Lãnh Vương Phi

chương 19: 19: ngươi đừng có thích ta có biết không

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"vương gia! vương phi đây là" ám vệ thấy Long Quân Thương ôm người ra xe ngựa thì hỏi

"say thôi! cho người giải quyết đi" Long Quân Thương ôm người lên xe ngựa lạnh giọng phân phó

" thuộc hạ rõ" ám Nhất luôn đi theo liền rời đi

xe từ từ di chuyển về hướng của nhị vương phủ.

Trong xe Lãnh Băng Châu tựa vào Long Quân Thương ngủ say sưa.

Lãnh Băng Châu là người vô cùng khó ngủ và dễ bị thức giấc.

Tuy nhiên, có lẽ là tác dụng của rượu cộng với khí tức hoa mai thanh lãnh của Long Quân Thương làm cô yên tâm thả lỏng mà ngủ không phòng bị.

Nhìn gương mặt của Lãnh Băng Châu ngủ đến vô tâm vô phế trong ngực mình Long Quân Thương chỉ thấy ngắm mãi mà không đủ.

Người này thật sự là không biết nàng vô tâm vô phế hay là nàng quá tin y mà lại ngủ tự nhiên như vậy.

Cho dù là đáp án nào thì Long Quân Thương cũng vô cùng hài lòng.

Chỉ cần y yêu nàng sủng nàng thì đến một lúc nào đó nàng cũng sẽ thay đổi suy nghĩ.

Lãnh Băng Châu ngủ một mạch đến giờ cơm tối mới tỉnh dậy.

Trong phòng chỉ có một mình Tiểu Tâm cô xoa xoa trán ngồi dậy

"Tiểu Tâm giờ nào rồi"

"tỷ tỉnh rồi, đến giờ cơm tối rồi.

Sao tỷ lại say thành như vậy" Tiểu Tâm nhanh chóng mang nước cho cô rửa mặt

"không sao, nhị vương gia đâu" không thấy Long Quân Thương cô hỏi

"nhị vương gia đưa tỷ về thì đến thư phòng đến tận giờ" Tiểu Tâm trả lời

"Đến thư phòng" Lãnh Băng Châu nghĩ chắc Long Quân Thương lại bận việc gì rồi nên mới viện cớ đến thư phòng.

"vương phi" quản gia thấy cô đến liền nhanh chóng hành lễ

"Vương gia vẫn còn bên trong à" Lãnh Băng Châu hỏi

"Vẫn còn, vương gia vẫn chờ người tỉnh dậy nên chưa dùng bữa tối" quản gia trả lời, còn tranh thủ giúp vương gia nhà mình cọ hảo cảm.

"cho người dọn bữa tối lên đi, ta vào gọi vương gia" Lãnh Băng Châu tiến lên định gõ cửa nhưng quản gia đã lên tiếng

"vương gia đã căn dặn vương phi không cần gõ cửa.

Nô tài cáo lui" quản gia mở cửa cho cô rồi xoay người đi.

"Muội cũng đi ăn bữa tối đi không cần đi theo ta" Lãnh Băng Châu nói với Tiểu Tâm sau đó tiến vào ngự thư phòng.

Bên trong ngự thư phòng có rất nhiều giá sách, ở giữa có một cái bàn rất lớn.

Trên tường có treo mấy bức tranh và thư pháp.

Cạnh cửa sổ có một cái ghế quý phi.

Hương mai thanh lãnh khắp phòng làm Lãnh Băng Châu thấy vô cùng dễ chịu.

Lãnh Băng Châu quan sát thấy có hàng ngàn loại sách, có mấy kệ sách hiện tại rất khó tìm.

Thì ra mấy tháng qua sách Long Quân Thương mang đến cho cô đọc xuất phát từ đây.

Long Quân Thương đang đứng trước bàn viết thư pháp.

Chỉ thấy y nước chảy mây trôi viết một chữ nhẫn thật lớn phía trên đầy khí phách, bên dưới đề hai câu thơ nhỏ.

Dưới góc thì có một cành hoa mai đã được vẽ từ trước.

Nét chữ của Long Quân Thương cũng như con người y dứt khoát và mạnh mẽ.

