Mộ Vân Sơn tinh tế xem qua sắc mặt Cố Vân Sương rồi nói,“Bây giờ đưa tay ra để ta giúp ngươi xem mạch.”
Cố Vân Sương ngoan ngoãn vươn ra tay, thần sắc có chút mất tự nhiên.
“Ngươi phát hiện ra khi nào?” Mộ Vân Sơn tinh tế hỏi.
“Hai ngày trước, lúc ăn cơm có chút không thoải mái, liền tự mình xem mạch.” Nhìn Mộ Vân Sơn hơi hơi nhăn mày, Cố Vân Sương khẩn trương hỏi,“Sư phụ, làm sao? Có phải đứa bé có vấn đề gì không?”
Mộ Vân Sơn lắc lắc đầu,“rất khỏe mạnh, nhưng mà ngươi thì không khỏe. Thân thể của ngươi vốn hư nhược, hiện tại bây giờ lại còn mang thai nữa, ngươi lại không được chăm sóc nhiều. Ta có chút lo lắng, vi sư khuyên ngươi vẫn nên hồi cung đi. Có ta ở nơi này, trận này nhất định sẽ thắng lợi.”
Cố Vân Sương vẫn lắc đầu.
Mộ Vân Sơn hỏi,“Ngươi không tin năng lực của ta?”
Cố Vân Sương cười cười nói,“Sao có thể không tin chứ? Ta sẽ trở về, đứa nhỏ này là đứa nhỏ mà ta cùng hắn đã hy vọng từ rất lâu rồi, ta làm sao có thể khiến nó gặp chuyện không may. Chỉ là, hiện tại thật sự không phải thời điểm. Sư phụ, ta còn mang từ trong cung theo vài loại thuốc tốt, cộng thêm y thuật của ngươi nữa. Tin tưởng rằng sẽ không có vấn đề gì.”
Mộ Vân Sơn thở dài nói,“Tính tình ngươi kiên cường, từ nhỏ đến lớn cũng không thay đổi. Ta cũng chẳng khuyên được ngươi, thôi thì ngươi phải tự cẩn thận.”
Cố Vân Sương nhẹ nhàng nói,“Ta sẽ tự chăm sóc bản thân, cũng sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé.”
Sau khi Mộ Vân Sơn rời khỏi đây, Cố Vân Sương một lần nữa cầm sách lên, hoa đăng sáng lòe lòe, y lầm bầm lầu bầu nói,“Phụ hậu sẽ không khiến ngươi chịu ủy khuất đâu.”
Ninh Tử Hàn ngồi ở trên án phê tấu chương, nhưng trong lòng lại càng ngày càng khó chịu. Khi không có Cố Vân Sương ở đây, thật sự rất khó có thể chịu đựng được. Nhớ tới Cố Vân Sương nói với Cố Lâm những lời đó, Ninh Tử Hàn lại thầm thở dài. Cố Vân Sương người này có việc gì cũng thích tự mình chịu đựng. Y nghĩ gì sẽ luôn không cho mình biết. Nếu không phải lần đó Cố Lâm cùng Cố Vân Sương đối thoại, chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không biết hóa ra trong lòng y lại có không có cảm giác an toàn nhiều như vậy. Là bản thân mình nghĩ rất đơn giản, cho rằng chỉ cần nói mình yêu y, sau đó luôn luôn đối tốt với y là được. Nhưng mà hắn lại quên, Cố Vân Sương sao có thể là một người đơn giản đến vậy. Từ hờ hững không nhìn tới yêu đến khắc cốt ghi tâm, thay đổi lớn như thế, y sao lại không nghi ngờ chứ.
An Hỉ đứng bên cạnh đưa tới một tách trà xuân Long Tỉnh. Nhìn màu xanh nhạt của nước trà, Ninh Tử Hàn phảng phất thấy lần đầu tiên mình cùng Cố Vân Sương gặp gỡ. Đó là tiết thanh minh của Hàng Châu đi, hắn theo Tam Hoàng thúc đến Hàng Châu thị sát. Thời điểm tới võ đài liền nhìn thấy một vị tướng quân thiếu niên khí thế phấn chấn, mười bảy tuổi, võ nghệ cũng rất cao cường. Chỉ là biểu tình trên mặt khá lạnh lùng. Khi đó ở Hàng Châu rõ ràng thực ấm áp, nhưng nhiệt độ xung quanh y lại có chút thấp.
