn hư, cũng muốn nhắm tới cuộc sống hung hăng càng quấy giống với những người thanh niên cùng thế hệ khác.
Nhưng anh không thể!
Bởi vì anh không có liên hệ máu mủ với nhà họ Nam, bởi vì anh là đứa con trai của người mẹ gả lần hai mang vào nhà họ Nam, bởi vì anh không có vốn hùng hậu.
Cho nên anh chỉ có thể ngoan, chỉ có thể sống nuốt giận vào bụng làm bộ như hiểu chuyện!
Như vậy vẫn qua vài chục năm, mỗi ngày anh đều sống ở trong lòng oán hận hết sức không thăng bằng.
Mãi cho đến hôm nay, mãi cho đến bước ra căn nhà này, mãi cho đến trước mặt đụng vào một người hầu vội vàng hấp tấp.
Anh phát tiết!
Không để ý đến người hầu kia cúi đầu khom lưng nói từng tiếng xin lỗi, anh níu lấy cổ áo của người hầu kia kéo một mạch tới trong bụi cỏ, siết quả đấm chính là đấm xuống từng trận một!
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng thở dốc vang lên hàng loạt ở trong bụi cỏ. Hấp dẫn mấy người hầu bàn đi lên kiểm tra.
Nhưng không có ai đi lên kéo anh.
"Đi chết đi!" Từng nấm đấm rơi xuống nặng nề, lúc này, trên mặt Nam Dư Kiêu lộ nụ cười dữ tợn, thoạt nhìn hung thần ác sát, giống như một kẻ điên!
Nhưng mà anh cảm thấy rất thoải mái!
Bởi vì không người nào dám kéo anh, không người nào dám chống lại với anh, không người nào lại dám phách lối ở trước mặt anh.
Ít nhất, địa vị của anh là cao hơn người hầu!
Khi đó, ngay vào lúc Nam Dư Kiêu đánh sảng khoái một hồi, ở sau lưng anh một bóng dáng khom lưng đến gần.
"Tiểu thư, đừng tới," Người Nam Tiểu Mạt còn chưa đến gần bao nhiêu, đã bị một người hầu nắm cổ tay lui về phía sau.
Cách nơi kia một khoảng cách, người hầu kia mới nới lỏng tay cô ra, cung kính gật đầu, "Mạo phạm tiểu thư rồi, Kiêu thiếu gia đang dạy dỗ người làm, sợ bị thương tới cô."
"Ai?" Sửng sốt một chút, Nam Tiểu Mạt cảm giác mình nghe lầm, "Kiêu thiếu gia? Nam Dư Kiêu? Tên rác rưởi kia?"
"Đúng vậy." Người hầu gật đầu.
"Không thể nào, anh ta biết đánh người à? Bình thường ngay cả gây gổ anh ta cũng không biết." Vẫn không dám tin tưởng lắm, Nam Tiểu Mạt cảm thấy cô phải đi xem thử, "Không được, tôi muốn đi xác nhận một chút."
"Tiểu thư, không thể." Người hầu kia vội vàng ngăn cô lại, "Kiêu thiếu gia thật sự rất nguy hiểm."
"Anh đừng cản tôi, tôi muốn đi ra ngoài xem một chút. Chẳng lẽ thằng nhóc kia còn có thể đánh tôi hay sao?" Đẩy người hầu kia ra, Nam Tiểu Mạt liều mạng chạy tới phía bên kia.
Trong lòng là định bụng xem kịch vui.
Suy nghĩ một chút tên Nam Dư Kiêu kia, từ trước tới nay luôn là người biết điều nhất thành thật nhất người vô dụng nhất ở gia tộc, bình thường ngay cả cô mắng ba mẹ anh ta, anh ta đều bày sắc mặt tốt lại.
Lại còn có một ngày anh đánh người, thật sự quá thần kỳ!
Bước đi thật nhanh chạy lên trước, Nam Tiểu Mạt cách bên trong này càng ngày càng gần.
Mắt thấy sắp xem được kịch hay, nào biết, đầu vừa chui vào một chút, cứng rắn ăn một quyền của anh ta!
Một cái "Bốp", đó là tiếng quả đấm đụng xương cốt.
"A!" Kèm theo một trận tiếng kêu thảm thiết, Nam Tiểu Mạt ngã xuống đất, một tay che mắt lại...
Sau đó, Nam Dư Kiêu ngừng động tác trong tay, vang vọng chân trời là tiếng khóc của Nam Tiểu Mạt.
Khoảnh khắc kia, Nam Dư Kiêu cũng luống cuống...
Nhà họ Nam xảy ra một việc lớn như vậy, nghĩ đến ngày hôm sau, vậy thái bình cũng không tới đâu...
......
Hôm sau trời vừa sáng, ông cụ nhà họ Nam liền tiếp nhận được tin tức Nam Tiểu Mạt tố cáo.
