Một đường không có vật cản thong dong rời khỏi Phong vương phủ, mí mắt Mạch Trục Vân khẽ trầm xuống, trực tiếp liếc qua cửa thành, đi thẳng về phía năm trăm dặm ngoài thành.
Bạch Lộng Ảnh, bản công tử đã trở lại!
Nhưng mà, tình hình trước mắt lại khiến cho Mạch Trục Vân không khỏi kinh ngạc.
Ngọn đuốc sáng rực chiếu rõ toàn bộ sườn núi, ngay bên bãi cỏ phía bên kia,đằng sau một cánh rừng rậm rạp đó chính là một khu biệt đơn giản được đám cỏ bao phủ xung quanh.
Trước nhà, một khoảng sân lớn hiện ra, trong viện được trồng rất nhiều loài cây hoa cỏ, những đóa hoa hồng như lửa, xanh như biển, trắng như tuyết được ánh lửa của đuốc chiếu xuống trông cực kỳ ma mị.
Nhưng cách sân trước biệt viện đó không xa có mấy vị khách lạ hành động giống như những con rắn độc đưa mắt cảnh giác nhìn vào phía trong biệt viện, vẻ mặt đầy chờ mong có chút lo lắng.
Mặt trăng dần dần xuất hiện sau đám mây đen lượn lờ khiến cho toàn bộ không gian rừng núi nơi đây trở nên yên tĩnh đến quỷ dị. Mạch Trục Vân bày ra bộ mặt đầy hứng thú như đang xem kịch vui giấu đi nội lực của mình nhìn đám người phía trước, bĩu môi, đùa cợt cười. Để vở kịch thêm hấp dẫn sinh động phải thêm chất xúc tác vào, liền nhẹ nhàng tiến lên, định lên hỏi một chút đám người đó là có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, từ từ những thứ âm thanh thì thầm từ từ truyền loáng thoáng trong không khí, đáy mắt liền sáng lên. Mạch Trục Vân liền nương theo thứ ánh sáng mỏng manh xung quanh tìm được vài người trốn ở gốc cây đại thụ gần đó trông có vẻ rất lén lút.
Hít một hơi thật sâu liền xoay người nhảy lên nhánh cây đại thụ, âm thầm mà lặng lẽ nhập hội cùng đám người nhát gan kia, nghe bọn họ nói chuyện với nhau.
“Ayda......” Một thứ âm thanh quen thuộc vang lên.”Nhẹ thôi, đừng để người khác phát hiện......”
“Làm sao bây giờ?” Một người khác thấp giọng hỏi nói.”Khỉ gió, tiền thưởng xem ra không thể lấy được rồi!”
Giờ phút này, Mạch Trục Vân mới nhận ra năm người này chính đám người mà khi chiều nàng có đụng mặt trên đường.
Tên thanh niên gầy nhom kia đưa tay vuốt cằm nghĩ ngợi, cân nhắc nói:“Mọi người cũng không dám xông lên, với tình hình tiến lùi cũng không xong thế này thì quả thực có chút khó giải quyết.”
Mạch Trục Vân cố ý lắc chân, rung nhánh cây bên người mình nhằm gây sự chú ý.
“Ai?” Năm tên nam thanh niên kia liền ngay lập tức lui về phía sau rút vũ khí đề phòng, cảnh giác nhìn rõ người phía trên cây.
Mạch Trục Vân ha ha cười bày ra bộ mặt nịnh hót:“Người một nhà, người một nhà a, ta cũng đến săn tiền thưởng a!”
Tên thanh niên khỉ ốm kia nghe được xong liền kinh hãi hô lên:“Ngươi là vị tiểu huynh đệ mà ban chiều chúng ta đã gặp nhau trên đường?” Vừa nói xong trong lòng liền không khỏi chột dạ.
Bởi vì, ngay khi bọn họ giải tán có hứa hẹn với nhau rằng nếu như cùng nhau bắt được Mạch Trục Vân thì sẽ chia đều số tiền thưởng khổng lồ kia.Chính là, bọn họ nào có ngờ rằng, vừa vào đến biệt viện thì Bạch Lộng Ảnh căn bản không thèm ra khỏi phòng liếc nhìn bọn họ, trực tiếp ở trong phòng quăng ra một chữ “Cút”....đám người bọn họ sau đó cũng hoảng sợ bất đắc dĩ không dám kêu thêm người đến đối phó.
Mạch Trục Vân cũng không quan tâm đến việc bọn họ đã tỏ ra cẩn thận hành động thế nào, chỉ quan tâm đến tình hình diễn biến thế nào?
Hừ...Dám đắc tội với bản công tử, hừ hừ, Bạch Lộng Ảnh, ta muốn nhà ngươi, đêm nay đến cả gà chó cũng không được yên!
Ánh mắt có chút nheo lại, cười nói:“Ừ! Là ta! Bây giờ tình hình đang như thế nào?”