Ninh Tử Hàn không tin vào nhất kiến chung tình, huống chi hắn lại đối với nam không có gì hứng thú. Xem cũng chỉ là xem, qua đi cũng liền quên, cùng lắm cũng chỉ là so với nam nhân bình thường thì tuấn tú hơn nhiều mà thôi.
Thời điểm gặp Cố Vân Sương lần thứ hai, là tại một quán trà tên là Tố Mộng Lí Giang Nam, Ninh Tử Hàn là ngời thích uống trà, thích nhất là trà xuân Long Tỉnh.
Ngày đó, Giang Nam có mưa, lất phất lất phất rơi rất đẹp. Bầu không khí của Tố Mộng Lí Giang Nam lại càng tình thơ ý hoạ. Ninh Tử Hàn không muốn ngồi ghế dài, cho nên thời điểm Cố Vân Sương thân bạch y xuất hiện tại cửa Ninh Tử Hàn liếc mắt nhìn liền thấy được y. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Ninh Tử Hàn lại muốn nói chuyện với y.
Ninh Tử Hàn hướng tới Cố Vân Sương vẫy vẫy tay, Cố Vân Sương cũng không chối từ ngồi vào vị trí đối diện Ninh Tử Hàn.
“Vị công tử này có chuyện gì sao?” Cố Vân Sương khách khí hỏi.
“Ta biết ngươi.” Ninh Tử Hàn đáp lại.
“Ta không biết ngươi.” Cố Vân Sương lạnh lùng trả lời.
“Ngươi là tướng quân kiểm sát Hàng Châu.”
“Ừ.”
“Tuổi trẻ tài cao.” Ninh Tử Hàn uống một ngụm trà rồi nói,“Trà xuân Long Tỉnh này mùi vị rất ngon.”
“Ừm, Hàng Châu tốt nhất.” Cố Vân Sương thản nhiên nói, cũng cầm lấy trà mà Ninh Tử Hàn đặt trước mặt mình.
“Ngươi là người Hàng Châu?”
“Cũng có thể coi là như vậy.”
“Cái gì mà cũng có thể coi là như vậy?”
“Mẫu thân của ta là người Giang Nam, phụ thân ở kinh thành. Ta lúc còn rất nhỏ liền theo sư phụ sinh sống tại Hàng Châu.” Cố Vân Sương hiếm khi nào nói nhiều như vậy.
“Ta thực thích chốn này.” Ninh Tử Hàn nói.
Cố Vân Sương nhẹ nhàng nói,“Ngươi có thể lưu lại nơi này.”
“Không có cơ hội, ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có khả năng lưu lại nơi này.”
Cố Vân Sương nói,“Đó là một chuyện rất đáng tiếc. Nói nhiều như vậy, ngươi đến cùng là vì cái gì mà tìm ta?”
“Chỉ là cảm giác khá có duyên với ngươi thôi. Muốn tìm người trò chuyện với ta.” Ninh Tử Hàn nói.
“Ta không phải là một người thích hợp để tìm đến trò chuyện.”
“Ngươi thực thẳng thắn.”
“Ta không thích quanh co lòng vòng.”
“Tính tình của ngươi hơi lạ nhỉ.”
“Có lạ cũng chẳng liên quan đến ngươi. Chúng ta cũng không có gì để nói. Người xa lạ mà thôi.”
“Xa lạ có thể trở nên quen thuộc.”
“Người quen thuộc rồi sẽ mang đến phiền toái. Cáo từ.” Cố Vân Sương lạnh lùng xoay người rời đi.
Thời điểm gặp lại tiếp theo, đã là đêm động phòng hoa chúc. Ninh Tử Hàn cũng không muốn kết hôn với một nam thê, nhưng vì phụ hoàng hắn vì muốn kiềm chế quyền lực của đại tướng quân Cố Lâm nên đã chỉ hôn cho hắn cưới đại nhi tử của ông ta.
Hôn nhân không tình yêu, Ninh Tử Hàn vào buổi tối đêm thành thân xốc khăn voan lên, nhìn người được mình cưới về rồi nói,“Ta nhận ra ngươi.”
“Ta cũng nhận ra ngươi.”
“Ở Hàng Châu, ta đã thấy ngươi.”
“Đúng, là ở Hàng Châu, ngươi đã gặp ta.”
“Ngươi từ đầu đã biết ta là Cảnh Vương.”
“Ừ, ngay từ đầu đã biết.” Cố Vân Sương ngoan ngoãn trả lời lại.
“Làm như vậy, ngươi thấy vui không?”
“Vì nhu cầu mà thôi. Ta muốn địa vị của ngươi, ngươi muốn binh quyền của cha ta.”