Lúc Nam Thế Dương đeo cặp sách xuống, thấy một con mắt máu ứ đọng như mắt gấu mèo . với một con mắt cá vàng khóc sưng của Nam Tiểu Mạt, thiếu chút nữa không nhịn được cười.
Trên miệng ngậm sandwich bèn muốn ra ngoài, nào biết ngay lúc một chân sắp bước ra ngưỡng cửa thì nghe được Nam Tiểu Mạt khóc lóc kể lể.
"Ông nội, ông không phải biết! Nam Dư Kiêu chính là một kẻ biến thái!" Nắm khăn giấy lau nước mắt, Nam Tiểu Mạt khóc thành dạng chó, "Ngày hôm qua, không biết người nào chọc giận anh ta, anh ta kéo người hầu đánh một trận mãnh liệt! Con đi quan tâm anh ta một chút, không ngờ cũng bị anh ta liên lụy tới! Hu hu hu ~"
"Đừng khóc, Tiểu Mạt, ông nội nhất định sẽ chủ trì công bằng cho con đấy, " Bên cạnh, Nhị phu nhân vừa vỗ lưng Nam Tiểu Mạt an ủi, vừa nói với ông cụ, "Nam Dư Kiêu này thật sự là ẩn giấu quá sâu mà. Trong ngày thường ngay cả mắng chửi người cũng không biết mắng, ngày hôm qua vừa ra tay đánh liền chết người, cha xem đã đánh Tiểu Mạt thành như vậy. Cha, không phải cha cảm thấy nên quản lý rồi sao?"
"Ai?" Đạp sải bước quay đầu lại, Nam Thế Dương dừng lại ở trước mặt hai mẹ con kia, "Các người mới vừa nói là Nam Dư Kiêu? Anh ta đánh người?"
Vừa nghĩ tới Nam Dư Kiêu biết đánh người, Nam Thế Dương lại lo lắng cho Văn Đình Tâm.
Ngày hôm qua, Văn Đình Tâm vẫn ở bên cạnh Nam Dư Kiêu, mặc dù lúc trở lại nhìn không có chuyện gì.
Nhưng mà, ngộ nhỡ ngày nào đó nếu xảy ra chuyện gì đó, vậy coi như đã quá muộn!
"Đúng vậy, anh hai!" Khó được thấy Nam Thế Dương để ý như vậy, Nam Tiểu Mạt còn tưởng rằng anh là muốn giúp mình, bèn lập tức quay đầu lại khóc lóc kể lể với anh, "Chính là Nam Dư Kiêu kia! Bình thường nói chuyện cũng không phải là người lớn tiếng, ngày hôm qua lại đánh em thành như vậy! Mắt sưng lên, sau này còn gặp người như thế nào. Anh hai, anh phải làm chủ cho em đấy!"
"Ông nội." Quay đầu lại đối diện với ông cụ, Nam Thế Dương vội vã mở miệng, "Tên nhóc kia biết đánh người, Văn Đình Tâm không thể đi làm việc cho anh ta!"
Vừa mở miệng chính là Văn Đình Tâm, ông vốn cụ còn muốn xử lý chuyện này, nhưng bị anh vừa nói như thế, ngược lại ông cụ không muốn xử lý.
"Xảy ra chuyện như vậy nhất định là có nguyên nhân. Tính tình A Kiêu luôn rất tốt, lần này lại làm như vậy, nhất định cũng bởi vì người hầu kia chọc tới nó." Bưng một ly sữa tươi, ông cụ chậm rãi uống, chẳng ngó ngàng một đám người xúc động bên cạnh.
"Hậu sự và người thân của người hầu kia, ông sẽ phái người an ủi, ngoài ra, chuyện này giải quyết như thế nào, ông còn phải điều tra nữa."
"Ông nội, con đã bị đánh thành như vậy!" Chỉ con mắt bị đánh sưng của mình, Nam Tiểu Mạt tức không chịu được, "Ông xem con còn đi học thế nào, ra cửa thế nào đây! Tại sao có thể cứ bỏ qua cho anh ta như vậy!"
"Vậy thì ở nhà nghỉ ngơi một tháng, chữa khỏi vết thương rồi ra ngoài." Nhấp một hớp sữa tươi, ông cụ để cái ly qua một bên, "Không muốn đi học thì ở nhà, nên đi học thì đều đến trường đi. Chuyện này, ông chờ lát lại xử lý."
"Ông nội, Văn Đình Tâm..."
"Ông nói ông sẽ giải quyết, làm sao con cũng không tin chứ?!" Không nhịn được nhìn anh một cái, ông cụ khoát tay đuổi người, "Lập tức đi học đi! Nếu không ông để cho con bé làm việc bên cạnh ông!"
"Ông nội!"
"Con đi hay không?!" Đưa tay móc điện thoại trong túi, ông cụ đe dọa, "Không đi ông lập tức gọi điện thoại tới nhà trường, bảo họ đuổi Văn Đình Tâm!"
