Thời điểm Cố Vân Sương đến Dưỡng Tâm điện, Ninh Tử Hàn vừa hạ triều. Thật lòng mà nói, vừa hạ triều liền thấy ngay người trong lòng khiến Ninh Tử Hàn rất thỏa mãn. Nhưng khi thấy mặt Cố Vân Sương nghiêm túc, Ninh Tử Hàn liền ý thức được, vụ việc của Điệp phi đã tìm ra chân tướng.
Quả nhiên, Cố Vân Sương vừa nhìn thấy hắn đã lập tức nói,“Hoàng Thượng, Cố Ly đã trở lại, còn mang về ga trải giường cùng đại cung nữ Lưu Lam bên người Điệp phi kia. Ga trải giường kia ta đã sai Tô thái y nghiệm qua, máu đó không phải là máu do bị sinh non để lại mà là máu gà, lúc ấy chúng ta chỉ lo quan tâm Điệp phi, không chú ý tới chi tiết này nên đã giúp Điệp phi thoát tội trót lọt. Còn Tống thái y kia, nhất định đã bị Điệp phi mua chuộc.”
Nghe đến đây, Ninh Tử Hàn đã không thể kìm chế được lửa giận ngập trời. Ninh Tử Hàn lập tức nói An Hỉ bãi giá Nghi Lan điện, cùng Cố Vân Sương đi xử lí Điệp phi.
Điệp phi hôm qua “Đẻ non”, vậy mà vẫn ngủ được đều đặn, ngủ đến tận sáng hôm nay. Vừa xoa xoa cái trán hơi đau vừa nói vọng ra ngoài mành,“Người đâu, thay quần áo cho bổn cung.”
Vào hầu hạ Điệp phi là một cung nữ khác tên Lưu Danh, không được bằng Lưu Lam thông minh ổn trọng, nhưng cũng coi như cẩn thận. Điệp phi chỉ nghĩ là Lưu Lam có chuyện không thể tới hầu hạ, cũng không để bụng, chỉ thuận miệng hỏi một câu,“Lưu Lam đâu?”
Lưu Danh vừa nghe liền lập tức quỳ xuống, ấp a ấp úng nói,“Lưu Lam tỷ tỷ, bị người của Hoàng Hậu mang đi rồi.”
Sau khi nghe xong Điệp phi liền trợn mắt một hồi, cùng lúc đó nghe ngoài điện có người vào báo Hoàng Thượng và Hoàng Hậu giá lâm.
Điệp phi cứ tưởng bọn họ tới thăm mình, trong lòng còn có chút cao hứng. Không ngờ vừa vào cửa nội điện, Ninh Tử Hàn liền lấy ga trải giường kia từ tay An Hỉ trực tiếp ném đến trước mặt Điệp phi, lạnh lùng nói,“Giải thích cho trẫm, như này rốt cuộc là sao?”
Điệp phi nhìn ga trải giường trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng tự nhiên nói,“Thần thiếp không biết Hoàng Thượng đang nói những gì.”
Ninh Tử Hàn nghe xong, lửa giận trong lòng càng sâu thêm,“Điệp phi, chuyện tới mức này rồi mà ngươi vẫn còn giả bộ hồ đồ với trẫm, việc ngươi giả có thai tang chứng vật chứng đã rõ rành rành, ngươi còn nói dối cái gì.”
Điệp phi nghe Ninh Tử Hàn nói thế, sửng sốt vài giây rồi lấy tay vô thức sờ bụng mình, kinh ngạc nói,“Hài tử của ta là giả? Hài tử của ta sao lại là giả. Nhất định là nhầm lẫn, đúng, nhất định là nhầm lẫn.” Điệp phi vội vàng đứng dậy níu lấy long bào Ninh Tử Hàn nói,“Hoàng Thượng, ngươi nhất định là lầm rồi, hài tử của thần thiếp chắc chắn có thật, sao hài tử của thần thiếp lại là giả được?”
Ninh Tử Hàn gạt cái tay đang níu long bào ra,“Bây giờ ngươi lại dùng cách này à, ngươi quả nhiên không để trẫm vào mắt.” Lạnh lùng liếc mắt nhìn Điệp phi ngã ngồi trên mặt đất, Ninh Tử Hàn quay sang An Hỉ nói,“Truyền ý chỉ của trẫm, truyền tới lục cung, Điệp phi Đường thị, giả có thai để tranh giành tình cảmlại không biết hối cải, tước đi phong hào, biếm vào lãnh cung, đến chết cũng không được ra khỏi lãnh cung.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp chưa từng giả có thai để tranh giành tình cảm.” Điệp phi đã bình tĩnh trở lại, trong lòng biết Ninh Tử Hàn đã quyết tâm định đoạt, nhưng vào giây phút cuối cùng, Điệp phi cũng muốn thử cố gắng một lần nữa để lấy lại trong sạch.