“Đại trượng phu mà phải chịu nằm dưới thân kẻ khác, đây đường đường là nhi tử của đại tướng quân hay sao? Ta đây nên vì các tướng sĩ của Đại Hạ mà cảm thấy không đáng giá hay không.”
“Tùy ngươi.”
“Cố Vân Sương ngươi biết không? Tính tình ngươi như vậy, không thể tồn tại được ở vương phủ.”
“Tồn tại thế nào là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi.” Cố Vân Sương vẫn rất lạnh.
“Khen thay một Cố thiếu tướng quân, khen thay một Cố Vân Sương, thế nhưng ta làị muốn nhìn, một vương phi khôngđược sủng ái, sẽ tồn tại như thế nào.”
Nói xong, Ninh Tử Hàn xoay người rời đi, từ nay về sau cũng không bước chân vào phòng Cố Vân Sương nữa.
Nghĩ đến đây, Ninh Tử Hàn vỗ vỗ trán, Cố Vân Sương, ta nên làm thế nào để khiến ngươi tin tưởng ta đây.
“Ám ảnh tham kiến Hoàng Thượng.” Ninh Tử Hàn bừng tỉnh từ trong hồi ức.
Ngẩng đầu nhìn ảnh vệ đang quỳ trước mặt mình “Tình hình chiến đấu thế nào?”
“Thất liên quân đội đã tìm được.”
“Hoàng hậu đâu, y thế nào?”
“Hoàng hậu nương nương, y thân thể dường như không tốt lắm.”
Ninh Tử Hàn nghe vậy nhăn lại mi,“Làm sao, sinh bệnh, có nghiêm trọng không, có đi tìm quân y không, mấy người bảo vệ cho y chết hết rồi hay sao, như thế nào sẽ khiến y không thoải mái.”
Ám ảnh giật giật khóe miệng, độ chú ý của Hoàng Thượng đối Hoàng Hậu cũng quá cao đi,“Hồi Hoàng Thượng, sư phụ Vân Sơn cao nhân của hoàng hậu nương nương đến Bắc Đồng Quan. Có hắn ở đấy, hoàng hậu nương nương sẽ không có vấn đề gì.”
“Mộ Vân Sơn? Xem ra trận này chúng ta có thể thắng lợi. Ngươi có biết hoàng hậu nương nương bị sao không?”
“Thuộc hạ không biết, chỉ là cảm giác sắc mặt hoàng hậu nương nương không tốt lắm. Mỗi bữa cơm ăn cũng ít.”
Ninh Tử Hàn mày nhăn càng sâu, nói với An Hỉ bên cạnh“Đi, lập tức tuyên Tô Hoàn tiến cung gặp trẫm.”
Tô Hoàn rất nhanh liền đến, nhìn thấy sắc mặt Ninh Tử Hàn, cũng biết ngay nhất định là Cố Vân Sương xảy ra chuyện.
Ninh Tử Hàn giương mắt nói,“Ngươi khi trước bắt mạch cho hoàng hậu, thân thể y có vấn đề gì không?”
Tô Hoàn cung kính nói,“Hồi Hoàng Thượng, thân thể của hoàng hậu nương nương không có cái gì trở ngại. Chỉ là có chút hư nhược mà thôi, chỉ cần điều dưỡng một chút là không có cái gì vấn đề. Hoàng hậu nương nương cũng biết thân thể mình không tốt, cũng từng bảo vi thần chuẩn bị chút thuốc tốt. Hoàng Thượng, thân thể hoàng hậu nương nương có vấn đề gì sao?”
Ninh Tử Hàn nói,”Sắc mặt y không tốt, ăn uống cũng không được.”
Tô Hoàn nhíu nhíu mày,“Hoàng Thượng muốn vi thần đến điều trị thân thể cho Hoàng hậu nương nương hay sao?”
Ninh Tử Hàn lắc lắc đầu,“Vân Sơn cao nhân ở bên y, trẫm gọi ngươi tới là muốn ngươi chuẩn bị chút thuốc đưa qua, đồ trân quý nhất, tốt nhất dùng đưa cho y.”
“Vi thần tuân chỉ.”
Đợi đến khi ám ảnh cùng Tô Hoàn đều lui ra sau, An Hỉ thêm trà vào tách cho Ninh Tủ Hàn rồi nói,“Vạn tuế gia cũng đừng lo lắng quá, hoàng hậu nương nương không có việc gì đâu.”
Ninh Tử cười khổ một tiếng,“Chỉ hy vọng là thế.”