Lãnh Băng Châu thấy nét chữ có thần của y nghĩ đến nét chữ của mình liền có chút chán nản.

Lãnh Băng Châu xuyên qua liền phải học sử dụng lại bút lông nên nét chữ của cô hiện tại vẫn chưa hữu thần bằng kiếp trước.

"Thật đẹp" Lãnh Băng Châu thật lòng khen ngợi

"có đau đầu không" Long Quân Thương biết nàng đến từ lúc nàng ở ngoài cửa nhưng vẫn để nàng đánh giá mình xong mới hỏi

"không đau nữa! đi ăn tối thôi" Lãnh Băng Châu trả lời mắt vẫn nhìn mấy chữ trên tờ giấy

"nàng thích à! ta sẽ dạy nàng.

Giờ thì đi ăn tối thôi" Long Quân Thương đặt bút xuống dắt tay nàng đến phòng ăn

"Vương gia, vương phi" mấy nô tài thấy hai người tiến đến liền hành lễ rồi lui ra.

"đều chuẩn bị theo khẩu vị của nàng, món nào không thích ta sẽ cho người làm lại" Long Quân Thương ngồi xuống cùng Lãnh Băng Châu, gắp cho nàng mấy món rồi cũng bắt đầu ăn.

"rất tốt! nhưng hơi lãng phí" Lãnh Băng Châu nhìn một bàn thức ăn trước mắt lên tiếng.

"Người tới! nghe theo phân phó của vương phi" Long Quân Thương căn dặn mấy nô tài

"tuân lệnh vương gia" nô tài nhận lệnh rồi lại lui ra

"ngày mai lại mặt nàng có muốn ghé qua phủ quốc công không" Long Quân Thương hỏi Lãnh Băng Châu.

Ngày mai là ngày lại mặt theo quy cũ thì họ sẽ đến phủ Lãnh thừa tướng trước.

Tuy nhiên Long Quân Thương vẫn có thể sắp xếp cho hai người sau khi quay về sẽ đến phủ quốc công

"để ngày khác đi" Lãnh Băng Châu nghĩ nghĩ vẫn là thôi đi.

Ngày mai cô nên đi tính nợ cũ với mấy tỷ muội và di nương ở phủ Lãnh thừa tướng rồi.

Mấy tháng nay cô để họ sống thoải mái đã đủ rồi.

"được vậy nghe nàng" Long Quân Thương cũng không có ý kiến.

Vốn dĩ y rất bận, vì hôn lễ nên sự vụ của mấy tháng nay vẫn còn tồn đọng khá nhiều.

Y luôn phải tranh thủ thời gian giải quyết.

"Đúng rồi chút nữa về phòng ta có chuyện muốn nói" Lãnh Băng Châu nghĩ cô vẫn nên nói ra việc mình là linh hồn dị thế.

Cô biết Long Quân Thương đang rung động trước cô.

Hành động và lời nói của y cô đều biết.

Nhưng cô vẫn luôn có cảm giác mình sẽ biến mất bất cứ lúc nào, nên cô muốn thẳng thắng để Long Quân Thương rút lại tình cảm còn chưa sâu đó.

Bên trong phòng ngủ sau khi tắm rửa thay y phục Long Quân Thương ngồi trên giường nhìn Lãnh Băng Châu tháo trâm ngọc và dây buộc tóc

"lúc nãy nàng bảo có chuyện gì" Long Quân Thương nhìn suối tóc của Lãnh Băng Châu liền đứng dậy đi đến đứng sau lưng nàng.

Trên gương phản chiếu hình ảnh hai người đẹp đến nỗi như không thật

"đưa lượt cho ta" Long Quân Thương vuốt nhẹ tóc Lãnh Băng Châu nói

"nói về thân phận của ta" Lãnh Băng Châu nhìn hai người trên gương trả lời.

Không biết từ khi nào hai người từ bạn tri kỉ đã dần trở thành như bây giờ.

Lãnh Băng Châu có cảm giác như là hai phu thê đã thành thân lâu lắm rồi.

"nàng là đại tiểu thư của phủ Lãnh thừa tướng, bà chủ Bạch Nguyệt lâu.