Cố Vân Sương từ nãy đến giờ vẫn ở bên cạnh đứng nhìn, đột nhiên quay sang nói với Ninh Tử Hàn,“Việc này chỉ sợ thật sự có ẩn tình khác. Hoàng Thượng trước tiên xin chờ một chút, để vi thần điều tra rõ chân tướng rồi mới quyết định có được không.”
Điệp phi lúc này đã bình tĩnh trở lại, nghe Cố Vân Sương nói như vậy, cũng hành lễ với Cố Vân Sương rồi nói,“Thần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương đã suy xét.”
Nghe Cố Vân Sương nói xong, Ninh Tử Hàn mới bắt đầu nhìn ra trong chuyện này e rằng thực sự còn có ẩn ý khác. Cuối cùng sau khi đã tỉnh táo lại, liền nói An Hỉ phong tỏa Nghi Lan điện, không cho người ra vào.
Sau khi rời khỏi Nghi Lan điện, Cố Vân Sương liền đi thẳng đến phòng cực hình. Trong chuyện này, Lư Lam kia nhất định biết gì đó.
Nhưng khi đến phòng cực hình Cố Vân Sương mới phát hiện ra mình nghĩ đã quá đơn giản rồi. Bởi vì Lưu Lam đã tự sát.
Cố Vân Sương lập tức sai Tô Hoàn kiểm tra thi thể Lưu Lam, Tô Hoàn liền cẩn thận kiểm tra một lần, trong ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc.
“Như thế nào?” Cố Vân Sương hỏi.
“Thỉnh Hoàng Hậu nương nương cho hai bên lui ra trước đã.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Hoàn, Cố Vân Sương liền biết việc này nhất định không đơn giản. Sau khi Cố Vân Sương kêu An Thanh dẫn mọi người lui xuống, Tô Hoàn cẩn thận nói với Cố Vân Sương,“Lưu Lam không phải tự sát, mà là bị giết hại.”
“Ngươi có thể xác định?”
“Vi thần đã cẩn thận xác nhận qua, Lưu Lam nhìn có vẻ là cắn lưỡi tự sát, kỳ thật lại không phải, vi thần phát hiện phía trên khoang miệng Lưu Lam có dấu vết màu xanh, cái này không phải là hiện tượng khi cắn lưỡi tự sát sẽ có. Theo vi thần biết, đây là loại độc của Nam Cương, tên là Ô độc, độc này không sắc không vị, chỉ có đặc thù duy nhất là hàm trên sẽ chuyển thành màu xanh.”
“Mà người trong cung này có quan hệ với Nam Cương,” Cố Vân Sương cắt ngang lời Tô Hoàn,“Chỉ có Tình phi.”
“Xem ra Lưu Lam cũng không phải tâm phúc của Điệp phi, nàng và Tình phi thực sự có quan hệ mật thiết. Chỉ là nàng không nghĩ tới, người mà mình liều mình bán mạng, cuối cùng lại là người muốn đoạt mệnh mình.” Cố Vân Sương dường như thở dài, trong lòng thế mà lại có chút đồng cảm với Lưu Lam.
Sau khi trở về Vị Ương cung, Cố Vân Sương suy nghĩ thật lâu mới sai An Thanh kêu Cố Ly đến.
Vừa thấy Cố Ly, Cố Vân Sương cũng không nhiều lời, chỉ nói hắn mau chóng tra ra thân thế của Tình phi. Càng tường tận càng tốt.
Cố Ly thật sự là người mà Cố Vân Sương có thể tin cậy, chỉ cần nửa ngày là đã điều tra rõ ràng thân thế của Tình phi.
“Chủ tử, Tình phi thật sự là con gái của hữu thừa tướng Mục Hằng. Nhưng cũng không phải do phu nhân hiện tại của Mục Hằng sinh ra. Mẫu thân của nàng vốn là một dược nữ Nam Cương. Gả cho Mục Hằng được hai năm liền qua đời, chỉ để lại một trai một gái, là Mục Tình và Mục Sênh. Mục Tình vẫn đi theo Mục Hằng, Mục Sênh lại ở lại Nam Cương.”
Nghe đến đây, Cố Vân Sương hơi hơi nhíu nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói,“Việc này chỉ sợ có quan hệ tới Mục Sênh.”