Thấy Mạch Trục Vân không có ý định hỏi chuyện đó, tên khỉ ốm liền an tâm một chút ra lệnh đám người kia thu hết binh khí sau đó hắn mới lên tiếng nói:“Tiểu huynh đệ không biết a, tụi giang hồ này cùng với đám nhân sĩ kia vốn cũng không hoàn toàn tin chắc rằng Mạch Trục Vân trốn ở bên trong đó, lại ngại vì phải làm ảnh hưởng đến thanh danh của Ngạo công tử cho nên không dám......” Không dám xông vào, cũng không dám lớn tiếng ồn ào!
Hay nói chính xác hơn là bọn họ hầu như không tin những lời mà Mạch Trục Vân nói trước đó là thật, vẫn còn hoài nghi.
Mạch Trục Vân tà ác cười, những người này, không dám chọc Bạch Lộng Ảnh, nhưng nào có ý định từ bỏ cơ hội được phát tài sinh lợi. Trên đời này nào có cái chuyện tốt nào như việc muốn ăn mà không phải trả tiền, hay không muốn tự mình ra tay trả giá những việc mình làm đã nghĩ đến chuyện kiếm lợi cho mình?
“Việc này là ta tận mắt nhìn thấy, Mạch Trục Vân cùng với Bạch Lộng Ảnh cả hai đều bị thương rất nặng.....Nếu không thì các ngươi vào xem thử tình trạng của Bạch Lộng Ảnh thế nào đi?”
Năm tên kia bắt đầu nghĩ ngợi, đúng vậy, từ đầu đến cuối Bạch Lộng Ảnh vẫn chưa hề xuất đầu lộ diện, chẳng lẽ Bạch công tử thật sự bị thương nặng đến mức không thể cử động được?
Nhìn bọn họ đã bắt đầu để lộ sơ hở, Mạch Trục Vân âm thầm bật cười, với tính cách cao ngạo của Bạch Lộng Ảnh thì chuyện xảy ra đến nước này hắn không thèm đếm xỉa mới là lạ. Không thẳng tay trực tiếp ném độc vào người bọn họ đã sự nể mặt lớn nhất của hắn rồi.
Thu lại ý cười trên mặt, Mạch Trục Vân tiếp tục khích tướng:“Bây giờ nhất định là hắn đang trốn trong biệt viện đó để chữa trị vết thương, đám người chúng ta phải biết nắm bắt thời cơ. Hay nói cách khác, nếu như chúng ta mà không có bất cứ hành động gì, há miệng chờ sung đến khi công lực hắn hoàn toàn khôi phục thì năm vạn lượng hoàng kim cũng đừng hòng mong đến tay!”
“Tiểu huynh đệ nói đúng, Bạch Lộng Ảnh chắc chắn là đang ở trong viện kéo dài thời gian.” Tên khỉ ốm kia bày ra bộ mặt khí thế khẳng định, hiên ngang lẫm liệt xoa tay khởi động nóng người, đang chuẩn bị lao ra thì đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nói:“Chỉ có điều, người bên ta có vẻ như không đủ a! Theo ý kiến của tiểu huynh đệ thì chuyện này phải giải quyết như thế nào mới ổn thỏa?”
Mạch Trục Vân khóe mắt khẽ giật, đám người ở xung quanh đây hẳn ít nhất cũng phải hơn trăm người, chẳng lẽ còn sợ không đối phó nổi với một tên Bạch Lộng Ảnh?”Yên tâm, đủ người!”Tên khỉ ốm khó khăn nuốt cái cảm giác sợ hãi đang dày vò mình trong lòng, lên tiếng:“Bạch Lộng Ảnh là chuyên gia về độc dược, hoa mà ngài ấy trồng trong sân toàn là loài kịch độc, bằng với chừng này người, nếu như đi vào thì may lắm cũng chỉ có thể thừa sống thiếu chết đi ra......”
Những người này lý, không có nguyện ý dẫn đầu vọt vào đi, đều là nghĩ thừa dịp người khác động thủ sau, lại từ giữa phân ưu việt, cho nên trong lúc nhất thời, đều ở trong này cầm cự được.
Mạch Trục Vân nhức đầu, quả đúng là bàn về chuyện thuốc độc thì Bạch Lộng Ảnh quả thực là một vấn đề nan giải, ánh mắt đột nhiên lóe lên như phát hiện ra được một ý kiến hay: Cần phải làm cho nơi này càng loạn càng tốt còn đám người bọn họ có muốn vào hay không, đương nhiên không liên quan đến nàng.
“Như thế này đi, các ngươi kêu gọi thêm ít người đến đây. Đến lúc đó tất cả mọi người cùng nhau xông lên, và đương nhiên sẽ có một số người thuận lợi lọt vào trong!”
Tên khỉ ốm lắc đầu, làm vẻ mặt khó khăn nói:“Vốn chúng ta có thể triệu tập được rất nhiều người đến......” Ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc trời đêm xung quanh”Nhưng trời cũng đã khuya, xung quanh gần đây nhất định sẽ không tìm thấy người!”