Nhị vương phi vương phủ và là phu nhân của cung chủ Tuyệt Tình cung" Long Quân Thương chảy nhẹ tóc nàng trả lời

"ta không phải Lãnh Băng Châu thật" Lãnh Băng Châu trả lời.

Cô cảm giác người sau lưng dừng động tác.

"ta tên thật là Lãnh Ngọc Châu, một linh hồn từ dị giới.

kiếp trước sau khi ta chết liền xuyên đến đây tiếp nhận kí ức của Lãnh Băng Châu" Lãnh Băng Châu vẫn tiếp tục nói

"có thể ngươi không tin, hoặc có thể xem ta là yêu quái đoạt xá nhưng đó là sự thật" Lãnh Băng Châu xoay người nhìn Long Quân Thương

"tại sao nàng lại chết, bây giờ nàng có ảnh hưởng gì không" Long Quân Thương tuy từng có nghi ngờ về sự thay đổi của nàng so với lời đồn, nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến lý do này.

"ta bị tai nạn xe, cái đó là gì ta sẽ giải thích từ từ cho người hiểu.

Nhưng thế giới của ta không phải như vầy, mọi thứ hoàn toàn khác" Lãnh Băng Châu không ngờ khi nghe cô nói Long Quân Thương lại quan tâm tại sao cô chết và linh hồn của cô chứ không phải cái khác.

"được ta sẽ từ từ nghe nàng kể" Long Quân Thương và Lãnh Băng Châu đứng dậy đi về giường ngồi.

một canh giờ sau Long Quân Thương như thấy có một thế giới mới hiện ra.

Theo lời kể của Lãnh Băng Châu y mới biết thì ra còn có một thế giới thần kì như vậy.

"Vậy nàng có biến mất không" sau khi nghe xong Long Quân Thương bắt đầu lo sợ.

Linh hồn của Lãnh Băng Châu có thể đến thì cũng có khả năng biến mất.

Nàng không phải người của thế giới này lỡ một ngày nàng biến mất thì y biết đi đâu mà tìm.

||||| Truyện đề cử: Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! |||||

"ta cũng không biết" Lãnh Băng Châu trả lời.

Sau đó cô bỗng tiếp tục lên tiếng

"Thương! ngươi đừng có thích ta có biết không" Lãnh Băng Châu sau khi kể hết mọi việc thì cũng không còn nhiều bâng khuân, cho nên cô nói ra suy nghĩ của mình

nghe Lãnh Băng Châu nói câu đó Long Quân Thương biết cô nghĩ gì.

Nhìn Lãnh Băng Châu nằm trên giường kéo chăn y thấy lòng như trăm mối tơ vò.

Lãnh Băng Châu cảm thấy người bên cạnh nằm xuống, cùng với đó là câu trả lời nhẹ đến nhất gần như phản phất

" ta biết rồi Châu nhi! ta sẽ không thích nàng" Long Quân Thương nhìn bóng lưng của nàng trong lòng muôn ngàn tư vị.

Ta không thích nàng nữa mà ta yêu nàng cái đó xem như hợp với lời hứa cùng nàng đi.

Đêm đó Long Quân Thương mất ngủ, y nhìn người ngủ cạnh mình dần ngủ sâu hơn thì kéo người ôm vào lòng.

Lúc trước y luôn tự tin mình có thể làm nàng rung động, tự tin có thể ở bên cạnh nàng, tìm nàng cho dù nàng ở bất cứ đâu.

Nhưng bây giờ trong lòng Long Quân Thương chỉ toàn là sợ hãi, y không biết thế giới của Lãnh Băng Châu ở đâu và cũng không thể đến đó.

Từ sau khi nghe Lãnh Băng Châu kể Long Quân Thương luôn lo sợ một ngày khi y tỉnh dậy người này liền biến mất.

Cảm xúc lo lắng đó làm y cứ như vậy ôm người rồi nhìn tới sáng.

- ------------------------------------------------

Tử Nhi: mấy chương sau là hành trình vả mặt mấy pháo hôi nha.

Thêm vào đó thì bộ này sẽ bắt đầu pha dần cảnh ngược..

Truyện Chữ Hay