"Thằng nhóc thúi, ông cho con biết, chớ ngày ngày Văn Đình Tâm Văn Đình Tâm, nếu con nhắc tới con bé nhiều hơn nữa, thì ông càng nhằm vào nó!" Vừa đe dọa, ông cụ đã ấn xuống điện thoại, "Có đi hay không?!"
Cuối cùng, Nam Thế Dương vẫn là tức giận gào to xách theo cặp rời đi.
"Các con cũng trở về đi, chuyện này ta sẽ giải quyết." Vừa ra lệnh một tiếng trực tiếp đuổi hai người bọn họ đi.
Lúc này, ông cụ mới cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Đưa tay xoa huyệt Thái Dương, sáng sớm, ông cụ đã cảm giác cái đầu đau lan tràn.
Tất cả mọi chuyện đều là xuất hiện từng đám một, thật là khiến người ta buồn bực!
Chuyện Nam Dư Kiêu, ông cụ không nghĩ phải nghiêm túc xử lý. Dù sao đều là đứa bé nhà mình, đánh người phát tiết nhục chí không tính là cái gì.
Gia tộc hắc đạo, giết người cũng như là chuyện bình thường, đứa trẻ ngoan ngoãn đến không có một mặt bóng tối, ông cụ tuyệt đối không cảm thấy kỳ quái.
Cho nên, ông không định trừng phạt Nam Dư Kiêu thế nào.
Nhưng vì qua một quá trình, ông vẫn là gọi điện thoại cho Nam Dư Kiêu...
Mà khi đó, Nam Dư Kiêu đang khóa trái mình ở trong phòng. Khẩn cấp gọi điện thoại tới nước ngoài.
Mình gây nên chuyện ở nơi này, cha mẹ lại không ở bên người, anh vẫn sợ có người sẽ tìm tới cửa.
Cho nên vội vàng nói ra sự việc này với cha mẹ anh.
Sau khi biết chuyện này, cha anh nói cho anh biết đừng hoang mang, ông cụ cũng sẽ không làm ra trừng phạt gì đối với anh.
Nếu quả như thật sự phải trừng phạt, thì cầm một phần văn kiện đi cho ông cụ xem.
Vị trí phần tài liệu kia, cha anh dặn dò thật lâu với Nam Dư Kiêu.
Sau đó, cúp điện thoại, anh bèn bắt đầu dựa theo chỉ thị kia đi tìm tài liệu.
Đầu tiên, ở lầu một nhà kho, ngăn tủ thứ màu xám, trong hộp gỗ màu đỏ chứa một cái chìa khóa;
Sau đó, ở trong hộp gỗ dưới giường phòng ngủ chính có cái chìa khóa thứ hai;
Sau đó, ở dãy kệ sách thứ , một phiếu tên sách trong truyện cổ tích Andersen cất giấu cái chìa khóa thứ ba;
Cuối cùng, trong chăn tầng cao trong buồng quần áo ở phòng ngủ chính cất giấu một hộp sắt.
Từng lần một tìm được những thứ đồ này, cuối cùng Nam Dư Kiêu mang hộp sắt đi ra.
Nhìn chung quanh một chút không có bất kỳ người nào, anh khóa cửa phòng, dùng cái chìa khóa mở khóa.
Trong hộp sắt đầu còn có hộp sắt, mở ra bên trong còn có một hộp sắt.
Cuối cùng lấy ra là một phần văn kiện!
"Trời ạ," Nam Dư Kiêu lau mồ hôi, trong lòng có mong đợi rất lớn với tầm quan trọng của phần tài liệu này.
Cha mẹ anh lại giấu phần tài liệu này bí ẩn thế này, sự thật chứng minh, phần tài liệu này nhất định rất quan trọng!
Mở túi giấy ra, Nam Dư Kiêu mở tài liệu ra để xem.
Bên trong có một tấm ảnh gia đình màu trắng đen, còn có một phần thư viết tay.
Chữ viết thanh tú, nhìn còn rất thoải mái.
Nam Dư Kiêu cầm tài liệu kia lên đọc từ đầu tới đuôi một lần.
Sau khi xong, cả cuộc đời phát sinh ngốc trệ một phút. Sau đó, nhếch miệng lên một đường cong huyền bí.
Thì ra là, mẹ Nam Thế Dương...
Đúng vậy!
Đây chính là tài liệu Văn Đình Tâm muốn tìm.
Cô chỉ biết, di sản trên quan tòa mười bốn năm sau, lúc Nam Dư Kiêu lấy phần tài liệu này ra, đột nhiên làm cho cả tình cảnh thế cụôc thay đổi góc độ.
Cho nên cô rất muốn tìm được phần tài liệu này, sau đó hủy diệt!
Nhưng cô cũng không ngờ, phần tài liệu này giấu tốt như vậy!
Ba cái chìa khóa giấu ba chỗ!
Đây rốt cuộc là phương pháp ai nghĩ ra!