“Ngu ngốc! Không biết báo quan à!” Mạch Trục Vân trắng trợn mắng họ một trận liếc mắt nhìn, cứ việc ở đêm tối bên trong, xem không rõ hiển.
Khỉ ốm có chút ủy khuất nói:“Không thể được, Bạch Lộng Ảnh là ngự y do đích thân đương kim hoàng thượng sắc phong, quan phủ chắc chắn sẽ theo phe ngài ấy bảo vệ ngài ấy!” Hơn nữa, để cho bọn quan lại đến giúp bọn họ bắt người, chẳng phải chuyến đi mạo hiểm này của bọn họ lại trở nên công cốc hay sao.
Mạch Trục Vân bất đắc dĩ lắc đầu, đám người này quả nhiên là ngu không thằng nào bằng!
“Bạch Lộng Ảnh là ngự y do hoàng đế sắc phong thế nhưng dám ngang nhiên kháng chỉ, không lo an phận là ngự y lại đi chứa chấp khâm phạm của triều đình, các ngươi nói xem, quan phủ còn có ý định ủng hộ bênh vực hắn sao? Đến lúc đó, Bạch Lộng Ảnh cũng sẽ trở thành phạm nhân của triều đình, các ngươi còn sợ hắn sao? Hơn nữa, nếu các ngươi đem toàn bộ chuyện này báo với quan phủ, tuy không nhận được toàn bộ số tiền thưởng kia nhưng cũng không hẳn là tay không trở về......”
Nghe được câu nói cuối cùng đám người đó lập tức sáng mắt lên.
Mạch Trục Vân trong mắt thoáng hiện lên tia mỉm cười nhìn xung quanh dò xét bốn phía, làm bộ cảnh giác hạ giọng:“Mạch Trục Vân không phải đã trộm ngọc lưu ly của Phong vương sao? Ta biết ngọc đó ở đâu, chỉ cần các ngươi có thể đi vào đó, ta có thể giúp các ngươi tìm.”
Cố ý dừng một chút, để thả mồi cho lòng tham của bọn họ cắn câu, rồi mới tiếp tục nói:“ Có điều, các ngươi cũng phải chia cho ta một chút phần tiền thưởng! Nếu không, ta sẽ không nói cho các ngươi.”
“Những điều ngươi nói đều là thật sao?” Vừa nghe được Mạch Trục Vân nói đến ngọc lưu ly, hai mắt mấy người bọn họ liền long lanh sáng rực, vội vàng hỏi.
Phong vương bị trộm lấy mất bảo vật, nếu như có thể tìm được, về sau ở trong giới giang hồ, còn có ai dám khinh thường đám người tụi hắn nữa không? Nghĩ vậy đám người đó liền ngơ ngẩn vẽ ra viễn tượng được đám người xung quanh quỳ gối ca tụng hết lời với đám người bọn họ được ngồi trên cao.
Mạch Trục Vân cam đoan gật gật đầu,“Đương nhiên!”
“Được! Hai người các ngươi lập tức đi báo sự việc này với quan phủ cho gọi người đến!” Tên khỉ ốm đó lên mặt chỉ huy hai người đứng sau mình, thấy hai người bọn họ đi rồi mới quay đầu lại bày vẻ mặt cảm kích nhìn Mạch Trục Vân nói:“Tiểu huynh đệ thật sự quả là người đại ân đại đức, thay mặt với đám tiểu huynh đệ trong nhóm ta đây vô cùng cảm kích tấm lòng giúp đỡ của ngươi!” Nói xong liền chắp tay hành lễ.
Mạch Trục Vân tươi cười xua tay, nói:“Ta vốn không phải chính nhân quân tử gì, cũng vì món tiền thưởng hấp dẫn kia nên mới làm vậy thôi, không cần phải cảm tạ. Đúng rồi, còn ngọc lưu ly thì đã được cất giấu ở trong mật thất biệt viện. Nếu như có thể phá được các cơ quan trong mật thất, đúng rồi chính là lấy được một lọ thuốc trước mặt, nếu là có thể cầm đúng lọ thuốc cần tìm, cửa mật thấy chắc chắn sẽ được mở ra!”
Dứt lời liền cố nén cười sau đó đi thẳng về phía ngoài bìa rừng.
“Không biết tên của vị tiểu huynh đệ là gì?” Trong đầu liền âm thầm nhớ kỹ phương pháp mở cơ quan, tên khỉ ốm liền lên tiếng gọi với theo, hỏi.
Mạch Trục Vân không khỏi nhức đầu, cười nói:“À, cứ gọi Ta là Tà Vân công tử đi!”
Tuy rằng nghe tên này có vẻ quen tai nhưng tên khỉ ốm kia cũng không chút hoài nghi, chắp tay nói “Đa tạ Tà Vân công tử đã chỉ giáo!”