“Chủ thượng minh giám, chỉ là thuộc hạ còn có một phát hiện khác, Mục Sênh hiện tại đang ở kinh thành.”
Cố Vân Sương nghe xong liền chấn động, xem ra âm mưu này của Tình phi đã lên kế hoạch thật lâu.
Cố Vân Sương lập tức sai Cố Ly phái người theo dõi Mục Sênh.“Thêm nữa, mau chóng tra cho ta thân thế của Lưu Lam này.”
Cố Ly đáp ứng, sau đó Cố Vân Sương liền tự mình đến Dưỡng Tâm điện, đem tình huống của Lưu Lam cùng chuyện Cố Ly đã tra được đều nói cho Ninh Tử Hàn.
Ninh Tử Hàn cười nhạo một tiếng nói,“hay cho một mũi tên trúng hai đích, làm cho Điệp phi giả mang thai, lại khiến Điệp phi phá thai, sau đó giá họa Tĩnh phi, một lúc diệt trừ cho mình hai kình địch, quả nhiên là tâm tư khó lường.”
Cố Vân Sương nghĩ nghĩ rồi nói tiếp,“Hoàng Thượng, hung thủ phía sau màn của chuyện này đã tra ra được, nhưng ta rất hiếu kì rốt cuộc Tình phi đã làm như thế nào để khiến Điệp phi ý thức được mình mang thai, lại làm như thế nào khiến Điệp phi cứ tự nghĩ mình sảy thai.”
Ninh Tử Hàn nghe thấy thế liền nói đây cũng là vấn đề ta muốn biết. Ninh Tử Hàn tức khắc để người đi tìm cung nữ Lưu Danh bên người Điệp phi, lại sai người đi Thái Y viện thỉnh Tô Hoàn.
Ban đầu Lưu Danh ấp a ấp úng không muốn nói, Cố Vân Sương liền nói với nàng là Lưu Lam chết ở phòng cực hình, thấy vậy Lưu Danh liền đem mọi chuyện kể ra rõ ràng.
Lưu Danh nói với Ninh Tử Hàn và Cố Vân Sương, sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, Tình phi liền thường xuyên đến thăm Điệp phi, cùng Điệp phi chơi cờ, nói chuyện phiếm.
Cố Vân Sương nghe vậy liền hỏi,“Nàng ta nói gì với Điệp phi?”
Lưu Danh nơm nớp lo sợ nói,“Tình phi nương nương mỗi lần đến đều nói Hoàng Thượng ngài trước kia thực sủng ái Điệp phi nương nương, tuy nói hiện tại ngài chỉ ngủ ở chỗ Hoàng Hậu nương nương, nhưng trước kia ân sủng như vậy nói không chừng đã khiến Điệp phi nương nương mang thai.”
Ngừng một lúc Lưu Danh lại nói tiếp,“Tình phi nương nương mỗi lần đến đều sẽ mang qua cho Điệp phi nương nương một chút điểm tâm, điểm tâm kia nô tỳ từng nghiệm qua, không có độc, thế nhưng không lâu sau Điệp phi nương nương mỗi lần ăn đều xuất hiện hiện tượng nôn mửa. Lưu Lam nói ngay là Điệp phi có bầu, Điệp phi liền lập tức cho người đi mời Tống thái y, sau khi biết được kết quả chẩn đoán liền mừng rỡ như điên, tưởng rằng lời nói của Tình phi nương nương đã thành sự thật, liền cùng Tình phi nương nương càng ngày càng thân mật.”
“Ngươi có biết Lưu Lam và Tình phi có quan hệ gì không?” Ninh Tử Hàn hỏi.
“Bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ ban đầu không biết, thế nhưng ngày đó Điệp phi nương nương đẻ non, nô tỳ thấy có tiểu thái giám đưa cho Lưu Lam một túi gấm ở Ngự Hoa viên, nô tỳ biết tiểu thái giám kia, cũng biết hai người bọn họ quan hệ rất tốt, nên cũng không nghĩ nhiều, sau này nhớ lại, tiểu thái giám kia chính là Tình Tuyết, nô tỳ đã từng thấy ở trong điện của Tình phi nương nương.”
Ninh Tử Hàn nghe xong cũng đã hiểu, bên trong túi gấm kia e rằng là hoa hồng.
“Hiện tại thành thành thật thật nói cho trẫm, Tình phi làm như thế nào thần không biết quỷ không hay khiến Điệp phi ‘Sinh non’?”
“Buối chiều hôm đó Tĩnh phi nương nương đến đưa canh cho Điệp phi, Tĩnh phi đúng là nhìn Điệp phi uống hết bát canh, thế nhưng thìa để uống canh lại là do Lưu Lam lấy từ tiểu phòng bếp.”
“Xem ra phấn hoa hồng chính là khi đó hạ vào.” Cố Vân Sương nói.
Lưu danh nói tiếp,“Sau này Điệp phi nương nương nói mình muốn nghỉ ngơi, nô tỳ cho rằng chỉ là người mang thai thường ham ngủ, thế nhưng Lưu Lam lại đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn mình nàng hầu hạ ở trong điện, Lưu Lam là đại cung nữ của Điệp phi nên việc này cũng không có gì đáng trách, cho nên nô tỳ cũng không dám phỏng đoán. Sau đó Tống thái y vào nội điện. Cùng lắm chỉ mười lăm phút sau, Điệp phi nương nương liền đẻ non.”
Ninh Tử Hàn nghe xong suy nghĩ một hồi lâu, lệnh An Hỉ đem tro trong lư hương của Điệp phi mang đến. Tô Hoàn cũng thuận tiện mang về một chút điểm tâm còn thừa lại kia.
An Hỉ sau khi trở về, Ninh Tử Hàn liền sai Tô Hoàn cẩn thận nghiệm chứng rốt cuộc trong đó đến tột cùng có cái gì.
Tô hoàn ngửi ngửi điểm tâm kia, lại tách ra nếm thử, sau đó cẩn thận nghiệm tra xét vài hương tro kia,nói với Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương,“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, điểm tâm này đích xác là không có độc. Nhưng điểm tâm này là dùng bột khoai tây, bột cây sắn, bột khoai lang tím chế thành.”
Cố Vân Sương nói,“Là như thế nào?”
Tô Hoàn trả lời,“Hoàng Hậu nương nương có điều không biết, mấy loại bột này tuy rằng không độc, thế nhưng nếu ăn thường xuyên sẽ gây ra cảm giác ghê tởm nôn mửa cho người ăn. Thêm vào đó Tình phi cùng Lưu Lam thường xuyên nói bên tai Điệp phi là nàng có khả năng đã có thai, khiến Điệp phi tạo ra tâm lý ảo giác, Tình phi chỉ cần mua chuộc Tống thái y nữa, như vậy kế hoạch giả mang thai này đã thành công.”
“Vụ đẻ non kia là sao?”
“Vi thần vừa rồi cẩn thận ngửi qua hương tro, trong hương tro có một lượng lớn mê Trầm Hương. Chút ít mê Trầm Hương thì có thể an thần, nhưng nếu quá lượng sẽ có tác dụng gây ra ảo giác. Chỉ cần Tống thái y châm kim ở huyệt vị trên bụng Điệp phi, tạo cho Điệp phi cảm giác đau trướng bụng, như vậy chuyện phá thai này cũng liền thành công. Ngày đó Điệp phi phá thai cũng chỉ có Tĩnh phi đến chỗ của Điệp phi, vì thế tội danh tàn hại hoàng tộc kia cũng thuận lí thành chương mà đổ lên đầu Tĩnh phi.”
“Quả thật là một mưu kế thâm sâu to lớn.” Cố Vân Sương cũng không thể không cảm thán một câu cho dã tâm của Tình phi.
Lúc này An Thanh cũng đi vào nói với Cố Vân Sương là Cố Ly trở lại. Ninh Tử Hàn cũng biết Cố Ly là thị vệ của Cố Vân Sương liền trực tiếp cho hắn vào Dưỡng Tâm điện.
Cố Vân Sương nói với Cố Ly,“Tra ra kết quả gì không?”
Cố Ly đứng dậy nói,“Thuộc hạ tra ra mẫu thân của Lưu Lam bệnh nặng, nhưng bổng lộc trong cung căn bản không đủ cho mẫu thân của nàng chữa bệnh, có điều sau này Lưu Lam không chỉ cho mẫu thân của nàng là Phó Thanh tiền thuốc men mà còn cho mẫu thân một khoản tiền lớn.”
Nghe vậy, Lưu Danh lại nói tiếp,“Nô tỳ biết chuyện này, Lưu Lam từng nói với Điệp phi là mẫu thân của nàng bệnh nặng đang rất cần tiền, muốn Điệp phi cho nàng chút tiền. Thế nhưng Điệp phi nương nương chỉ nói mẫu thân của Lưu Lam cũng không phải mẫu thân của nàng, dựa vào cái gì muốn nàng trợ cấp. Từ đó về sau Lưu Lam không còn đề cập đến việc này nữa.”
“Xem ra tiền cứu mạng này là Tình phi cho Lưu Lam, chẳng qua là cứu mạng mẫu thân nàng và thay thế mạng của nàng vào đó. Chỉ là không biết, vụ mua bán này đến cùng có đáng giá hay không thôi.” Cố Vân Sương nói tiếp.
“Thuộc hạ cũng sai người theo dõi Mục Sênh, hắn từng gặp qua một người ở ngoại ô Tây Lâm, trên mặt người đó có một khối u độc. Hơn nữa trên trán còn có một vết sẹo.”
Lưu Danh nói,“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, người này chính là tiểu thái giám kia.”
“Thuộc hạ lợi dụng lúc Mục Sênh không có ở đó liền vào phòng hắn xem thử, phát hiện thứ này.” Cố Ly lấy từ trong lòng ra một bình sứ đưa cho Tô Hoàn, Tô Hoàn vừa nhìn thấy đã nói luôn,“Đây chính là ô độc.”
“Như vậy vụ Tống Hành Chân là sao?”
Tô Hoàn nói,“Tống Hành Chân yêu tiền cả Thái Y viện đều biết, Tình phi biết cũng dễ thôi, chỉ cần dùng tiền là Tống Hành Chân nhất định sẽ giúp nàng.”
Nghe xong, Ninh Tử Hàn liên tục thở dài, không còn kích động giống lúc trước nữa, chỉ là kêu An Hỉ đưa Tình phi đến Dưỡng Tâm điện.
Tình phi ngược lại lại không tìm cách nói dối, thấy Hoàng Thượng thì chỉ thản nhiên nói một câu,“Hoàng Thượng đều biết.”
Ninh Tử Hàn cũng không nổi giận, đại khái là cảm giác chẳng có cái gì tốt làm hắn phải nổi giận,“Đúng, trẫm đều biết, ngươi còn lời gì muốn nói?”
Tình phi liên tục dập đầu với Ninh Tử Hàn, nói,“Thần thiếp không lời nào để nói, tùy Hoàng Thượng xử trí. Chỉ là việc này cùng phụ thân của thần thiếp không có liên quan, hi vọng Hoàng Thượng có thể giữ lại mạng của ông.”
Ninh Tử Hàn gật đầu, giết Mục Hằng cũng không phải chuyện tốt gì, sợ rằng đám địa thần kia lại nhao nhao lên một phen.
Tình phi lại dập đầu một cái, nói,“Đa tạ Hoàng Thượng, vậy Hoàng Thượng cho thần thiếp nói nốt một câu cuối cùng.”
Thấy Ninh Tử Hàn không nói gì, Tình phi nói tiếp,“Hoàng Thượng chỉ biết chuyện này là do thần thiếp gây nên, nhưng Hoàng Thượng có nghĩ tới hay không, thần thiếp vì cái gì muốn làm như vậy?” Nói xong tình phi lắc lắc đầu nói,“Hoàng Thượng không biết đâu, nếu Hoàng Thượng nguyện ý chú ý một chút đến đám phi tần ta, thần thiếp cũng sẽ không làm như vậy để tranh giành tình cảm. Hoàng Thượng ngài nếu độc sủng Hoàng Hậu, cần gì phải để thanh xuân tươi trẻ của những nữ tử khác bị lãng phí tại chốn thâm cung, khiến những cung điện hoa lệ mà cũng giống như lãnh cung vậy.”
Ninh Tử Hàn nghe nói như thế, nhíu mày càng sâu, người sắp chết luôn nói lời thật lòng, lời này cũng đúng. Có lẽ mình không nên vì tâm tư của bản thân mà hoang phí thanh xuân của nữ tử, cũng khiến cho Cố Vân Sương không có cảm giác an toàn. Hay là, thật sự giải tán hậu cung thôi….
Qua một hồi lâu, Ninh Tử Hàn mới nói,“Tình phi Mục thị, hãm hại phi tần, mua chuộc đại thần, sát hại mạng người,, bân rượu độc, trước buổi trưa ngày mai phải tự sát.”
Mục tình cười cười, thảm đạm đến nỗi khiến người khó chịu, nói,“Đa tạ Hoàng Thượng.”
An Hỉ lại hỏi,“Hoàng Thượng, Điệp phi đâu?”
“Điệp phi, nếu nàng nguyện ý rời khỏi cung thì để nàng ra cung đi. Còn có, đi truyền lời của trẫm, nếu có phi tần nếu muốn rời khỏi hoàng cung, ngươi liền sai nội vụ chuẩn bị bạc cho các nàng xuất cung, nếu không muốn rời đi thì trẫm cũng xem như là nuôi nhiều thêm một người mà thôi.”